Bầu Trời, Nhân Gian!


Người đăng: Boss

Trời chiều nga về tay, hoang hon vang chậm rai mất đi. Bầu trời tối đen, từng
đốm sang vẽ ra trời sao trong ký ức của To Minh. Va mặt trăng sang ngời, khiến
người nhin kiềm khong được nhớ nha. Nhưng người đang ở cố hương sao lại nhớ
nha? To Minh khong biết, hắn chỉ biết rằng đem thứ nhất quay về Ô Sơn, hắn
nhin trăng sang, nhớ, vẫn la nơi nay.

Nhin thấy A Cong, thấy Loi Thần, thấy tất cả người trong tri nhớ, tam To Minh
dần binh tĩnh. Chỗ nay từng gốc cay ngọn cỏ hắn đều quen thuộc, tất cả nơi nay
đều bị hắn chon trong long, suốt đời khong quen.

Bắc Lăng vẫn lạnh lung với hắn, Trần Han vẫn hơi quan tam hắn. Gian nha thuộc
về To Minh vẫn khong co một hạt bụi, gọn gang sạch sẽ la quan tam lặng lẽ của
Trần Han.

Co lẽ đay la tinh, cũng co lẽ khong lien quan đến tinh. Co lẽ Trần Han từng
thich To Minh, nhưng co lẽ co cang thich Bắc Lăng.

Ô Lạp khinh thường, co gai khong tinh đặc biệt xinh đẹp trong tri nhớ nga vao
long hắn, thi thao gọi ten Mặc To, sự xinh đẹp của co vượt qua tất cả, khắc
sau vao long To Minh, khiến hắn khong thể quen.

Bay giờ lại nhin, trong long To Minh chỉ co ấm ap, khong con gi khac.

Tiếng cười sang sảng của Loi Thần, lời thề thốt ra, khiến To Minh cảm nhận ấm
ap tinh anh em. Tất cả điều nay lam hắn khong bao giờ muốn tin no giả dối.

A Cong hiền lanh, cai om ấm ap cũng khiến To Minh tha tin rằng, đem hom qua
minh nằm mơ ma thoi, mơ một giấc mộng, một cơn mơ khong lien quan gio trăng ma
mang theo mau me, ẩn chứa thời gian, tan khốc.

Bay giờ co lẽ la mộng tỉnh.

To Minh ngồi ngoai nha minh, ngẩng đầu nhin trăng sang tren cao. ở nha Loi
Thần ăn bữa cơm chiều khiến hắn nghĩ rất nhiều, rất nhiều...

Ban đem bộ lạc khong co nhiều anh đen, bốn phia yen tĩnh, tối nay... khong co
gio.

Nhưng từng đợt Huan khuc nức nở vang vọng trong đem, đo la tộc nhan trong bộ
lạc thổi nhạc, khuc nay To Minh kho quen.

"Co lẽ khong phải ba ngay, co lẽ hom qua la mộng, co lẽ... ta luon ở tại Ô
Sơn." To Minh thi thao.

Loi Thần khong ở chung với hắn, buổi tối ga bị mẹ mắng một trận, ở lại nha,
khong thể khong giả bộ ngủ.

To Minh yen lặng nhin trăng tren cao, nghe Huan khuc, như trong mộng khong
biết minh khach.

Hắn bỗng rất muốn đi gặp Bạch Linh co lẽ luc nay con chưa biết minh!

Nghĩ đến Bạch Linh la trai tim To Minh đau nhoi. ước hẹn mất đi đo co lẽ la
vĩnh viễn, khiến người ngoai đầu chỉ co thể khẽ thở dai, khong nhin thấy nhau.

To Minh đứng len, đi cửa lớn bộ lạc. Nhưng khoảnh khắc hắn tới cửa bộ lạc định
đi ra thi bước chan khựng lại, vi trước mặt hắn, trong bong tối đi ra một
người.

"Ngươi la ai!" Người ấy phat ra giọng am trầm dần ra khỏi bong tối đứng dưới
anh trắng, đo chinh la Sơn Ngan!

Mắt ga am trầm nhin To Minh, khi mở miệng thi tay phải dao động tu vi như muốn
ngưng tụ ra thanh đao.

"Ngươi khong phải To Minh, ngươi co thể lừa được người khac nhưng khong gạt
được ta. Mỗi lần To Minh nhin ta anh mắt khong giống như ngươi." Sơn Ngan nhin
chằm chằm To Minh, trầm giọng noi.

To Minh im lặng nhin Sơn Ngan, người ở trong ký ức, trưởng bối tộc nhan bị hắn
tự tay giết chết.

