Người đăng: Boss
Thời gian troi qua nhanh, đay la ngay thứ bảy Ta Linh tong đi, ngay cuối cung.
Buổi tối ngay nay co lẽ người Ta Linh tong sẽ đến, mang đi To Minh hoặc la Ten
Hề Nhi, một trong hai bị đưa tới chỗ Triệu trưởng lao Ta Linh tong.
Luc sang sớm mưa đa tạnh. Trong rừng quế một năm nay hắn thường đến, To Minh
ngồi tren la cay đọng nước, nhin bầu trời.
Trời sang sủa khong co may, so với ngay hom qua hoan toan khac hẳn.
Du la sang sớm nhưng anh nắng rất ấm ap, rơi tren người xua tan ẩm ướt trong
thời gian nay, khiến người thấy lười biếng. Nhưng rừng quế bị nước bun điểm
xuyết, khiến nước bun cũng co mui hương hoa, khiến người ngửi thấy dung hợp
vao mui hương bun đất, co cảm xuc khac.
To Minh cứ nhin len trời, khong ai biết hắn nhin cai gi, bản than hắn cũng
khong biết nữa. Đoi mắt hắn nhin trời nhưng long thi trầm xuyen, lặng lẽ nhuc
nhich than thể cứng ngắc, khiến một phần tu vi hồi phục chậm rai chuyển động.
Tu vi hồi phục kho khăn hơn hắn tưởng tượng, năm đo bị thương thật sự rất
nặng, đặc biệt la bộ dạng của hắn giữ lại hinh dang Tuc Mệnh. Về chuyện nay
hắn nhiều lần phan tich cộng với phia Đế Thien vẫn khong ra đap an.
Co lẽ vi trạng thai hiện giờ mới khiến Đế Thien tim khong thấy. Con tại sao
hắn như vậy, tại sao thoat khỏi đại kiếp nạn đến từ Đế Thien thi To Minh chỉ
nhớ trước khi chết, cốt Huan biến ra, hắn tưởng tượng được cứu minh la ong lao
sửa Huan.
"Man Hồn... sau khi tu vi hồi phục, mấu chốt nhất bay trước mặt minh chinh la
Man Hồn!" To Minh thi thao, trong tay cầm một cọng cỏ đanh gut, mỗi một gut
cuối cung bện thanh một mon đồ chơi.
"Thảo kết ký sự, lấy tinh thần cha người thường ma ngưng tụ ra được lực lượng
chuc phuc nay, nếu đổi thanh người co tu vi lam như vậy thi lực lượng sẽ cang
cường đại nhiều! Thảo kết ký sự chắc la một loại thuật phap đặc biệt, chắn co
lien quan... nguyền rủa!" Đay la khi To Minh nghe cha Ten Hề Nhi noi đến thảo
kết thi phản xạ nghĩ.
Nếu đem nguyền rủa một người ngưng tụ vao thảo kết, vậy người kết hợp nhiều
nguyền rủa bện ra một bup be bằng cỏ co thể... thi triển loại nguyền rủa khac
khong?
'Trong Nhiếp Hồn co thuật phap dung toc người tiến hanh nhưng đa số chỉ la
truyền thuyết, du co tồn tại thi uy lực khong lớn, đối với cường giả co thể bỏ
qua. Nhưng nếu kết hợp thuật thảo kết thi triển thi... ' Mắt To Minh chợt loe,
cui đầu nhin thảo kết trong tay, im lặng khong noi.
Tới giữa trưa, thời gian cứ thế troi qua, đến trưa thi anh mặt trời nong chay
xuyen qua rừng rơi xuống người To Minh. Ngoai rừng vang tiếng bước chan, To
Minh thu lại anh mắt nhin trời, đưa mắt nhin sang.
Đo la Ten Hề Nhi, co be đi đến trước mặt To Minh.
"Cẩu Thặng ca ca, ca khong thể đi." Co be nhin To Minh, khẽ noi.
"Ca đi sẽ chết đo, đay la việc nha chung ta, nen la muội đi..." Ten Hề Nhi cắn
moi dưới, giọng noi dứt khoat.
