Khói Lửa


Người đăng: Boss

To Minh rời đi.

Mang theo từ giao long lặng lẽ biến trở về hạc trọc long, khi Hổ Tử binh yen
vo sự con đang ngủ say thi hắn chọn rời đi.

Ly biệt la tương tư, tương tư khong chỉ co nam nữ, nhiều luc la từ hữu tinh
giữa huynh đệ.

Cửu Phong tồn tại, sừng sững tren mặt biển, hơi thở thuộc tu mệnh tran ngập
đỉnh nui. Co một khối bia đa, la To Minh để lại cho Cửu Phong, vĩnh viễn bảo
vệ no. Bia đa la To Minh dựng, chữ viết la To Minh khắc, chữ khong nhiều, chỉ
co vai hang.

"Người hại gốc cay ngọn cỏ Cửu Phong, giết!

"Người hại pho tong Cửu Phong, giết!"

"Người hại đệ tử Cửu Phong, giết hết toan tộc!"

Ba hang chữ lộ ra sat ý ngập trời, cảm giac uy nhiếp manh liệt tran ngập trời
đất, nếu chỉ co vậy co lẽ chưa đủ chấn nhiếp cường giả, nhưng trong ba hang
chữ ẩn chứa một lũ hơi thở tu mệnh của To Minh đủ khiến Man Hồn đại vien man
kinh hoang! Đủ khiến người tien tộc rung động!

Chữ viết như vậy đại biểu tren Cửu Phong co một người lấy tu vi lần mo đến
ngưỡng cửa tu mệnh, đại biểu người nay sẽ la trong vạn năm xa xoi, tren đất
Man tộc, cực kỳ hiếm thấy, chan chinh đột pha Man tộc vi Man Thần chết ma cong
phap bị hạn chế!

Cang đại biểu một khi lam hanh động phạm ba hang chữ viết, vậy sắp sửa đối mặt
một kẻ địch khủng bố, sự bao thu khong chết khong ngừng, tan sat ngập trời!

Đay đung la uy hiếp, cang la tiếng long của To Minh. ở trong tảng đa khong chỉ
co hơi thở va chữ viết, con co một giọt mau của hắn!

Mau của hắn co thể khiến Tư Ma Tin sống, mau của hắn co thể khiến Hổ Tử hồi
phục, mau cang ẩn chứa ý chi của hắn, một khi bung nổ sẽ phat huy lực lượng
dốc sức một kich của hắn!

Vi trong mau ngưng tụ mệnh của To Minh!

Mau ấn tren bia đa nhưng nắm trong tay Hổ Tử, co mau nay, nếu Cửu Phong gặp
tai nạn kho đối khang thi To Minh sẽ phat hiện ra.

Ngay To Minh rời đi, Bạch Tố đứng tren đỉnh nui nhin bong lưng hắn khuất xa
trong tầm mắt, yen lặng nhin. Co thich To Minh, luc trước co khong biết, mai
đến khi chia xa mới thanh khắc cốt minh tam.

Nhưng ma... tất cả đa thay đổi, anh chiếu trăng trong nước hoa trong gương,
khong con la trăng chan chinh, hoa nở thật sự.

La người họ Bạch, truyền thừa thien ha mệnh, du co khong tu hanh thuật kỳ lạ
khối gỗ đen nhưng lau dần thấm nhuần khiến co hiểu, người họ Bạch co độc cả
đời, tất cả đa định sẵn.

Co lẽ sẽ thay đổi, co lẽ... la khong.

Một khi cưỡng ep kien tri, vậy tren tộc phổ họ Bạch từng cai ten đột tử thanh
huyết chiếu ro rang. Thien ha mệnh, nước song từ thien đến, co độc sẽ trở về
trời. Cuộc đời chỉ như nước song troi. Đặc biệt la... thien ha lạc thạch mệnh
cang ngắn ngủi chớp mắt, chiếu ra mau giọt nước dưới anh nắng, trong chớp mắt
sẽ khong tim thấy.

