Người đăng: Boss
Nhưng khi đi qua đam con nit quay quanh Ô Lạp thi hơi thở am u của Sơn Ngan
biến mất, biểu tinh khong thay đổi nhưng moc từ trong ngực lấy ra một it xương
thu đieu khắc tinh mỹ đưa cho bọn trẻ, đổi lấy tiếng hoan ho vui vẻ.
To Minh thấy Sơn Ngan cười, du nụ cười kia rất nhỏ, chỉ một chớp mắt nhưng hắn
thấy khoe moi ga nhếch nụ cười vui vẻ.
Lam Khoi Thủ, thủ lĩnh săn chiến của Ô Sơn bộ lạc, ga nhất định phải lạnh lung
khiến người ta sợ, sat khi va mau tanh nhiều nhất, chỉ co như vậy mới chấn
nhiếp người ngoai, chấn nhiếp tội đồ trong tộc, bảo vệ... nha của ga!
Thế giới trước mắt dần ro rang, đo la cảm nhận trong tam To Minh chứ khong
phải đoi mắt, vi no vốn ro rệt. Ben tai thanh am khong mơ hồ nữa, To Minh đứng
đo, cui đầu nhin than thể minh, la than hinh thiếu nien.
"Lạp To ca ca!!!"
Khi To Minh nhin xuống người minh thi ben tai vang giọng sốt ruột của Đồng
Đồng. Hắn ngẩng đầu nhin thấy co be chu moi, biểu tinh bực minh.
"Ca chơi xong, em tim được ca rồi ma giả bộ khong nghe thấy, hừ, khong them
chơi với ca nữa!" Hiển nhien co be rất la giận, trề moi khong them để ý To
Minh, om bup be chạy ra sau.
Đằng sau be Bi Bi vội vang chạy theo, loc coc cung chủ nhan đi xa.
'Ba ngay tạo hoa la cho minh ba ngay ở đay, trong nha minh, sinh hoạt ba ngay
ư?' To Minh nhắm mắt, vai giay sau mở ra, vi hắn khong muốn lang phi thời gian
nhắm mắt, hắn phải dung tất cả thời gian nhớ kỹ mọi chuyện.
Thật cũng được, giả cũng thế.
'Đay la, nha của ta.'
To Minh sải bước đi nhanh tới trước, hắn muốn nhin A Cong, cảm giac nay mở
rộng vo hạn trong long hắn, tran ngập thể xac va tinh thần. Hắn đi qua Loi
Thần, ga gục đầu nghe mẹ răn dạy, thấy To Minh lướt qua thi con lam mặt quỷ
với hắn, bộ dạng bất đắc dĩ. Khong biết sao ma bị mẹ ga thấy, cang giận, nheo
tai Loi Thần bắt đầu đợt chửi khac.
To Minh đi qua Ô Lạp va bọn con nit, hắn đến khiến đam trẻ vui vẻ keu Lạp To
ca ca. Đồng Đồng mới nhập bọn phồng ma, vẻ mặt bất man lầm bầm.
"Lạp To ca ca chơi xấu, ro rang noi rồi ma khong chịu chơi."
Ô Lạp biểu tinh khinh thường, khong them để ý To Minh. To Minh khong quan tam
những chuyện nay, hắn cười với đam trẻ, sốt ruột đi qua, mai đến khi hắn đứng
trước một gian nha, la nơi A Cong cư ngụ. Hắn đứng trước cửa, nang tay phải
len nhưng khong dam ven rem, hắn sợ, sợ mọi thứ chỉ la mơ, tất cả la giả. Khi
hắn ven rem sẽ thấy trống rỗng, hư vo ma thoi.
Người hắn run rẩy, hắn... sợ.
"La tiểu To Minh ư? Đứng ben ngoai lam gi, sao khong vao trong." To Minh lo
được lo mất, ben tai quanh quẩn thanh am quen thuộc khiến mắt hắn biến đỏ.
Thanh am kia giống như trong ký ức, on hoa, hiền lanh, vẫn từ ai như vậy, tựa
trưởng bối, lam To Minh nghe thi kiềm khong được nữa ven lều len. Hắn thấy...
người ngồi khoanh chan mỉm cười nhin hắn... A Cong Mặc Tang!