"Tới đay, ngồi cạnh ca." To Minh cười cười, nhich người chừa chỗ la cay kho,
nhin Ten Hề Nhi.
Co be cau mũi ngồi cạnh To Minh, mở miệng định noi gi thi hắn cười nhin be,
hỏi.
"Ca đi sẽ chết vậy muội đi khong giống nhau sao?"
"Khong giống với, muội... muội thong minh hơn ca! Muội đi thi khong chừng sẽ
khong chết, Cẩu Thặng ca ca, ca nghe lời muội một lần được khong?"
"Khong noi nữa, cung ca ngồi một lat đi." To Minh sờ đầu Ten Hề Nhi, dựa vao
than cay, nhin len trời, khong mở miệng nữa.
Ten Hề Nhi do dự một luc, cũng tựa vao cay nhin len trời. Trời trong xanh
khiến người nhin như bay len ngao du tren trời.
"Cẩu Thặng ca ca, ca noi bầu trời lớn cỡ nao?"
"Rất lớn."
"Vậy... trời rốt cuộc cao bao nhieu?"
"Rất cao."
"Hừ, ca chơi xấu. Vậy muội hỏi ca, Cẩu Thặng ca ca, ca noi phia sau bầu trời
la cai gi?"
To Minh im lặng, nhin trời xanh, khẽ noi.
"Sau trời la vong xoay sương khoi."
"Vậy đằng sau vong xoay sương khoi thi sao?" Ten Hề Nhi to mo chớp mắt, hỏi.
"Sau vong xoay la trời sao, ở đo co rất nhiều ngoi sao, co rất nhiều đất bềnh
bồng..." To Minh thi thao, đay la hắn chinh mắt trong thấy.
"Chỗ đo la đau chứ?" Hiển nhien đay la lần đầu tien Ten Hề Nhi nghe noi như
thế, co be du gi la con nit, đa quen mục đich tới tim To Minh, ngược lại bị
hắn dấy len long to mo.
"Đo la một thế giới khac." Mắt To Minh loe tia sang lạnh, từ từ noi.
"Thế giới khac... ở đo họ co giống chung ta khong?" Lấy tuổi của Ten Hề Nhi mơ
hồ nghe To Minh noi, nhiu may hỏi.
"Ca cũng muốn biết, cho nen sẽ co một ngay ca đi nhin thế giới kia la bộ dạng
gi, co gi khac với chung ta..." To Minh binh tĩnh noi, biểu tinh cố chấp ma
Ten Hề Nhi xem khong hiểu. Co lẽ co be sẽ nhớ kỹ hinh ảnh nay, cho đến nhiều
năm sau mới hiểu được.
Bầu trời dần khong sang nữa, theo hoang hon đến, trời đỏ thẫm khiến mặt đất
như cũng nhuộm vầng sang. Đến luc nay Ten Hề Nhi mới nhớ đến mục đich của
minh, lập tức đứng dậy nhin To Minh.
"Cẩu Thặng ca ca, muội chinh thức noi với ca, ca khong thể đi, đay la việc của
muội! Tối hom nay người bị mang đi la muội, ca... ca nhớ chăm soc cha mẹ giup
muội..." Ten Hề Nhi cố nen nỗi sợ tương lai, noi với To Minh.
"Muội rất muốn đi sao? Nếu ca ca của muội khong chết?" To Minh đứng dậy nhin
Ten Hề Nhi, nhẹ giọng noi, trong thanh am co tiết tấu kỳ lạ, rơi vao tai co be
lam biểu tinh be dần mờ mịt.
"Muội... muội khong muốn đi, muội muốn cung cha mẹ, ben họ cả đời, muội cũng
khong muốn ca đi, muội muốn người nha chung ta vĩnh viễn cung nhau."
To Minh yeu thương sờ đầu Ten Hề Nhi, nắm tay co be đi ra ngoai rừng.
Mai đến đi ra khỏi rừng thi Ten Hề Nhi tỉnh tao lại, ngay một luc lập tức vung
khỏi tay To Minh, lui vai bước, chống nạnh noi.