"Ta la To Minh." To Minh nhẹ giọng noi, tiến tới trước.

Sơn Ngan biến sắc mặt, tay phải bỗng nang len. Nhưng giay phut ga nang len tay
phải thi To Minh lướt qua cạnh ga, nhẹ nhang đi qua. Sơn Ngan toan than chấn
động, tay phải nang len nhưng khong cach nao đặt xuống. Mới nay trong chớp
mắt, To Minh lấy tốc độ vượt qua mắt ga đi lướt qua. Ga cảm nhận được sự cường
đại lam ga thấy nghẹt thở.

Dao động rất nhạt, chỉ tản ra nửa met, chỉ minh ga cảm nhan, khi thế mạnh ma
theo Sơn Ngan thấy la vượt qua tất cả Man tộc ga từng thấy, thậm chi vượt qua
Khai Trần!

Ga co cảm giac manh liệt rằng đối phương chỉ một ý niệm la đủ hủy diệt minh,
hủy bộ lạc nay, hủy mảnh đất nay!

Trong khoảng sợ, toan than Sơn Ngan ướt đẫm mồ hoi. Hồi lau sau ga chậm rai
ngoai đầu, đa khong thấy bong dang To Minh.

To Minh đi tren đường nui, trong đem khuya bước chan của hắn khong nhanh, từng
bước một đi tới bộ lạc Bạch Linh ở.

Đi đi mai, To Minh dừng bước chan, hắn do dự nhin Ô Sơn trong đem, bỗng nang
tay phải kề miệng, huýt sao một tiếng.

Tiếng huýt sao vang vọng dần biến mất trong bong đem. To Minh im lặng chờ, một
tiếng đồng hồ sau, bỗng nhien trong rừng cay phia xa co bong đỏ hồng lao nhanh
đến.

Than hinh xuất hiện con co tiếng rit vui vẻ, lửa đỏ đo chinh la... Tiểu Hồng!

No lao nhanh đến, rất nhanh xuất hiện trước mặt To Minh, biểu tinh hưng phấn,
hoa tay mua chan vong quanh vai vong ben cạnh hắn.no ngồi phịch len vai To
Minh, tum toc hắn khong ngừng gay rối.

"Tiểu Hồng..." To Minh nhin con khỉ nhỏ tren vai, mặc kệ no lam rối toc minh,
nang tay nhẹ sờ người no, tren mặt lộ nụ cười cảm than va phức tạp.

"Chung ta, lại gặp mặt..."

Tiểu Hồng rit vai tiếng, bộ dạng như đa lau khong gặp, trợn mắt mua trước mặt
To Minh nửa ngay, biểu đạt ý nghĩa rất giận, như trach hắn đa lau khong xuất
hiện.

Cuối cung Tiểu Hồng vung la ba ngon tay, To Minh biết, no ý nghĩa ba ngay,
hoặc ba thang, cũng co lẽ la ba năm, ba mươi năm, thậm chi cang lau. Cụ thể
bao nhieu thi chỉ minh Tiểu Hồng biết.

Sờ long tren người Tiểu Hồng, To Minh sải bước hoa thanh cầu vồng lao đến bộ
lạc của Bạch Linh. Khong lau sau trước mặt hắn xuất hiện rao chắn to lớn của Ô
Long bộ lạc. Tren rao chắn co từng cay trường thương dựng thẳng, đo la thủ hộ
bộ lạc nay.

To Minh nhin Ô Long bộ lạc, hắn đi qua. Hắn đến, khong co bất cứ ai phat hiện,
mai đến khi hắn vao bộ lạc, tỏa thần thức tim thấy bong dang trong ký ức lam
tim hắn nhoi đau.

Do la nha của Bạch Linh, trong bong đem co đa ngủ, tren khuon mặt xinh đẹp lộ
binh yen, co chut khong giống với khi mở mắt ẩn chứa da tinh.

To Minh yen lặng đứng ben giường Bạch Linh, nhin co gai xinh đẹp, nhin co ngủ
say moi nhếch nụ cười, khong biết mơ thấy điều gi đẹp đẽ.

Tim To Minh rất đau, hinh ảnh trong ký ức hiện ra, giữa hắn va Bạch Linh gặp
nhau ở huyết nguyệt, đem tuyết đi von vong, thấp giọng thi thầm, kể cau chuyện
của nhau, va cuối cung trong bong tuyết đầu bạc. Mai đến một ước hẹn To Minh
khong thực hiện được, tất cả biến thanh đau thương tran ngập trong long hắn.
Hắn ngơ ngẩn nhin Bạch Linh, nhin co gai khắc sau trong long hắn, la tinh đầu
đời nay của hắn.

