Lạp Tô Ca Ca...


Người đăng: Boss

Khi ven rem len, anh đen nhu hoa từ trong tỏa ra. Ánh đen như từng chum sang
rọi tren người To Minh. Tiếng Huan khuc cũng ro rang hơn khi rem ven len.

Trong lều ngồi một ong lao, trong tay cầm một Cốt Huan, đặt ben miệng, nhắm
mắt, thổi Huan khuc đau thương. Khuc am lượn lờ khiến To Minh trong khoảnh
khắc như bị tach rời khỏi thế giới nay.

Hắn yen lặng đi vao lều da, ngồi ở trước mặt ong lao, mắt nhắm, nghe Huan
khuc, long theo am điệu bay len, khong biết đi đau, co lẽ la đang lưu lạc.

Thời gian troi qua, từng chut một, To Minh vẫn nhắm mắt, linh hồn như khong
tim thấy nơi chốn ngừng chan, luon quanh quẩn.

Ngoai bộ lạc nhỏ, hạc trọc long long toan than dựng đứng, no trợn to mắt liếc
xung quanh, biểu tinh kinh hoang. Trong mắt no bốn phia trống trải, trừ To
Minh ra khong co bong dang ai. Chỗ To Minh thi la đất trống, hắn ở phia xa
ngồi xếp bằng, khep mắt lại, khong biết đang nghĩ gi. Nếu chỉ la vậy thi hạc
trọc long khong thấy sợ, lam no kinh hoang la tren đảo co lực lượng quai dị,
lực lượng vo hinh nhưng khiến no khong thể nhuc nhich chut nao. Bốn phia trống
rỗng nhưng ben tai no đoi khi vọng tiếng con nit chơi đua, như co một đam con
nit vo hinh rượt bắt xung quanh no. Đoi khi co từng đợt lạnh lẽo rot vao long
hạc trọc long, dường như chỗ no ở bị đam con nit rượt đuổi xuyen thấu qua.

Răng no run cầm cập, khong thể nhuc nhich. No nhin To Minh, nhin bốn phia, đối
với đảo nhỏ sinh ra sợ hai từ đay long.

Khong biết qua bao lau, bầu trời vẫn tối đen, dường như vĩnh viễn khong co anh
sang, huan khuc ben tai hắn dần yếu đi, mai đến cuối cung hoan toan tan, ben
tai truyền đến giọng gia nua.

"Ngươi vẫn đến..."

To Minh mở mắt ra, nhin ong lao trước mắt đặt Cốt Huan xuống. Mặt ong lao lộ
nụ cười hiền lanh, đoi mắt trong rất binh thường nhưng To Minh biết, lao la
một người mu.

"Tiền bối biết ta sẽ đến?" To Minh nhẹ giọng noi, đay la lần thứ ba hắn đến,
mỗi lần cảm giac hoan toan khac nhau.

"Bởi vi ngươi me mang khiến ngươi luon lưu lạc, nen... ngươi sẽ tới." Ông lao
nhin To Minh, nụ cười tren mặt rất hiền lanh, noi ra lời hắn khong hiểu.

"Cai gi la lưu lạc?" To Minh im lặng giay lat, bỗng hỏi.

"Tam nếu khong co chốn ngừng lại thi ở đau cũng la lưu lạc."

To Minh tinh thần rung động, cau noi quanh quẩn trong tam tri lam hắn sững sờ
thật lau, rất lau. Tam hắn đung la khong co chỗ dừng chan, Ô Sơn la giả, Cửu
Phong trừ Hổ Tử ra đa hoang vắng, cuộc đời hắn vẫn luon lưu lạc.

Khong biết nha ở đau, khong biết tất cả nhan quả, khong biết tuần hoan chốn
nao.

"Ông la ai?" Một luc sau, mắt To Minh chợt loe sang.

"Khi ngươi biết ngươi la ai thi sẽ biết ta la ai." Ông lao lắc đầu ờ Cốt Huan
trong tay, mong tay phat ra tiếng răng rắc, thanh am vang vọng trong lều da
tản ra ben ngoai.