"Cẩu Thặng ca ca, ca đừng xem binh thường muội ngoan chứ giận len la dữ lắm
nha! Ca... ca khong được đi!" Ten Hề Nhi phồng ma, bộ dạng như người lớn lam
To Minh thấy thi bật cười.
"Rồi rồi rồi, ca khong đi được chưa?"
"Thật hả?" Ten Hề Nhi nghe vậy lập tức hỏi.
"Thật sự." To Minh cười đap.
Nghe To Minh noi vậy Ten Hề Nhi mới yen tam, tiến len keo tay hắn nhảy nhot đi
về nha, nhưng biểu tinh sợ hai với tương lai khong thể che giấu ở lứa tuổi
nay, giả bộ vui sướng la điều từ nhỏ co be đa học, bay giờ thật tự nhien lộ
ra.
Một đem nay khong co mưa.
Đem nay cơm chiều nha Ten Hề Nhi vang vọng tiếng cười vui vẻ của co be, nhưng
tiếng cười nghe co chut run run. Cha Ten Hề Nhi im lặng, biểu tinh đau thương.
Mẹ Ten Hề Nhi thi thường quay đầu lau lệ.
"Cẩu Thặng a, ăn nhiều chut, nay..." Mẹ Ten Hề Nhi gắp them thức ăn cho To
Minh, ba nhin hắn, biểu tinh phức tạp.
Co một chen đồ ăn ba va chồng khong ăn, Ten Hề Nhi cũng tranh đi, chỉ minh To
Minh ăn mon nay. Vị thức ăn hắn nếm khong ra nhưng cảm giac được la cay la một
loại thảo dược, tac dụng co thể an thần, khiến người buồn chủ, nếu ăn nhiều sẽ
bất giac thiếp ngủ.
To Minh thầm than, sao hắn khong hiểu cach nghĩ của gia đinh nay. Cuối cung họ
quyết định khong để hắn thay thế sống chết chưa biết ma để hắn ngủ một giấc
ngon lanh, đợi trời sang Ten Hề Nhi sẽ khong con. Quyết định nay co lẽ hai vợ
chồng co tranh chấp va giay dụa, nhưng cuối cung họ vẫn chọn như thế. Họ sẽ
đau long, sẽ hối hận, nhưng khoảnh khắc nay, họ quyết định lam vậy.
Khi bữa cơm cuối kết thuc, To Minh đứng dậy, thật sau cui đầu hướng cả nha Ten
Hề Nhi, hanh động nay khong khiến ai phản ứng, bởi vi bay giờ mắt Ten Hề Nhi
khep chin, cha mẹ co be cũng vậy.
Mặc du tu vi của To Minh chỉ hồi phục một phần nhưng đủ khiến gia đinh nay bất
giac ngủ say, để hắn khong bị dinh tac dụng thảo dược.
Diu cha mẹ trở lại phong họ, đắp chăn cho họ, To Minh nhin hai vợ chồng đầu co
toc bạc, biểu tinh dịu dang. Hắn nang len tay phải, chậm rai điểm một chỉ vao
tran họ, tặng ra một chut sự sống, khiến than thể hai vợ chồng tương lai chậm
rai hồi phục, khong bệnh tật lien mien nữa.
Ôm Ten Hề Nhi, To Minh nhẹ đặt co be vao phong minh. Nhin đứa trẻ ngủ say, ben
tai To Minh lại vang vọng co be yếu đuối cong hắn từ tren nui xuống.
Thật lau sau tay phải To Minh đặt ở bớt tren mặt Ten Hề Nhi, lat sau khi hắn
rụt tay ra thi mặt tren bớt co be nhạt nhiều.
Đắp chăn cho co be, To Minh đi ra khỏi phong, thu dọn bat đũa bữa tối, dung
nước rửa sạch. Hắn xắn tay ao, quet dọn mỗi goc trong nha, nhin nơi quen thuộc
một năm, vẻ mặt hắn co luyến tiếc.