Tên Hề Nhi


Người đăng: Boss

Nước biển mấy ngan met biến mất, đất đay biển mấy ngan met vỡ vụn. Một hố sau
to lớn xuất hiện tren thg, nước biển bốn phia bị trung kich như co linh tinh,
khong dam đến gần lam hố sau luon tồn tại thật lau.

Đế Thien ở giữa khong trung, đầu toc xoa tung khong noi một lời, trước mặt y
cốt Huan đa biến mất, To Minh khong con nữa.

Qua một luc, Đế Thien ngẩng đầu, biểu tinh dữ tợn lộ giận dữ ngập trời, hướng
bầu trời phat ra tiếng rống kinh thien động địa!

Tiếng gao vang vọng truyền khắp tam hướng, thật lau khong tan đi.

Thien phạt số mệnh của y hủy diệt phạm vi mấy ngan met nhưng khong tim thấy
dấu vết của To Minh. Mặc du y cảm giac được lực lượng thien phạt chắc co tac
dụng, nhưng... To Minh khong chết.

Thần thức của y tản ra, mang theo sat khi va đien cuồng quet thien địa, cực
hạn thần thức bao phu nhưng y vẫn... khong thấy dấu vết To Minh!

To Minh cứ thế lại biến mất trong thế giới của Đế Thien, khiến y khong thể tim
ra.

Phan than giang trần ma cuối cung la kết quả thế nay, đặc biệt Tuc Mệnh thức
tỉnh khiến Đế Thien long run len. Y đứng giữa khong trung, mai đến khi nước
biển theo anh sang tim tan đi lại lấp đi, nguyen Tử Hải chim xuống một it.

"Ta khong tin ngươi co thể ẩn giấu vĩnh viễn, sẽ co một ngay ngươi lại bị ta
tim ra. Lần sau gặp gỡ, Đế Thien ta tại đay thề rằng, sẽ khong tiếc trả mọi
cai gia... khiến ngươi trầm luan!" Đế Thien nhắm mắt, biểu tinh am trầm kho
thể tan đi. Y xoay người đạp bước hướng chan trời!

............

Bầu trời la mau xanh, anh nắng rực rỡ, đặc biệt la sắp tới trưa anh sang chiếu
tren người hơi nong chay, lam đổ giọt mồ hoi nhưng khong co bao nhieu gio mang
no đi.

Hương hoa quế ở trong gio it ỏi khong tan đi, chỉ co thể lượn lờ trong phạm vi
no sinh trưởng, nở rộ.

Từng tiếng vui cười phat ra cach rừng hoa quế khong xa, đoi khi truyền đến,
xuyen qua rừng co thể thấy hang loạt gian nha rải rac. Đại khai co gần trăm
ngoi nha, khoi bếp lượn lờ, trong mui hoa quế như thế ngoại đao nguyen. Bốn
phia co rất nhiều nui to khiến chốn nay trong như rất hẻo lanh, người đi đường
khong nhiều. Co một con đường đi thong gian nha, chỉ co dấu vết nhợt nhạt một
it banh xe ngựa lăn qua.

Co lẽ khong lau trước mới vừa đổ mưa, du nắng rực rỡ nhưng mặt đất đầy bun, đi
ben tren sẽ co tiếng bẹp bẹp, một loại đặc biệt.

Trong rừng hoa que bay giờ co một thiếu nien mặc đồ đầy mảnh va, ngồi tren một
nhum la cay, tựa than cay, ngơ ngac nhin len canh cay rừng khong thể che đậy
bầu trời, khong biết đang nghĩ cai gi. Mặt y hơi tai nhợt, nhưng khuon mặt
xanh xao thi rất thanh tu, tuổi khong lớn, chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi,
bộ đồ mảnh va khong thể che đi khi chất khiến người nhin sẽ thấy thich. Nhưng
than thể y rất ốm yếu, dựa vao cay quế nhin len trời thi con mắt rất sang.

Y yen lặng nhin trời, tay cầm một it cỏ xanh, đoi tay loay hoay dần bện ra một
hinh dạng tiểu nhan. Tất cả điều hắn lam theo bản năng, mắt vẫn nhin len trời
khong biết đang xem cai gi, co lẽ la trời xanh, co lẽ la may trắng, trừ chinh
hắn ra khong ai biết.

