Soán Mệnh


Người đăng: Boss

"Thật cũng tốt, giả cũng thế, quan trọng sao?" To Minh nhin biển phương xa,
lầm bầm tự noi.

Quan trọng khong, tại sao khong quan trọng, đo la ký ức đẹp nhất của hắn, la Ô
Sơn của hắn, la quyẻn sach ố vang bị gio khong giải ngữ dấy len.

"Khong quan trọng." To Minh khep mắt, lat sau khi mở ra cảm thấy hơi mệt, mệt
khong phải than thể ma la tam hồn.

Như chon vui một toa thanh, thổi tắt tất cả đen, chạm vao khong phải bong đem
ma la nhin khong thấy xa lạ, con co khong biết chiều ta của ai, khuon mặt ai,
mười mấy năm luc nhỏ của ai.

Từ khi rời đi Ô Sơn từng ký ức hiện len trong đầu hắn, cuối cung thanh một
đoan chỉ to lớn khiến người nhin khong thấu, sờ khong ro, mở khong ra gut.

Cảm giac mỏi mệt nẩy mầm trong long To Minh, theo thời gian troi qua sẽ cang
sau, mai đến chiếm toan bộ của hắn, biến thanh co độc thản nhien trong biểu
tinh của hắn.

Gio, thổi mặt biển, song nước lăn tăn ảnh chiếu tầng may dần tối đi tren trời.
Ngoai tầng may rang chiều xuyen qua may mu, To Minh như om chặt be gỗ ten gọi
co độc, nhưng bơi khong ra biển ký ức, khong học được buong tay.

Hắn đứng đo, toc bị gio thổi như mưa lắc lư trong sự sống, gio len qua sợi toc
mang theo thanh am, tơr thanh trong năm thang một khuc nhạc Huan bi thương
nhất.

Khi Bắc Lăng va Trần Han rời đi rồi Bạch Tố thức tỉnh khỏi ảo cảnh. Trong chớp
mắt thế giới của co ro rang, co trong thấy la bong dang nhin biển của To Minh.

Bốn phia rất yen tĩnh, ong lao ao trắng chủ Thien Mon, va mọi người luc trước
chọn ben trai đều tim lặng.

Long To Minh mỏi mệt như bai ca khe khẽ, tiếng ca tản ra khiến người chim đắm
trong khong gian tĩnh lặng, khong muốn phat ra bất cứ thanh am, khong muốn
đanh gay.

Chẳng qua bai ca lien quan Ô Sơn khong biết kết cuộc năm thang cho ai nghe.

Đa rất lau To Minh khong rơi lệ, giờ mắt hắn co lệ rơi, chẳng qua giọt nước
mắt chảy ma hắn khong hay biết, dường như đa quen đi no. Lệ trong suốt, xẹt
qua go ma To Minh như nhuộm co độc, khiến chảy vao khoe miệng hắn thanh chua
xot đắng.

Co lẽ nước mắt của mỗi người khi mới chảy ra khong co vị, tựa như mưa mới rơi
trong qua trinh sinh mệnh, mau go ma, dần biến đổi, dần biến cay đắng.

Khong biết khi nao thi Bạch Tố đi tới ben cạnh To Minh, sắc mặt hơi tai nhợt.
Cho nhin To Minh, nhẹ nang tay hứng giọt lệ của hắn, nhuộm đầu ngon tay minh.

"Cảm ơn." To Minh khẽ noi.

Nhiệt độ đầu ngon tay đụng vao khuon mặt khiến hắn mở mắt ra.

Ánh sang hoang hon xuyen qua tầng may hơi đỏ thẫm, rơi tren mặt biển, nhin như
bẩn loạn rực rỡ. Hinh ảnh rất đẹp, To Minh thon dai, Bạch Tố yeu kiều, toc
cung bị gio thổi, quanh mặt biển từng cai đầu người khổng lồ lo ra.

Nhưng ma những Tử Hải cự nhan gao thet đanh vỡ hinh ảnh xinh đẹp, đanh tan
khong khi yen tĩnh. Từng tiếng gầm khong vi Bắc Lăng rời đi ma tan.

Giay phut những Tử Hải cự nhan gầm len thi To Minh nang tay nhẹ chộp hướng
khong trung. Cu chộp nay động khong phải trời ma la biển. Mặt biển ầm ĩ quanh
quẩn hinh thanh vong xoay vo cung to lớn. Vong xoay ầm ầm chuyển động khiến
những Tử Hải cự nhan ở ben trong giay dụa, ngay cả tiếng gao cũng bị tiếng
song nhấn chim.

Dần dần người xung quanh nhin To Minh, anh mắt co vo cung kinh sợ va một chut
sợ hĩa. Bởi vi vong xoay mặt biển xoay ngay cang nhanh, tốc độ cực hạn dấy len
gio, keo theo nước, trở thanh đao xẻ thịt cắt xương!

Từng tiếng het the lương, từng đợt giay dụa định chạy ra đều ở trong vong xoay
xoay chuyển khong đme đến chut tac dụng, chỉ co thể biến thanh mau đỏ, con co
mau thịt tach khỏi xương cốt.

Mai đến khi... mặt biển khong con Tử Hải cự nhan hoan chỉnh, tồn tại la biển
đỏ một mảnh xương vụn. Tay phải của To Minh chậm rai nắm lấy.

