Bảy Ngày


Người đăng: Boss

Mưa rơi rụng xuống đất hoa vao từng vong gợn song, nhin khong ro, vi sinh linh
tren đất nay vốn cũng tồn tại trong từng vong tron.

To Minh nhin phương xa đi đến hai bong dang lạnh lung. Trong khoảng thời gian
trước kia hoang hon bay giờ tối đen, họ ngay cang tới gần. Họ đến gần khi lạnh
ập vao mặt, khuếch tan, lam mưa cang them lạnh lẽo. Tren trời sấm set đa mất,
dường như trong lạnh lẽo tắt đi giấu trong bong tối, khong muốn đi ra. Chỉ co
nước mưa rơi tren mặt đất va bước chan bồm bộp dần ro rang trong đem mưa,
truyền vao tai cha Ten Hề Nhi, lam người đan ong trung nien bản năng ngẩng đầu
len. Lao thấy hai người gầy go đi trong mưa, tới trước gian nha, đến trước mặt
lao va To Minh.

"Cac người la..." Cha Ten Hề Nhi run run, định đứng dậy nhưng người run bần
bật, To Minh vội đỡ lấy, lạnh lung nhin hai người đến.

Hắn thấy ra được hai người khong co sat khi, nếu khong thi hai người tien tộc
sẽ hủy diệt thon dễ như trở ban tay.

"Quỳ xuống nghe tuyen!" Trong hai người một người ben trai giọng sắc nhọn noi.

Xung quanh độ ấm lại lạnh hơn. Cha Ten Hề Nhi du gi chỉ la người thường, bị
thanh am chấn mặt tai nhợt. Trong chớp mắt lao nhớ đến tam năm trước, con trai
cả cũng la trong đem mưa bị người ăn mặc như vậy mang đi.

Cung luc đo, co lẽ vi giọng người nay hơi choi tai lam nhiệt độ bốn phia giảm
xuống, truyền vao trong phong, khiến Ten Hề Nhi va mẹ co be đang ngủ say giật
minh tỉnh dậy.

Mắt To Minh chợt loe, hai ten tien tộc nếu la luc tu vi hắn ở đỉnh cao thi một
ngon tay liền đam chết, nhưng bay giờ tu vi của hắn đang chậm rai hồi phục,
khong biết đến khi nao mới hoan toan cường đại. Lấy tu vi mới một phần muốn
giết hai người kia rất kho.

"Tả sư đệ!" Hai người ao đen gầy người ben phải trầm giọng noi, liếc đồng bạn
ben trai, như la hơi kho chịu lời đối phương noi.

"Ông lao nay, Trần Đại Hỷ la con cả của ong?" Người ao đen ben phải quay đầu
nhin cha Ten Hề Nhi bị To Minh diu, mắt liếc qua hắn nhưng khong them quan
tam.

Khi noi chuyện ga gỡ xuống mũ trum, lộ ra khuon mặt tai nhợt trong khoảng bốn
mươi tuổi. Diện mạo ga binh thường, chỉ co đoi mắt la chớp loe anh sang xanh.
Cha Ten Hề Nhi run bần bật, nếu khong phải co To Minh đỡ thi e rằng sẽ bị khi
lạnh đong nga. Nghe cai ten Trần Đại Hỷ cho lao sức mạnh.

"Đung vậy... Hỉ nhi la con cả của ta, no... no..." Cha Ten Hề Nhi giọng run
run. Lao khong biết rốt cuộc xảy ra chuyện gi, nhưng từ trong giọng noi của
đối phương lao cảm nhận được gai nhọn kho tả.

"Trần Đại Hỷ, chết rồi!" Đap lại cha Ten Hề Nhi la người ben trai giọng sắc
nhọn.

Khi lời noi thốt ra rơi vao tai cha Ten Hề Nhi, người đan ong trung nien ngay
như phỗng, dường như sự sống troi khỏi người, khiến lao trong gia nua khong
it. Hai hang nước mắt rơi từ hѣ mắt lao, rơi vao song gợn dưới đất, chia khong
ro rang.

Chinh luc nay, trong gian nha co tiếng đổ vỡ. Mẹ Ten Hề Nhi ra khỏi phong,
nghe cau kia thi hon me.