Thật lau sau từ xa co tiếng bước chan đi đến. Cung với tiếng chan con co tiếng
con nit trong trẻo truyền vao tai thiếu nien.

"Cẩu Thặng ca ca, Cẩu Thặng ca ca, mẹ keu ca về nha kia...!"

La giọng một co be, trong trẻo ngay thơ, như khong bị hồng trần lay nhiễm,
khong bị suy nghĩ vấy bẩn, giữ giấc mộng ngay thơ của con nit. Đo la co be
khoảng tam, chin tuổi, cũng mặc đồ co nhiều mảnh va, bện hai bim toc nhỏ,
khong xinh đẹp lắm, tren mặt co khối bớt nhưng mắt sang ngời. Nếu bỏ qua cai
bớt thi đay la một co be rất đang yeu.

Thiếu nien nghe giọng của co be, anh mắt rời khỏi bầu trời, mặt lộ nụ cười
phat ra từ tận đay long. Y đứng len, nhin co be từ khong xa chạy tới.

"Chạy chậm chut, mặt đất co bun." Thiếu nien đi qua dịu giọng noi, anh mắt
nhin co be đầy thương yeu.

"Cẩu Thặng ca ca, hom nay mẹ lam đồ ăn ngon, la củ từ ma Ten Hề Nhi thich ăn
nhất, nhanh len nhanh len nao!" Co be chạy tới ben cạnh thiếu nien, cười noi,
nang ban tay nhỏ be vỗ bun đất va la cay dinh tren quần ao thiếu nien.

Thiếu nien sờ đầu co be, cười keo tay be cung đi ra ngoai rừng.

"Cẩu Thặng ca ca, tại sao ca cứ hay tới đay vậy? Chỗ nay trừ cay quế ra khong
co gi cả." Co be co ten la Ten Hề Nhi chớp mắt, keo tay thiếu nien, ở một ben
to mo hỏi.

Thiếu nien cười cười, khong len tiếng, chỉ ngẩng đầu liếc bầu trời, mắt xẹt
qua tang thương người ngoai nhin khong thấy.

Mai đến đi ra khỏi canh rừng, trong mắt thiếu nien tang thương bị chon vui,
nhin khong thấy, chỉ co trong long thở dai co lẽ bị hư vo cảm nhận được, khiến
khung trời vốn sang sủa bỗng biến tối tăm nhiều, xuất hiện may đen.

Rừng cay cach gian nha khong tinh qua xa, đi một luc thi thiếu nien bị co be
hiển nhien hao hức muốn ăn củ từ keo chạy đến.

Tren đường đi co đam con nit tuổi bằng họ đang chơi đua, thấy hai anh em thi
bọn trẻ phat ra tiếng treu đua.

"Ten Hề Nhi, hom nay nha ngươi lam đồ ăn gi ngon hả?"

"Đung vậy, Ten Hề Nhi, khong phải lần trước đa noi cha mẹ sẽ lam cho ngươi bộ
đồ khong co mụn va sao?"

Co be keo tay thiếu nien cui đầu, người hơi cứng lại nhưng rất nhanh thả lỏng,
be vẫn cui đầu như muốn nhanh chong rời khỏi đay. Khong xa, một gian nha binh
thường chinh la nha của be.

Nơi đay khong tinh la một bộ lạc, bởi vi người nơi nay khong co quan hệ huyết
thống, đay co lẽ chỉ co thể gọi la thon xom.

Nghe tiếng đam con nit chế giễu co be, thiếu nien nhiu may, nhưng co be nắm
chặt tay y va biểu tinh cầu xin lam thiếu nien lại thở dai, yen lặng theo be
đi về nha.

"Về nha rồi, cha, mẹ, con keu Cẩu Thặng ca ca về nha rồi nay! Chung ta co thể
ăn cơm rồi!" Thiếu nữ vui vẻ cười, đẩy ra cửa nha, chạy vao trong.