"Ngươi nhin thấy gi ben ngoai, con trai, noi ta biết, ngươi thấy cai gi?" Đoi
mắt ong lao khong phải nhin To Minh ma la trống rỗng xem lều da, khẽ hỏi.

"Chỗ nay khong tồn tại, đảo trống rỗng, người bộ lạc ben ngoai vốn đa chết,
chỗ nay bị am hồn lượn lờ, bao gồm tiền bối chắc cũng như vậy." To Minh binh
tĩnh noi.

"Ngươi xem thấy chưa chắc la sự thật, ngươi cho rằng khong tồn tại khong nhất
định khong co." Ông lao nhắm mắt, thanh am truyền vao tai To Minh.

Mắt To Minh me mang, mờ mịt rất sau, vong quanh tinh thần, thật lau khong tan.

"Bọn họ la tồn tại, ngươi thấy, nhưng ngươi khong tin. Người ngoai khong thấy,
sẽ sợ. Như ngan vạn người ngủ say, ngươi mở mắt, ngươi may mắn cũng bi thương.
Bởi vi ngươi khong tin điều minh thấy, vi một khi ngươi tin tưởng sẽ trở thanh
thế gian khong dung. Bởi vi, ngươi tỉnh rồi." Ông lao khẽ noi, trong long noi
co ẩn ý khiến To Minh mơ hồ.

"Ngan vạn người đều tỉnh, nhưng ngươi con đang ngủ. La khong muốn tỉnh dậy,
hay vi ngươi cho rằng minh tỉnh rồi. Cai gi la ngủ say, cai gi la thức tỉnh,
tất cả chỉ la... thế giới ngươi nhin thấy, người khac... khong thấy." Ông lao
chậm rai noi, thanh am lộ ra tang thương, khiến ngươi nghe co loại trong thấy
năm thang.

"Tựa như vận mệnh tồn tại thuận theo va phản khang, tựa như cuộc đời co sung
sướng va bi thương, tựa như ngươi ta, ta trong thấy ngươi khong thấy, ngươi
thấy, ta... nhin khong thấy. Con trai, ngươi hiểu chưa?" Ông lao mở mắt ra,
mắt trống rỗng nhin To Minh, hiền từ cười.

"Khong để ý qua khứ thi cần gi chu ý tương lai, khong cố chấp ta la ai thi cần
gi suy tư ta la ai. Gio tuy mạnh nhưng chỉ cần thổi khong tan lửa long ta, thế
gian nay sớm muộn co một ngay sẽ bị thieu đốt!" To Minh im lặng giay lat,
ngẩng đầu nhin ong lao, mắt xẹt qua tia hiểu ra, chậm rai noi.

Ông lao nghe To Minh noi vậy nụ cười cang rạng rỡ, trong biểu tinh co chut
khen ngợi.

"Thế gian nay sớm muộn co một ngay sẽ bị thieu đốt! Đay, chinh la mệnh, khong
phải mệnh của ngươi, khong phải mệnh của người ngoai ma la mệnh của thế gian
nay! Một chữ mệnh cũng la như thế thoi, cần gi cố chấp, thật ra ngươi con chưa
hiểu." Ông lao mỉm cười.

To Minh im lặng.

"Khi ngươi biết ngươi la ngươi thi ngươi khong phải ngươi, khi ngươi khong
biết ngươi la ngươi, mới chinh la ngươi!" Ông lao nang len tay phải, Cốt Huan
trong tay bay hướng To Minh.

"Cầm lấy no, no sẽ vi ngươi dẫn hướng về nha." Giọng ong lao vang vọng.

To Minh nhin Cốt Huan bay tới trước mặt, noi chinh xac hơn no la một khối sống
lưng da thu, ben tren tron mượt, co dấu vết năm thang.

"No sẽ vi ngươi, ngăn cản một lần kiếp đa định trong mệnh ngươi! Kiếp nạn
nay... sắp đến, nếu co thể độ qua thi sau nay trong mệnh ngươi them một net,
vận mệnh của ngươi từ nay người khac kho khống chế." Ông lao nhin To Minh,
cười nhắm mắt lại.