"Linh nhi... toi, về rồi..." To Minh khẽ thi thao, anh mắt dịu dang nang tay
muốn nhẹ sờ mặt Bạch Linh.

Động tac của hắn rất nhẹ nhang, nhưng khi tay sắp chạm vao go ma Bạch Linh thi
co mở mắt ra. Co nhin To Minh, rất yen tĩnh, trong mắt lộ da tinh la khoi lửa
ma To Minh khong thể nao quen.

Tay To Minh khựng lại, nhưng chỉ tạm dừng rồi khong chut do dự chạm mặt Bạch
Linh. Khuon mặt hơi lạnh, mềm ướt, nhưng trong mắt To Minh cang dịu dang.

Bạch Linh khong ne tranh ma trợn to mắt nhin To Minh, hoan toan ngay người.

Mai đến To Minh nang tay len, mắt vẫn dịu dang nhin chằm chằm Bạch Linh, rồi
hắn đứng dậy quay đầu định đi.

"Ngươi... La ai..." Sau lưng hắn truyền đến giọng sợ hai mềm mềm của Bạch
Linh.

"To Minh." To Minh đi tới trước giường. Giay phut đụng vao Bạch Linh, từ tren
mặt co truyền đến cảm giac lạnh lẽo khiến long To Minh chua xot cũng hiểu ro.

Nơi nay khong chan thật, no la giả, đay la ong lao sửa Huan noi về tạo hoa,
đay la lấy ký ức To Minh lam trung tam sang tạo ra thế giới ảo.

Nơi đay la một giới khong.

Bởi vi trong mua nong bức, mặt Bạch Linh lạnh lẽo, la cảm giac cuối cung đất
tuyết trong ký ức của To Minh. Tất cả la giả.

Tạo hoa kỳ hạn ba ngay la để To Minh ở trong thế giới ký ức cảm ngộ vận mệnh
tồn tại. Ngươi co thể khong tin tưởng, co thể cho rằng Ô Sơn trong ký ức la
giả. Chỉ cần ngươi ra tay, đem tất cả người quen thuộc nơi nay, A Cong, Loi
Thần, Bắc Lăng, Ô Lạp, Trần Han, Bạch Linh, van van, tất cả người giết sạch!

Chỉ cần ngươi ra tay được thi tất nhien co thể thấy, mỗi người bị ngươi giết
chết lộ ra biểu tinh, khi đo ngươi sẽ thấy ra tất cả rốt cuộc la thật hay giả,
khi đo ngươi co thể lam được nghịch chuyển Ô Sơn, hoan toan kết thuc no, quen
đi, sau nay khong con chut lien quan, khong thể ảnh hưởng nỗi long của ngươi
nữa.

Mặc kệ tương lai co người lấy Ô Sơn lam chuyện gi đo.

Chỉ cần ngươi co thể chọn ra tay, tất cả sẽ thanh may khoi, như thật sự thức
tỉnh, vỡ nat cai ngươi khong tin, thế giới nay, va người sau lưng nắm giữ vận
mệnh ngươi.

Nếu ngươi tin, vậy phải co quyet tam chấp nhận từ nay về sau vi Ô Sơn ma xuất
hiện hang loạt gian nan, hang loạt đau thương va ly biệt.

Du lựa chọn thế nao, đay sẽ la một lần vien man ngắn ngủi, trong vien man co
thể khiến To Minh trong Tế Cốt cảnh cuối cung bước ra nửa bước đạp hướng đường
Man Hồn. Vi vien man nay co thể hoa thanh cố chấp, khiến To Minh bước vao Man
Hồn khong me mang, khiến khả năng thanh cong tăng len chut.

"Tại sao ta cảm thấy ngươi... quen thuộc như vậy..."

Giọng Bạch Linh truyền vao tai To Minh, sau lưng hắn co ngồi dậy ngơ ngac
nhin.

"Đừng đi...." Co khẽ noi, bước xuống giường, vui vao lưng To Minh.

Ánh sao xuyen qua lều da, mong lung rơi rụng, hoa vao anh trăng, khong chia ro
trăng sao, khong chia ro mộng tỉnh, khong chia ro rực rỡ la gi, bi ai la gi,
nhớ nhung lại la cai gi, cang khong chia ro nam nữ nay ai đang rơi lệ.

Gio trăng xa xoi khong mang đi ngoai một lần tỉnh mộng cả đời lam bạn, lưu
luyến như vậy... cang luc cang xa... khong bằng... khong gặp.


Cầu Ma - Chương #584