To Minh rời đi, Cửu Phong chim trong yen tĩnh, man sang phong hộ ngoai đảo lại
hiện ra, bao phủ đảo, vẫn bảo vệ.

Rốt cuộc la ai bay man sang nay, To Minh khong biết, hắn từng hỏi ong lao ao
trắng, khong nhận được đap an. Chỉ biết rằng ngay trai kiến tran ngập, Thien
Mon len trời biến mất, khi mọi người cho rằng nơi nay la một mảnh tử vong thi
bỗng nhien man sang phong hộ dựng len. Khong ai biết tại sao no đến, khong ai
thấy người bay ra no.

Trong Cửu Phong yen tĩnh, những người khuất nhục bởi uy ap của Bắc Lăng lại ở
tại Cửu Phong. To Minh khong xua đuổi họ ma cho họ một ngoi nha. Người khong
nha, cần gi kho xử cung cảnh ngộ.

To Minh rời đi, bong đang hắn đi ra man sang ngoai đảo, nhin hướng phương
đong, chỗ đo co Đong Hoang.

Hắn đứng tren Tử Hải, xung quanh khong co một ai, chỉ co song biển va gio rền
rỉ lam bạn, co độc bị chon dưới đay long ngay cang nhiều.

Lặng lẽ bay tới trước, hướng đến Đong Hoang, To Minh dần đi xa.

Tử Hải ben dưới phủ len tất cả mặt đất, sau dưới đay biển co nơi chốn To Minh
quen thuộc, như la chỗ nay co Ham Sơn Thanh, co Ham Sơn Xich.

Sau một ngay, To Minh binh tĩnh đứng giữa khong trung, tren đường đi hắn khong
gặp bong người, thế giới như đa chết, như la trong nhan gian chỉ con một minh
hắn. Lam bạn, chỉ co gio, song biển.

To Minh nhin Tử Hải ben dưới, trong ký ức của hắn nơi nay trước khi xảy ra tai
kiếp la Ham Sơn Thanh, nhưng hom nay hắn biết dưới đay biển khong co Ham Sơn.

Đại lục vỡ như gương bể, giữa cac ben khoảng cach chia cắt co lớn co nhỏ, vị
tri trong ký ức chỉ la ký ức, khong chan chinh tồn tại. Muốn đi tim chỉ co
nước vao đay biển chậm rai lần mo.

Tren đường đi hạc trọc long phat hiện To Minh tam tinh trầm thấp, khong quấy
rầy, khi bay thi con mắt xoay tron, đoi khi nhin biển va bốn phia, bị tất cả
vật phat sang hấp dẫn.

Bất giac đa qua ba ngay, tốc độ của To Minh khong nhanh, hắn đi ở giữa khong
trung, dần khong thể chồng len hinh ảnh trong ký ức, dần biến mơ hồ, mai đến
khi hắn thấy một đảo nhỏ. Nơi nay cach Thien Han tong đa rất xa, tinh theo vị
tri chắc ở giap ranh hai tộc Vu Man Nam Thần. Đảo co độc tren Tử Hải, khong co
man sang phong hộ, khong co chut bảo vệ, trong bong đem nếu khong nhin kỹ sẽ
khong phat hiện ra.

Đảo thật sự rất nhỏ.

Đảo như vậy tren đường To Minh co thấy một it, tren mỗi cai chẳng chut sự
sống, một mảnh tĩnh lặng, khong co sinh linh. Du co thi la khắp nơi xương cốt.

To Minh thu lại tầm mắt, sải bước đi nhanh, hoa thanh cầu vồng, hạc trọc long
theo sau. Một người một hạc định bay qua khong trung thi To Minh chợt khựng
lại, hắn ngoai đầu lại nhin đảo, ngay ra.

Ánh lửa yếu ớt, trong bong đem đảo tựa ngoi sao luc trước, chớp loe, khong
phải một đốm ma hơn mười chỗ.

Tiếng cười đua cũng ở trong giay phut nay truyền ra, xen lẫn tiếng song biển
truyền khắp.