Nếp nhăn tren mặt A Cong la To Minh khong thể quen, mai toc hoa ram la dấu vết
cả đời hắn khong xoa nhoa, thanh am dịu dang, hơi thở quen thuộc, tất cả điều
đo lam hắn trong thấy A Cong thi nước mắt rơi.
Luc nay hắn khong phải kẻ giết người khong gớm tay, khong phải chủ đất lam
Thien Mon tan vỡ, khong la người Mệnh tộc sung bai, cũng khong phải Tuc Mệnh
ra ngoai nhiều năm học lạnh lung, học nhẫn nhịn, ma la một kẻ lang du rời nha
nhiều năm rốt cuộc trở về, trong thấy người than.
"A Cong!!!" Than hinh To Minh bay giờ la thiếu nien, hắn rơi lệ chạy tới ben A
Cong, om lấy Mặc Tang, nước mắt tuon rơi.
"A Cong, toi nhớ người... toi... toi nhớ bộ lạc, toi nhớ tất cả nơi nay, A
Cong..."
Bao nhieu năm cay đắng, bao nhieu năm nhớ nhung, bao nhieu năm sau rơi lệ, va
suy đoan giả dối, những điều đo To Minh khong để ý, khong muốn ngẫm nghĩ, bay
giờ ý nghĩ duy nhất của hắn chỉ la om A Cong, khong muốn buong tay, đay la nơi
ấm ap nhất trong đời hắn, đo la... người than, nha của hắn. Du la giả, du
khong tồn tại nhưng To Minh khong muốn nghĩ. Hắn noi cho minh, đay la thật sự,
ấm ap cũng la thật, tất cả đều la thật.
Mặc Tang ngẩn ra, nhin To Minh om minh khoc, lộ vẻ thắc mắc nhưng khong noi
gi, vỗ lưng hắn, nụ cười cang hiền lanh.
"Tiểu Lạp To, sao khoc nhe vậy, khong giống ngươi chut nao. Nao, noi cho A
Cong, la ai khi dễ ngươi, A Cong chống lưng cho ngươi!"
Bay giờ To Minh co ngan vạn lời muốn noi nhưng khong thốt nen lời. Bay giờ hắn
co thể noi cho A Cong tất cả điều trong mấy năm qua khong? Hắn khong muốn đanh
vỡ ấm ap nay, chỉ co ấm ap ba ngay, hắn rất quý trọng.
Cảm giac mệt mỏi ua vao người To Minh nhưng hắn khong muốn ngủ, vi khong nỡ.
Lat sau hắn lau nước mắt, chậm rai thả A Cong ra, ngơ ngac nhin ong lao con
trẻ hơn trong ký ức một chut. To Minh khẽ noi.
"A Cong, khong co gi, toi mơ một giấc mộng."
"La giấc mơ gi? Khiến tiểu Lạp To nha ta sợ như vậy? Giống như mấy năm trước
om A Cong khoc?" A Cong hiền từ cười, sờ đầu To Minh.
"Toi mơ thấy vai năm sau bộ lạc sẽ cung Hắc Sơn bộ lạc chiến đấu, toi mơ thấy
bộ lạc di chuyển, toi đi xa. Toi con mơ một minh co đơn lưu lạc ben ngoai." To
Minh thi thao, noi ra điều hắn trải qua nhưng rut gọn nhiều, mỗi chữ đều ẩn
chứa đời hắn.
Theo từng lời To Minh noi, biểu tinh của A Cong từ mỉm cười biến nghiem tuc,
dần dần ong ngơ ngẩn nhin hắn, thật lau sau, mai khi hắn noi xong mộng, ong
nhiu may.
"Thật... giả..." Mắt A Cong nhắm, lat sau mở ra nhin To Minh.
"Đay la mộng, bay giờ ngươi đa tỉnh, đừng để ý điều trong mơ nữa. A Cong co
thể noi với ngươi rằng, A Cong la thật sự!"
