Đế Thiên Giáng Trần!


Người đăng: Boss

Một luồng sang choi mắt khac la ở mep Đong Hoang va Nam Thần, tren binh
nguyen. Ánh sang giang xuống, rơi vao mặt đất khiến động đất, dấy len trung
kich vong tron, khiến tất cả người Đong Hoang trong phạm vi, gần đảo Đong
Hoang đều như bị nui vạn met đe, hộc mau, co khong it người nổ tung, khong thể
chịu đựng ap lực cường đại bỗng xuất hiện nay!

Đo la... cường giả giang trần!!!

Hai luồng sang choi loa xuất hiện chấn động nguyen Đong Hoang đại lục, hấp dẫn
vo số người chu ý, cang khiến cường giả tren Đong Hoang đại lục chăm chu.

Đặc biệt la hướng đong Đong Hoang đại lục khoảnh khắc co sương khoi ngập trời,
cuốn trời đất, khuếch tan. Sương khoi phủ len phạm vi mười vạn dặm, che đậy
trời đất, lờ mờ thấy no hinh thanh khuon mặt to lớn nhin chằm chằm hai cột
sang kia.

"Đế Thien!!!" Gương mặt người phat ra tiếng gầm kinh thien, thanh am vang vọng
truyền tam phương, ầm ầm khuếch tan.

Khoảnh khắc thanh am truyền ra, chinh giữa Đong Hoang đại lục, đại điện tren
nui vạn người kinh lạy, cột sang tỏa anh sang choi loa hơn cả, anh sang vờn
quanh, chỉ thấy một bong dang giang xuống cột sang, thấy khong ro bộ dạng, cai
bong chợt loe rồi biến mất ở noc đại điện tren đỉnh nui.

Lat sau, cửa đại điện mở ra, ben trong chậm rai đi ra một người!

Người trung nien nay diện mạo khong gian ma uy, toc đen xoa vai, mặc bao đế
vương sang choi. Y khong đội đế quan, mắt hẹp dai toat ra sat ý khiến người
thấy thi kinh sợ.

Y chậm rai bước ra, đứng ngoai đại điện thi vung tay ao, ngẩng đầu nhin chan
trời, hit một hơi sau.

"Khi am tử đa lau..."

Giay phut y thốt cau nay, vạn người quỳ bai dưới nui biểu tinh cực kỳ cung
kinh cung mở miệng, thanh am như song vọng tam phương!

"Chung ta la đệ tử Đại Diệp tien tong, bai kiến Đế Thien lao tổ, cung nghenh
phan than lao tổ giang lam Đong Hoang Man tộc!"

Thanh am ầm ầm vang, đinh tai nhức oc. Đối với thanh am cung kinh thi người
đan ong trung nien khong chut để ý, y hit thở khong khi nơi đay, chậm rai sat
khi cang đậm. Người y toat ra sương khoi mỏng, lượn lờ rồi mạnh vọt len cao,
khiến tầng may tren trời đều vỡ tan, khiến cột khoi trắng phủ len phạm vi mười
vạn dặm trở thanh bắt mắt nhất Đong Hoang đại lục!

Y, la Đế Thien!

La một thể phan than khac cach nhiều năm sau lại giang xuống Man tộc!

Sự việc chưa kết thuc, giay phut nui chinh giữa Đong Hoang đại lục co phan
than Đế Thien giang xuống thi binh nguyen mep Nam Thần, nhiều người xung quanh
bị chấn động hộc mau thậm chi chết, trong cột sang ngập trời cũng co bong dang
như tia chớp lao xuống đất. Khoảnh khắc, trong cột sang ảo đụng chạm mặt đất,
cả binh nguyen tan vỡ, từng khe hở to lớn bị xe rach, từng tầng đất đảo bị
cuốn len quet bốn phia. Tiếng nổ kinh trời con tiếp tục, biến thanh hồi am một
lần lại một lần, mai đến một lat sau dần tan đi, tren mặt đất khong con binh
nguyen, xuất hiện ở đo la hố sau to lớn!