Ten Hề Nhi ở một ben ngơ ngac nhin hai người ao đen gầy go đứng ngoai phong,
ben tai vang vọng thanh am trước đo, than hinh nhỏ xiu như mất hồn, mặt tai
nhợt, dường như tất cả của co be đều nhợt nhạt.

"Ông lao, Trần sư đệ tai năng ưu dị, rất được tong mon Triệu trưởng lao yeu
thich, đich than thu lam đệ tử. Nhưng mấy ngay trước Trần sư đệ ngoai ý muốn
bỏ mạng, hai chung ta phụng mệnh Triệu trưởng lao nghĩ tinh trước kia với Trần
sư đệ tiến đến thong bao." Người ao đen ben phải trầm giọng noi, noi xong từ
trong ngực moc ra cai bao đặt dưới mai hien.

"Đay la tiền tai mấy năm nay Trần sư đệ gom gom tich lũy, vo dụng với tu sĩ
chung ta nhưng đối với người binh thường khac ngươi co thể cho cuộc sống tốt
chut."

Người ben phải du noi binh tĩnh nhưng biểu tinh co ý đồng tinh, nhin hướng gia
đinh Ten Hề Nhi mắt chợt loe thương hại, ngược lại người ben trai luon lạnh
lung.

"Cảm... cảm ơn thượng tien, đay la mạng của Hỉ nhi..." Cha Ten Hề Nhi rơi lệ,
như định quỳ xuống hai tu sĩ nhưng bị người ben phải phất tay ao nang len.

To Minh nhin mọi chuyện, biểu tinh khong lộ vẻ gi nhưng trong long ro rang.
Lam một tong mon, rất it co người vi một đệ tử chết ma chuyen mon sai người
thong bao. Loại chuyện nay gần như khong khả năng, trừ phi... người chết co
chỗ đặc biệt.

To Minh đỡ cha Ten Hề Nhi, ngoai đầu nhin co be ngay ngốc đứng, ben cạnh mẹ co
be hon me. Luc trước gia đinh ấm ap giờ vi tin dữ ma tan vỡ.

"Đay la đứa con khac của ngươi? Va co be nay nữa..." Trong hai người ao đen
người ben phải anh mắt lại rơi vao To Minh, anh mắt như điện liếc một cai lại
hướng đến Ten Hề Nhi.

'Họ khong biết kỹ cang về nha Ten Hề Nhi, xem ra khong đi hỏi th, anh của Ten
Hề Nhi cũng khong noi cho bất cứ ai.' To Minh thầm nhủ.

"Phụng mệnh Triệu trưởng lao, cho phep nha cac ngươi lại ra một đứa con, lao
nhan gia sẽ đich than thu lam đệ tử, kế tiếp tiếc nuối Trần sư đệ chết. Chuc
mừng ong lao, cho cac người bảy ngay, chọn xong bai vao Ta Linh tong. Bảy ngay
sau chung ta ra ngoai trở về sẽ mang đi người đo." Người ao đen ben phải từ từ
noi, noi xong khong them để ý gia đinh Ten Hề Nhi nữa, xoay người rời đi.

Ben cạnh ga đồng mon khac co ẩn ý cười với To Minh va Ten Hề Nhi, cung đi xa.

Mưa ngay cang lớn, hai người ao đen trong man mưa bong dang mơ hồ dần biến
mất. Chỉ co To Minh trong thấy hai người biến thanh cầu vồng lao hướng bầu
trời. Họ noi Ta Linh tong, la trong một năm nay To Minh thấy một ngọn nui lượn
lờ sương khoi, chỉ khi bầu trời trong vắt mới lờ mờ thấy no được. Nhưng hai đệ
tử Ta Linh tong bay hướng phương tay, hiển nien khong phải quay về sơn mon,
kết hợp luc trước họ noi va To Minh phan tich, ra kết luận hai người ra ngoai
sơn mon la co chuyện quan trọng, tới đay chỉ la nhan tiện hoan thanh điều
Triệu trưởng lao yeu cầu thoi. Nen mới cho họ bảy ngay chứ khong phải chỉ định
mang đi một người, hiển nhien nếu mang theo con nit sẽ ảnh hưởng nhiệm vụ khac
của họ, khong bằng đợi khi về thi như họ đa noi, tiện tay mang đi. Đối với hai
người một lần đơn giản truyền lời, đối với cả nha Ten Hề Nhi la set đanh ngang
tai, tin dữ khong cho họ từ chối.

