Người đăng: Boss
To Minh nen đi.
Du khong đi xem như hắn tran quý lần tạo hoa ong lao sửa huan tặng cho, vi ba
ngay tạo hoa nay co thể giup đỡ hắn đối khang đại kiếp nạn sắp đến, hủy diệt
tất cả tốt đẹp hư ảo, giết tất cả người co lẽ bị hư cấu ra, bao gồm người
than, bạn be, tinh yeu, tinh nghĩa, tất cả của hắn, tạo ra một loại quyết tam
vi biến mạnh, vi phản khang ma trả gia tất cả, chuẩn bị một loại gọi la cường
giả lạnh lung, đem mọi thứ hủy diệt, tạo ra cai mới!
Đay la ý nghĩa chan chinh của ba ngay tạo hoa, chinh la điều ong lao sửa Huan
hy vọng To Minh lam được, như một lần im lặng bung nổ!
Như la chặt đứt suy nghĩ, cắt đứt ký ức, khong để ý qua khứ ra sao, mặc kệ
tương lai thế nao, tạo ra cai mới thay thế ký ức, dung vo tinh lạnh lung hoan
thanh một lần lột xac cực kỳ quan trọng!
Lần lột xac nay la Tế Cốt đại vien man, trở thanh cường giả Man Hồn, đay mới
la tạo hoa!
To Minh đối với những điều nay hiểu ra ngay cang ro rang, hắn đoan ong lao sửa
Huan trợ giup, lờ mờ cảm giac nếu minh lam theo cach của đối phương, hủy diệt
rồi lam cuộc đời mới thi sẽ nắm giữ vận mệnh của minh. Giay phut lam lại, hắn
sẽ bị tam tinh vien man ma cảm nhiễm hồn. Vi hồn vien man ma khi tạo ra cuộc
đời thi sẽ tạo ra Man tượng thuộc về To Minh hắn!
Cũng đại biểu khi hắn rời khỏi đay khong la Tế Cốt nữa, hắn sẽ ở trong lực
lượng nay, trong tạo hoa co lẽ ong lao sửa Huan trả gia rất lớn để thi triển,
một phen trở thanh cường giả Man Hồn!
Do đo đối mặt đại kiếp nạn tiếp đến trong đời hắn!
Ông lao sửa Huan vi hắn bay ra một con đường, du To Minh khong biết đối phương
la ai nhưng hắn cảm giac được ong lao khong co ac ý với minh.
Trận tạo hoa nay, mon qua lớn nay... To Minh, khong thể nhận.
Vi cai gia la hủy diệt tất cả. To Minh khong thể một chưởng giết Bạch Linh om
lưng minh khong? Hắn co thể chấm dứt mạng sống A Cong ngủ say trong mộng
khong? Hắn co thể giết Trần Han bởi vi vien man khong? Hắn co thể giết chết
Loi Thần, giết cha mẹ ga, đập nat Ô Sơn thanh bụi phấn khong?
"Ta lam khong được..." To Minh cười thảm.
Hắn cảm nhận được Bạch Linh om lưng hắn truyền đến ấm ap. Hắn lam khong được.
Thời gian troi qua, To Minh đứng đo, Bạch Linh ở đằng sau om hắn. Sắc trời dần
khong tối đen ma hơi sang len.
Một đem nay hai người cứ đứng dựa vao nhau, khong noi một lời. Bạch Linh vui
đầu vao lưng To Minh, tiếng tim đập khiến co rơi lệ tinh ma chẳng biết tại
sao. Co lẽ lệ rơi la tương tư, nhưng lau khong đi, nhuộm vạt ao To Minh.
Mai đến binh minh tới, To Minh lựa chọn rời đi, Bạch Linh yen lặng nằm tren
giường như đang ngủ, nhưng mắt lệ vẫn rơi, từng giọt ước gối, khong thấy đau.
Trong giọt nước mắt ẩn chứa bao nhieu lần quay đầu, bao nhieu lần nhớ nhung,
bao nhieu lần than thở, co lẽ chinh Bạch Linh cũng khong đếm ro.
Đi trong nắng sớm, To Minh bước ra Ô Long bộ lạc, lặng lẽ đi trong rừng cay,
nhin anh nắng thanh chum sang xuyen qua la cay. Tren vai hắn ngồi Tiểu Hồng
cảm nhận To Minh phức tạp, một đường im lặng.