Tựa như một ngoi sao băng từ tren trời đập xuống đất, phạm vi hố sau cỡ vai
vạn met, giờ thi anh sang choi loa bao trum dần tan đi, một bong người chậm
rai bay ra khỏi hố!

Đo la một người đan ong trung nien đội đế quan biểu tinh lạnh lung, mặc đế
bao, khuon mặt tuấn tu va co tang thương, đế bao khiến y tran ngập uy nghiem!

Y bay ra thi binh tĩnh nhin hướng Nam Thần, anh mắt lộ ra khi lạnh co thể đong
băng trời.

"Tuc Mệnh, ngươi trốn khong thoat!!!" Miệng người nay phat ra thanh am khan
khan, tay phải nang len, năm ngon chộp hướng trời.

Cu chộp nay lập tức co tầng song gợn vo hinh lấy người y lam trung tam quet
bốn phia. Song khong ngừng khuếch tan, mười vạn dặm, trăm vạn dặm, ngan vạn
dặm... mai đến nửa Đong Hoang đều bị phủ trum. Nơi bị song gợn phủ người noai
khong thể phat hiện, đối với sinh linh nơi nay khong tạo thanh ảnh hưởng gi,
nhưng phạm vi song gợn đem đa số đường Nam Thần đến Đong Hoang đều tran ngập.
Trừ phi đi một vong lớn tạt ngang Tử Hải, từ mọt hướng khac vao Đong Hoang,
nếu khong thi hễ co ai đi tới Nam Thần, người đan ong trung nien mặc đế bao
chắc chắn biết. Coi như co người vong quanh bước vao Đong Hoang, lấy thủ đoạn
của người đan ong trung nien chắc chắn co chuẩn bị.

Bộ dạng người nay cung với người giang xuống trong đại điện chinh giữa nui
Đong Hoang giống y như đuc!

Y, cũng la phan than Đế Thien!

Lần nay Đế Thien giang xuong Man tộc khong phải một phan than ma la hai!

Từ vị tri họ giang xuống co thể nhin ra suy nghĩ của Đế Thien. Giang vao đỉnh
nui trung tam la vi trấn thủ tong mon Đại Diệp tien tong ở đay, cũng vi đối
khang khoi đen tran ngập ta khi ở phia đong Đong Hoang!

Phan than giang ở vị tri gần Nam Thần thi hiển nhien hướng tới một người,
chinh la To Minh!

Phan than Đế Thien đội đế quan nhin hướng Nam Thần, chậm rai đi ra khỏi hố
sau, mai đến khi y đứng ơqr mặt đất, cach mấy trăm met co bốn Man tộc Đong
Hoang mặt tai nhợt hoảng sợ nhin y. Ben cạnh bốn người co ba cai xac nổ tung,
họ vốn la bảy người, ba người kia khong thể chịu đựng uy ap ma chết, bốn người
thi hộc mau, tu vi tan vỡ hết nhưng chưa chết.

Đế Thien biểu tinh lạnh lẽo nhin Nam Thần, nhưng nhiu may. Mới nay y giang
xuống, thần thức co quet ngang, nhưng... nhưng khong phat hiện hơi thở va dao
động của Tuc Mệnh.

Khong thể tim ra!

Đế Thien hơi suy tư, hừ lạnh một tiếng, ngồi xếp bằng. Khoảnh khắc y ngồi
xuống, bốn người cach mấy trăm met cung hộc mau, đầu nổ tung, bỏ mạng.

Bảy cai xac đều khong co đầu, chỉ tồn tại than hinh, mau nhuộm bốn phia khiến
chốn nay tĩnh lặng. Đối với tất cả điều nay Đế Thien khong để ý, nang tay phải
ấn phap quyết vung ra, lập tức bảy cai xac run rẩy, chậm rai bo len. Chung bo
dậy xe rach đo minh lộ ra ngực, ở ngực co khuon mặt quỷ mơ hồ. Mặt quỷ như
đang gầm rống khiến bảy cai xac lao nhanh bảy hướng.