"Ngươi va ta ba lần gặp mặt như duyen ba đời. Giay phut đi ra lều da, ta tặng
ngươi... ba ngay tạo hoa, mở ra Man Hồn tố." Giọng ong lao khan khan vang
vọng.

Ánh mắt To Minh rơi tren Cốt Huan, nắm lấy no, nhin ong lao, biểu tinh mờ mịt.
Thật lau sau ong lao khong noi gi nữa, To Minh chắp tay thật sau cui đầu hướng
đối phương.

Du hắn khong biết ten va lai lịch của đối phương, nhưng cảm nhận được tren
người ong lao tri tuệ va tang thương. Lặng yen cui đầu, dường như To Minh hiểu
chut gi, xoay người đi ra ngoai lều da, ven rem. Khi hắn định nang chan len
bước ra thi người bỗng run rẩy, than thể như chết lặng, chan phải nhấc len
quen đặt xuống. Người To Minh run bần bật, linh rồn rung động, đoi mắt lộ vẻ
kho tin, trai tim chợt đập nhanh.

Vi khoảnh khắc hắn ven rem, thấy khong phải đảo, khong phải trời đem, khong
phải trong đem may cuồn cuộn che trăng, cang khong la bốn phia biển dập dờn.
Hắn nghe cũng khong la song biển gầm rống, khong phải anh lửa xung quanh. Hắn
ngửi khong phải mui biển tanh con co chua xot co độc.

Trong mắt To Minh tran đầy kho tin, lam hắn kho thể tin điều minh trong thấy,
nghe thấy, ngửi thấy. Hắn mạnh xoay người, muốn nhin ong lao trong lều da,
nhưng thấy la một mảnh hư vo, sau lưng hắn khong con lều da.

"Ba ngay tạo hoa..." Trong đầu To Minh hiện ra lời luc trước ong lao noi, hắn
nhắm mắt, co lệ chảy xuống.

Hắn nhin trời xanh sang ngời, nhin thấy dưới bầu trời trong ký ức Ô Sơn như
năm ngon tay!

Hắn ngửi mui vị của nha, hắn nghe được...

"Lạp To ca ca, tim thấy ca rồi nha, thi ra ca nup ở đay, ca thua rồi, bay giờ
đến lượt em va Bi Bi trốn, ca tim nha!" Một thanh am tran đầy vui sướng va non
nớt lọt vao tai To Minh.

............

Trong trời đất, gio may troi, trời mịt mờ.

Bầu trời Đong Hoang đại lục du cung chung với Nam Thần nhưng cũng co khac hẳn.
Trời Đong Hoang la gio may lượn lờ, la sương mu va bầu trời kết hợp!

Nơi nay khong phải toan bộ la tầng may cuồn cuộn, co khong it chỗ ban ngay thi
từng tia sang xuyen qua khe hở may rơi xuong mặt đất, từ xa nhin tran ngập ĩnh
đẹp khiến người rung động.

May đen, anh sang manh liệt, bầu trời Đong Hoang!

Ngoai Đong Hoang đại lục, Tử Hải tran ngập, nước biển gầm rống song hung dũng,
như co lực lượng hủy thien diệt địa nhưng khong thể lay động Đong Hoang, chỉ
co thể ở mep rit gao, khong khiến Đong Hoang đại lục thay đổi bao nhieu.

Vạn cổ năm thang bởi vi phan liệt, một khối đại lục lớn nhất đất Man tộc, Đong
Hoang, luon la cực mạnh!

Bay giờ ở mep Đong Hoang đại lục gần sat Nam Thần, chinh giữa Đong Hoang đại
lục tren một ngọn nui cao đam may, cung một thời gian trời đất ầm ĩ. Co hai
luồng sang choi mắt khiến vo số người thấy kinh sợ, tu vi ngừng vận chuyển
bỗng từ vo tận bầu trời sang xuống.

Hai luồng sang choi loa một giang ở nui ngay chinh giữa Đong Hoang, dưới nui
vạn người bai lạy, nui ầm ầm vang, co thể thấy một đại điện nằm ở đỉnh nui,
anh sang choi loa bao phủ đại điện vao trong, rộng vai trăm met lien tiếp đất
với trời.


Cầu Ma - Chương #581