Đay la ngay thứ nhất.
Thời gian cho To Minh lựa chọn chỉ con hai ngay.
Vốn hắn định đi Phong Quyến bộ lạc một chuyến nhưng giờ thi khong con ý nghĩ
đo nữa. Hắn nhin Ô Sơn dưới anh nắng, khong co ý nghĩ đi xem di tich Hỏa Man,
cảm giac mệt mỏi tran ngập tinh thần hắn.
Hắn lựa chọn về nha.
Về Ô Sơn bộ lạc, về nha của hắn.
Ô Sơn bộ lạc sang sớm như vạn vật sống dậy, cac tộc nhan trong khoi bếp tự lam
việc của minh, đam trẻ vĩnh viễn khong biết mệt, khi ban ngay đến thi mong chờ
chơi đua cung chung bạn.
To Minh trở về, nhin bộ lạc than quen, hắn yen lặng ngồi ngoai lều nhin trời
xanh may trắng, nhin anh nắng rực rỡ, nhin trong bộ lạc tất cả thuộc về ký ức.
Hắn muốn lại lần nữa khắc sau tất cả điều nay, như co một thanh đao khắc bức
tranh ấn vao long hắn, khắc trong linh hồn.
"Chẳng lẽ chỉ co hủy diệt những điều đo mới xem như nắm giữ vận mệnh sao?" To
Minh khẽ lầm bầm.
"Loại hủy diệt nay co lẽ đung la khiến người nắm giữ vận mệnh. Vi trai tim
lạnh lung khong chứa được một chut tinh cảm, nếu khong con tinh thi tất cả thủ
đoạn của đối phương khong tim thấy mục tieu. Nhưng ma..." To Minh nhin đam con
nit chạy tới chạy lui tren đất trống trước mặt, mắt nhắm nghiền.
"Bọn họ, cũng la giả dối sao..."
Sắc trời dần tối, hoang hon troi đi, anh trắng rơi tren mặt đất. To Minh luon
ngồi đo nhin bộ lạc, khong suy tư nữa ma im lặng nhin trời mọc trời lặn.
Hắn biết khi mặt trời lại dang len la ngay cuối cung hắn ở Ô Sơn trong ký ức.
Co lẽ lần tới khong biết la khi nao, co lẽ khong hề co.
Mắt To Minh khep, ben tai vang vọng Huan khu trong bộ lạc, một đem... troi
qua.
Khi sang ngay thứ hai đến, bầu trời khong sang sủa ma co may đen, đổ mưa phun.
Nhưng To Minh trong ngay cuối cung khong nghĩ gi cả, hắn cười lam bạn ben A
Cong noi chuyện, vui vẻ giup đỡ Nam Tung gia gia chỉnh sửa dược phong. Hắn như
con nit chơi đua cung bọn nhoc, kể chuyện cho chung nghe, đoi khi vang tiếng
cười trong trẻo, thanh thanh am em tai nhất bộ lạc. Hắn va Loi Thần cười đanh
lộn, như năm đo thiếu nien đối với ben ngoai mờ mịt vo tri, thậm chi khong suy
nghĩ gi. Co bạn của minh, co người than, vui vẻ, vo au lo.
Ben Ô Lạp, du vẫn rất khinh thường To Minh nhưng hắn luon mỉm cười khong chut
oan trach, chủ động lam giup việc của co. Nụ cười kia khiến Ô Lạp ngẩn ra,
khuon mặt lạnh lung dần dịu đi.
Ben Bắc Lăng, To Minh như khong biết mỏi mệt, dung thời gian cuối cung rất
khach sao, nghĩ đến luc nhỏ trợ giup, nghĩ đến an dạy bắn ten, du la Bắc Lăng
lạnh lung cũng im lặng phức tạp nhin To Minh, gật đầu. Hai người ở đo như rất
nhiều năm trước, cung nhau bắn ten.
Con Trần Han, co vui vẻ ngồi một ben, nhin hai người đan ong trước mắt đều đi
vao long minh, đoi khi tiến len đưa nước, tiếng cười reo rắc.
Tất cả người bộ lạc trong ngay nay đều cảm giac tren người To Minh co gi đo
khac biệt. Hom nay từ sang sớm đến hoang hom, mai tới đem khuya hắn đều bạn
tới bận lui. Nụ cười tren mặt hắn luon ở, nhưng khi man đem buong xuống, anh
trắng gieo rắc, đằng sau nụ cười ẩn chứa lưu luyến khong ai thấy.