To Minh gật đầu, hắn nhin A Cong, co lời noi khong hết, mai đến bầu trời sụp
tối, vẻ mặt ong hơi mệt.
To Minh nhẹ đứng dậy chắp tay cui đầu hướng A Cong, lưu luyến bước ra ngoai
nha.
Hoang hon nghieng hướng tay, anh mặt trời nhu hoa chiếu mặt đất, khiến hiện
bong lều da trong Ô Sơn bộ lạc, từng đợt khoi bếp bốc len, đo la khoi tộc nhan
bộ lạc chuẩn bị cơm chiều. Khoi lợn lờ len trời hoa cung may hoang hon, khiến
người trong thấy rất rất đẹp.
Từ khi rời đi Ô Sơn khong con loại ấm ap nay, trong long To Minh hiện ra ấm ap
khac với Cửu Phong. Cửu Phong la an tinh, hữu tinh, sư tinh, ma nơi đay co
vị... cố hương.
Nhin tộc nhan trong bộ lạc bận rộn vi hoan hon, nhin cửa lớn bộ lạc mở rộng,
chiến sĩ ra ngoai săn bắn trở về, nhin bốn phia, To Minh bỗng nhien chia khong
ro.
Hắn chia khong ro minh của ngay hom qua la mộng, hay bay giờ xem la giấc mơ.
To Minh ngơ ngac đứng, mai đến co một canh tay mạnh vỗ vai hắn. To Minh bản
năng con ngươi co rut, tay trai nang len chộp lấy ban tay tren vai, người xoay
chuyển, tay phải một chỉ, mắt hiện tia sang lạnh chỉ vao người phia sau. Đo la
hanh động phản xạ của hắn, la bản năng nhiều năm ben ngoai dưỡng thanh, giờ
mới thi triển thi To Minh lập tức cưỡng ep thu lại biến thanh nắm đấm nhẹ đanh
vao vai người sau lưng.
"Loi Thần!" Nắm đấm đanh ra la đụng chạm giữa anh em, la một loại gặp gỡ nhớ
nhung.
Người đanh hướng To Minh chinh Loi Thần, ga cười ha hả khiến nắm đấm của hắn
đanh vao người minh, biểu tinh lộ đắc ý.
"Nắm tay nhỏ xiu của cậu co đanh mấy cai thi toi cũng chẳng co việc gi. Cậu ở
đay lam chi? Ngẩn người hả? Mẹ toi bảo toi keu cậu đi ăn cơm!"
To Minh nhin Loi Thần, mặt lộ nụ cười, tiến len om siết ga, khong giống như om
A Cong, đay la tinh cảm anh em!
"Sao vậy? Hom nay cậu lạ qua..." Loi Thần ngẩn ra, mặc kệ To Minh om minh.
Lat sau To Minh đưa mắt nhin ga, Loi Thần thấy trong mắt hắn như co tang
thương nhiều năm khong gặp.
Loi Thần gai đầu nghi hoặc nhin To Minh, nang tay muốn sờ tran hắn.
"Lạ qua, khong lẽ bị bệnh." Loi Thần lầm bầm, tay nang len định chạm vao tran
To Minh thi bỗng khựng lại, nhin chằm chằm hắn.
--hật sự lạ, cậu khong tranh ne!"
"Cậu mới bệnh!" To Minh cười khổ đap trả.
"Đung rồi, vậy mới binh thường chứ." Loi Thần nhe răng cười, vỗ vai To Minh,
lại đập ngực minh.
"To Minh, toi đa la Man Sĩ, cậu yen tam, chuyện trước kia noi với cậu đều la
thật, sau nay nếu co ai dam khi dễ cậu thi hay xem toi đập hắn! Chờ toi trở
thanh tộc trưởng, hừ hừ, luc đo toi bảo vệ cậu, hai anh em ta ngay ngay uống
rượu, ăn thịt, khiến Bắc Lăng mỗi ngay ra ngoai săn thu, để Trần Han, a, thoi
đi, để co ấy ở ben cạnh cậu." Loi Thần cười đi ở phia trước, dẫn To Minh bước
len con đường quay về lều của ga.