Thiếu nien đi theo sau co be, bước vao gian nha. Đay la một căn phong do bun
đất dựng len, khong lớn, chỉ co hai gian. Khi y đi vao, trong một gian phong
truyền ra tiếng ho khan.

"Cẩu Thặng, lại đi nhin hoa quế? Mấy thang nữa liền khong co, xem nhiều chut
cũng tốt..." Theo thanh am, trong gian phong đi ra một người đan ong trung
nien.

Người đan ong net mặt tang thương, quần ao đơn giản, biểu tinh chất phac. Lao
đi ra nhin thiếu nien, mặt lộ nụ cười hiền lanh. Than thể lao khong cao, cũng
khong vạm vỡ, chỉ co đoi tay cho người cảm giac rất đặc biệt, đoi tay kia tran
đầy vết sẹo. Những vết sẹo phủ len nhiều vở đoi tay, đặc biệt la ngon tay.
Thiếu nien liếc mắt liền thấy ra vết sẹo tren tay người đan ong ro rang co
them một it vết thương mới.

Người đan ong bước ra phia sau con co một người phụ nữ. Người phụ nữ da dẻ tho
rap nhưng thấy được khuon mặt vốn rất đẹp, chẳng qua năm thang ở tren người ba
để lại nhiều quyến luyến, khiến ba trong như vượt qua tuổi thật. Tay ba cầm
hai cai chen, cười nhin thiếu nien.

"Thằng be nay, khong để Ten Hề Nhi keu ăn cơm thi khong biết trở về, mỗi lần
sắp tối mới chịu về nha. Than thể con con yếu, đừng ở ben ngoai cảm lạnh."

Tren mặt thiếu nien lộ nụ cười p, tiến len lấy chen từ tay người phụ nữ, nhẹ
giọng noi.

"Cha, mẹ, con khong sao."

"Được rồi, lat nữa ăn nhiều củ từ chut, Trương gia gia của con sang sớm trong
nha co chau mới sinh, khiến cha con bện mấy đồ chơi cỏ đổi một it củ từ về,
noi la cho con va Sửu nhi bổ người." Người phụ nữ hiền từ nhin thiếu nien va
co be vui vẻ keo ghế, cung người đan ong đi qua.

Đay la bữa cơm trưa khong qua phong phu, trừ những củ từ nấu chin ăn mềm mềm,
lại tăng them it nước trai cay rất ngọt. Tiếng cười vui vẻ của Ten Hề Nhi
quanh quẩn trong gia đinh binh thường nay. Người phụ nữ từ ai, người đan ong
trung nien dịu dang biến thanh ấm ap.

Thiếu nien nhin họ, tren mặt cũng lộ nụ cười, đo la nụ cười phat ra từ đay
long y cảm ơn người nha nay, đặc biệt la co be ten gọi Ten Hề Nhi.

Một năm trước y thức tỉnh tại đay, co be một minh ra ngoai nui rừng hai cỏ
xanh khac nhau cho cha bện đồ thi ở trong rừng phat hiện ra y, cong y về nha,
từ nay y ở tại đay sống tiếp.

Y co một em gai, co em ten gọi Ten Hề Nhi. Bởi vi be xấu nhưng lương thiện,
tiếng cười đang yeu va đoi mắt long lanh khiến y nhớ kỹ, trong hon me co than
hinh nhỏ be cong minh một đường đi đến.

Y co một người cha, rất thanh thật, chan chất, la người binh thường, cuộc đời
ngheo khổ, bệnh tật lien mien, chỉ co bện cỏ lam đồ chơi la rất giỏi, lam ra
bup be cho con nit trong xom.

Y co một người mẹ, la một người phụ nữ rất hiền lanh, dịu dang. Ba yeu chồng
minh, yeu con gai minh, yeu ngoi nha minh, cũng đối với y, một người xa lạ
danh cho đủ tinh thương của mẹ.

Y, la To Minh.

Một năm trước hắn tỉnh dậy trong gia đinh ấm ap, tu vi tan ra nhưng khong biến
mất ma giấu trong người, đo la cuộc chiến với Đế Thien vết thương bung phat
con sot lại, cần thời gian mới hoan toan hồi phục.


Cầu Ma - Chương #595