Đặc biệt mới trải qua nỗi đau mất con lại bị mang đi đứa trẻ khac, chuyện nay
với gia đinh lương thiện la một lần tai kiếp.

Cha Ten Hề Nhi khong bện đồ chơi nữa, gia nua mang theo đau thương đi tới
trước mặt vợ minh, rơi lệ.

Mẹ Ten Hề Nhi dần tỉnh lại, ngơ ngac nhin người chồng trước mặt, bật khoc.

To Minh im lặng đứng cạnh, biểu tinh phức tạp. Hắn cảm nhận được gia đinh nay
bi thương va bất lực với vận mệnh.

Ten Hề Nhi khong khoc, co be cắn moi dưới, cui đầu.

"Khong thể để Sửu nhi đi cung họ, con be chỉ la con nit, no..." Mẹ Ten Hề Nhi
nhin con gai im lặng khong hề khoc, tim đau nhoi như bị đao cắt, nhưng... ba
khong co cach nao chống lại.

"Bảy ngay... chung ta suốt đem bỏ chạy khỏi đay!" Cha Ten Hề Nhi cắn răng,
nhin vợ va con gai, dứt khoat noi.

"Vo ich thoi cha, con nghe người ta noi tien nhan la thần linh, du chung ta co
trốn bao xa thi nếu họ muốn tim đến chung ta vẫn rất dễ dang. Đến khi đo, chọc
giận tien nhan thi cả nha ta đều chịu trừng phạt. Con đi, con bai vao mon phai
tien nhan nay." Ten Hề Nhi khẽ noi, dường như co be bỗng lớn len nhiều.

"Nếu con co thể sống tiếp, nếu co một ngay con giống như tien nhan thi sẽ tim
ra nguyen nhan cai chết của ca ca!" Ten Hề Nhi siết tay, nhắm mắt noi.

"Con đi." Trong khi cả nha bi thương, anh mắt To Minh nhin mưa ngoai gian nha,
mưa rơi như tiếng khoc.

Giọng hắn truyền vao tai gia đinh, khiến Ten Hề Nhi mở mắt ra.

Mẹ Ten Hề Nhi ngẩn ra, nhin To Minh, biểu tinh giay dụa va do dự.

"Việc nay khong lien quan đến con, con trai, nen đi đi, hay rời khỏi đay..."
Cha Ten Hề Nhi lập tức noi.

To Minh nhin Ten Hề Nhi, nhin cha va mẹ co be, mặt lộ nụ cười. Hắn lui vai
bước, xốc vạt ao quỳ lạy hai ong ba.

"Ơn cứu mạng cho ở, To Minh khong thể bao đap, hơn một năm đưỡngục, ấm ap gia
đinh la đời nay con it thấy. Cha, mẹ, Sửu nhi muội muội con nhỏ, để con đi
đi."

"Từ nhỏ con khong co cha mẹ, chỉ co một A Cong nuoi lớn, nhưng hom nay A Cong
khong con, cac người cho con cảm nhận ấm ap. Sửu nhi, ca đi rồi muội phải
ngoan ngoan, chăm soc tốt cho cha mẹ, yen tam đi, ca ca sẽ quay về thăm muội."

"Cẩu Thặng ca ca, muội..." Ten Hề Nhi he moi nhưng khong biết nen noi gi. Co
be nhin To Minh, khoe mắt chảy lệ.

"Cha, mẹ, việc nay đa định rồi, con đi!" To Minh nhin hai vợ chồng trước mắt,
khắc ghi bộ dạng của họ thật sau trong long. Thời gian một năm khong dai nhưng
đối với To Minh la ấm ap hắn chưa từng trải qua, khac với Cửu Phong, Ô Sơn.


Cầu Ma - Chương #597