Khi đem rũ xuống, nụ cười của To Minh trở thanh cay đắng, hắn nhin anh đen
quanh bộ lạc dần tắt đi, nhin tất cả từ phồn hoa biến yen tĩnh, tim đau đớn.
"Phải rời đi sao..." To Minh thi thao.
Hắn biết, khi mặt trời lần nữa dang len, hắn... sẽ biến mất trong điều tuyệt
vời nay.
Cay đắng tren mặt hắn dần biến thanh mỉm cười. Hắn phải cười, hắn muốn cười,
du rời đi thi co được ba ngay nay hắn đa thỏa man rồi.
Cười cười, To Minh khong nhin anh trắng, khong xem bốn phia tối đen va bộ lạc,
ven rem đi vao trong, nằm len chiếc giường nhỏ thuộc về hắn, nhin bốn phia
quen thuộc, hắn mỉm cười nhắm mắt lại.
Ngủ đi, co lẽ vừa tỉnh lại minh con ở đay.
To Minh khẽ thi thao.
Cuối cung hắn vẫn khong chọn conđường ong lao sửa Huan chỉ. Du co đi xuống,
hắn vẫn Man Hồn được, du co đi tiếp, hắn vẫn co tư cach đối khang kiếp nạn sắp
đến.
Du la vậy thi hắn vẫn lựa chọn đường của minh.
Tất cả la thật giả, cũng chưa chắc la thật giả.
Hoa trong gương trăng trong nước, trăng vẫn la trăng! Hoa cũng la hoa!
Hủy diệt co thể tạo ra tan sinh nhưng giữ lại tất cả, khắc sau trong ký ức,
thanh xinh đẹp quý gia nhất cuộc đời, khiến tim minh khong lạnh, khiến tinh
minh khong diệt, chưa chắc khong thể tạo ra tan sinh!
'Vận mệnh la của ta, ta tự lựa chọn, ta noi no la thật thi no ở trong long ta
chinh la chan thật.' To Minh nhắm mắt, chậm rai thiếp ngủ.
'Từ biệt... Ô Sơn của ta... '
'Tạm biệt... người than của ta... '
'Bạn ta, tinh yeu của ta, tất cả thơ ấu của ta, cac người vĩnh viễn trong long
ta, ở sau nhất đay long thanh ấm ap của ta... từ biệt... '
Đay la từ khi hắn rời đi Ô Sơn, du tren Cửu Phong cũng chưa ngủ say như vậy,
cảm giac đo la mui trong ký ức.
Giay phut ngủ say, To Minh khong nghe thấy co tiếng thở dai vang vọng. Tiếng
thời dai ẩn chứa khiến người mơ mang, khong thể phan ro.
Thế giới dần bị sương mu bao phủ, trời đất biến hư vo.
Khi To Minh lại mở mắt ra, đầu tien nghe thấy la tiếng nước biển, ngửi la mui
tanh của biển, thấy la đảo nhỏ co độc. Bốn phia khong co Ô Sơn, khong co bộ
lạc, chẳng co chut bong người.
Duy nhất co la hạc trọc long nằm ở đo mở to mắt.
To Minh đứng đo thật lau, rất lau, mai đến khi lại nhắm mắt sau đo chậm rai mở
ra.
'Tỉnh mộng.' Trước mắt To Minh con hiện ra tinh hinh ba ngay qua,bi thương từ
nay về sau hoa vao khi chất của hắn, la hồn bi, la nhớ nha thương. La xot xa
gio khong thể thổi tan, đay la tốt đẹp hắn lựa chọn.
Khẽ thở dai, To Minh chắp tay cung kinh cui sau đầu hướng đảo dưới chan. Hắn
bai la Ô Long bộ lạc, cảm ơn ba ngay tạo hoa.
Sau khi cui đầu, To Minh ngẩng đầu len cất bước tiến tới, tum lấy hạc trọc
long, hoa thanh cầu vồng loa hướng bầu trời.
Sau lưng hắn, đảo chậm rai biến mất, chỉ co Huan khuc đau thương nức nở vang
như đưa tiễn To Minh, mai đến hắn đi xa.