To Minh nhớ ro mới nay khi hắn nhin đảo thi ben tren khong co chut đốm lửa,
hắn khong cho rằng một đảo như vậy nếu tồn tại Man tộc co thể trong mấy năm
nay ở tren Tử Hải khong chut phong hộ vẫn sống sot.

Đay la khong thể nao!

Mắt To Minh chợt loe, thần thức tản ra, phủ len đảo. Nhưng trong thần thức
thấy la một mảnh hư vo, khong tồn tại sinh linh.

Nhưng con mắt trong thấy chan thật như vậy.

To Minh im lắng, nhoang người len lao hướng đảo. Hạc trọc long ở một ben gai
long, liếc mắt, lầm bầm theo sau.

Chốc lat sau To Minh đứng tren bun đất của đảo, gio biển tran ngập mang theo
mui tanh. Xung quanh trừ phia trước co anh lửa bập bung ra thi tối thui. To
Minh biểu tinh binh tĩnh bước nhanh tới chỗ co anh lửa. Đảo rất nhỏ, To Minh
đi khong bao lau thi phia xa đốm lửa biến ro rang, ben tai tiếng cười đua cang
ro hơn, con co tiếng con nit chơi đua.

Mai đến khi trước mặt To Minh, hắn thấy một... bộ lạc.

Người To Minh run len, bộ lạc nay la tiểu bộ lạc, bốn phia co hang rao đơn
giản. Bộ lạc nay trong đem tối nhom lửa, co nam nữ Man tộc hat vang ben đống
lửa.

Ben cạnh đống lửa đam con nit rượt bắt nhau phat ra tiếng cười trong trẻo như
chuong ngan.

Co tiếng ca dao phat ra từ miệng con nit non nớt, truyền ra bộ lạc, dung hợp
với người lớn vui sướng đoi khi ngoai đầu nhin lũ con nit, khiến ca dao rơi
vao tai To Minh co chut khong nối liền.

"Một loại hoa nở một nga năm, đơn độc nhin biển hoa bể dau, một nụ cười xuyen
qua một ngan năm, vai lần biết người đến nhan gian..."

Thanh am non not vang len, con co trong một lều da bộ lạc phat ra Huan khuc
nức nở. Huan khuc thấu ưu thương nhưng thanh am hoan mỹ dung hợp khiến To Minh
ngừng bước, yen lặng đứng ngoai bộ lạc, lắng nghe.

Bộ lạc nay hắn quen thuộc, sao ma khong quen cho được!

Nơi nay hắn từng đến hai lần, lần đầu tien la cung Đại sư huynth Thien Ta Tử,
lần thứ hai la một minh hắn, bay giờ... la lần thứ ba!

To Minh vốn đa quen, dưới tai kiếp, bộ lạc nhỏ như vậy sẽ khong tồn tại, nhưng
hom nay, tren đảo nay, trong bong đem, thần thức hắn thấy la một mảnh hư vo
nhưng mắt thường nhin la lấp loe anh lửa, hắn... lại trở lại.

"Một loại hoa nở một ngan năm, một nụ cười xuyen qua một ngan năm..." To Minh
thi thao, la bộ lạc ma ong lao sửa Huan ở!

To Minh lặng lẽ tiến tới trước, đi vao bộ lạc. Con nit đang rượt bắt nhau
dường như khong thấy hắn, vui cười bỏ chạy, xuyen... thấu qua người hắn, vẫn
đang đua giỡn.

Người quanh đống lửa dường như cũng khong thấy To Minh, như la họ ở thế giới
khac nhau.

Phồn hoa co luc khong đại biểu xa xỉ ma la nao nhiệt. Trong phồn hoa To Minh
lạc long, la khoi lửa hư vo che thế nao cũng khong giấu được.

To Minh xuyen thấu qua bầy người, nhin những khuon mặt tươi cười sung sướng,
nghe những thanh am đang yeu, hắn lặng lẽ đi tới lều da truyền ra Huan khuc ưu
thương, im lặng nửa ngay, nang tay len ven rem.


Cầu Ma - Chương #580