Thời gian troi qua, hễ co người to mo do tim chỗ cột sang xuất hiện khi thấy
Đế Thien thi đầu đều vỡ ra, xac xuất hiện mặt quỷ đi hướng xung quanh.

Hướng mỗi người đi khong giống nhau.

"Tiếp tục tim bằng thần thức, ta xem ngươi co thể trốn đến khi nao!" Đế Thien
nhắm mắt, khong nhuc nhich.

Đay la kiếp ma ong lao sửa Huan noi với To Minh!

Kiếp nạn đa đến, bay giờ To Minh con ở tren hon đảo nhỏ trong Tử Hải, yen lặng
đứng, như mất hồn. Xung quanh hắn dần xuất hiện sương che đậy than thể, bao
phủ cả hạc trọc long, cuối cung lan toan đảo, đảo nay...

Biến mất tren Tử Hải!

To Minh nhin trước mặt minh co be ngực om bup be, mở to mắt xoe tro rất đang
yeu nhin minh. Tren mặt co be vui sướng ro rang toat ra tam tinh co be.

"Đồng Đồng..." To Minh ngơ ngac nhin co be, người run rẩy.

Hắn thấy khong chỉ la đứa be nay, con co ngay trước mắt bốn phia bộ lạc cực kỳ
quen thuộc trong sau thẳm ký ức!

Ô Sơn bộ lạc!

Một gốc cay ngọn cỏ, một phong một ốc, tất cả, thậm chi la hơi thở quen thuộc,
ro rang đều la Ô Sơn trong tri nhớ của hắn. Hắn cho rằng sẽ khong trở về nữa,
nơi giả dối!

Nhưng biết ro la giả, ro rang thấy Bắc Lăng, Trần Han, trải qua từng man tang
thương, nhưng trong chớp mắt nay, hắn khong lừa được minh, cũng khong gạt được
long hắn, vo cung quyến luyến... nha minh.

Ô Sơn.

Hắn nhin phia xa Bắc Lăng đang luyện cung ten, con co bong lưng cao lớn của
Tiễn Thủ Ô Sơn chỉ dạy con trai minh nen lam sao bắn ra mũi ten mạnh nhất.

Hắn thấy Trần Han ngồi một ben, anh mắt nhin Bắc Lăng co dịu dang, tay cầm bat
đong đầy nước như định đưa cho y người đầy mồ hoi.

Hắn thấy Ô Lạp trong ký ức chết trong long hắn thi thao Mặc To, thiếu nữ cương
cường nay bay giờ ben cạnh đang co một đống con nit quay quanh, đang kể chuyện
cho bọn nhỏ. Biểu tinh biến đổi sinh động, ngon ngữ khoa trương khiến co va
đam nhoc cung phat ra tiếng cười như chuong ngan, trong tiếng cười la sung
sướng phat ra tận đay long.

To Minh con trong thấy Loi Thần, anh em tốt nhất của hắn, mặt mếu mao cui đầu
bị một người phụ nữ trung nien trung nien trước mặt minh khong ngừng răn dạy.

To Minh ngơ ngac nhin tất cả, hắn quen hết mọi thứ, đầu oc trống rỗng, ben
cạnh Đồng Đồng thốtl ời biến thanh xa xoi mơ hồ khong ro.

Mai đến khi hắn thấy trong lều lớn đi ra hai ga đan ong, một la tộc trưởng Ô
Sơn bộ lạc Trần Lung. Ga cau may như co tam sự gi, sau lưng đi theo một ga đan
ong la người To Minh ghi nhớ khắc sau... Sơn Ngan!

Bộ dạng của Sơn Ngan vẫn như trong tri nhớ To Minh, khong noi gi nhiều, anh
mắt đoi khi liếc bốn phia, nhin khong ra vui giận, như da thu ẩn giấu hơi thở.


Cầu Ma - Chương #582