Giay phut tay nắm lại, mặt biển di chuyển chậm rai bay len từng giọt mau.
Những giọt mau ngưng tụ ở trước mặt To Minh thanh quả cầu mau to lớn. Quả cầu
xuất hiện thi nước biển trở lại mau sắc vốn co. Đoan mau bềnh bồng trước mặt
To Minh, ben trong co hồn ảnh gần trăm Tử Hải cự nhan thấp thoang, đeu khi
phat ra tiếng gao the lương chỉ tam thần cảm nhận được.

Đoan mau như soi trao, khong ngừng ngưng tụ co rut, chậm rai thu nhỏ, đến cuối
cung thanh mau đỏ yeu dị chỉ cỡ mong tay cai, bay hướng To Minh.

To Minh ngẩng đầu len, đoi mắt co đơn biểu tinh lạc long chon dưới đay long,
lộ ra la binh tĩnh dĩ vang. Tay phải của hắn bỗng nang len, ngon trỏ boi mau
tươi, moc giấy giọt mau. Đầu ngon tay hắn trở thanh một cay but xẹt qua giữa
khong trung, một net, một net, một net...

To Minh khong biết minh vẽ bao nhieu net, một phu văn phức tạp hiện ra trước
mặt, phu văn toat ra tia mau, cang lộ sức sống dạt dao, đo la sinh mệnh của
tất cả Tử Hải cự nhan ngưng tụ.

Soan mệnh, một chữ soan, đại biểu tất cả!

To Minh sẽ khong bop meo sinh mệnh, nhưng hắn cảm ngộ từ khối gỗ đen khong
ngừng lần mo, du nửa đường tỉnh lại chưa hiểu hoan toan, nhưng co chạm đến một
tầng mạch lạc trước kia hắn khong biết.

Mệnh!

Mỗi người co mệnh khac nhau! Đo la cach cục sinh cơ, la một loại anh sang rực
rỡ nhất trong người sinh linh, loại anh sang nay khong phải ai đều thấy, nhưng
nếu tắt thi mạng sống diệt, nếu thay đổi thi vận mệnh sẽ xảy ra biến đổi
nghieng trời lệch đất!

Đay la số mệnh!

Trong đầu hắn hiện ra khuon mặt tươi cười của Hổ Tử, bộ dạng chan chất của ga,
va than hinh như nui đứng trướcthủ hộ minh vao phut cuối.

'Du ta hơi lần mo thien mệnh nhưng vẫn khong biết mệnh la gi, ta sẽ khong bop
meo mệnh, cũng khong khiến người chết sống lại. Nhưng nếu mau va sợi toc của
ta co thể khiến rối gỗ Tư Ma Tin co sức sống, sinh mệnh ta tại đất m Tử kỳ lạ
như vậy, thế thi ta co thể dung sự sống mau tươi lam dẫn, lấy mệnh ta khiến sư
huynh của ta... hồi phục!' To Minh thầm nhủ, phu văn ma hắn vẽ chinh la trong
cảm ngộ khối gỗ đen giay phut cuối trước khi thức tỉnh no hiện ra trong đầu,
vật duy nhất!

Phu văn xuất hiện la To Minh cảm ngộ được, no xuất hiện lam hắn thấy co gi đo
quen thuộc, quen như đo la của chinh hắn!

Đay la ấn ký mệnh hắn theo lý thường hoa ra, To Minh cảm nhận được ấn ký phu
văn khong hoan chỉnh nhưng no vẫn ẩn chứa mệnh của hắn.

Khi vẽ ấn ký phu văn, tầng may tren trời bỗng yen lặng, khong nhuc nhich, mặt
biển bốn phia quai dị khong co gợn song, giống như gợn song co sinh mệnh giờ
khong dam lo ra.

Tren người To Minh va luc nay toat ra hơi thở tu mệnh manh liệt, hơi thở lan
tam phương xộc len trời. Tầng may day đặc nhạt đi, dần dần biến mỏng manh, lam
chỗ To Minh ngồi co anh hoang hon sang hơn cả xung quanh xuyen thấu may chiếu
xuống.

Bạch Tố ngơ ngac nhin To Minh, trong con ngươi toc hắn dần biến tang thương.

Mau tang thương la xam, la trắng, la tuyết vo ngần.

Một net một net, khi vẽ ra một net cuối cung, To Minh cắn đầu lưỡi hộc bung
mau. Mau rơi vao phu ăn đỏ, khiến phu văn như biến sinh động, chớp mắt tỏa anh
sang choi loa. Khi To Minh nang len tay phải bị hắn moc lấy đi hướng Hổ Tử
nằm.

Một bước đạp xuống, hắn đa đứng trước mặt Hổ Tử, ngon trỏ tay phải mang theo
ấn ký phu văn mau, mang theo sinh mệnh thuộc về To Minh điểm vao tran ga.

Khoảnh khắc ngon tay hắn đụng vao tran Hổ Tử, toc To Minh lấy tốc độ mắt
thường trong thấy co khong it biến trắng từ gốc!

Hổ Tử toan than chấn động, ở tran bỗng ấn xuống phu văn đo, phu văn chớp loe
như khắc vao người va linh hồn của ga.

Một vệt đỏ chớp loe ở tran Hổ Tử, phủ len toan than, khi mau mau lan tới ngực
thi cai lỗ trước ngực xe rach dữ tợn bị xoa đi, theo vệt đỏ lan tran đến toan
than, đoi canh tay ga mau thịt nhầy nhụa trở về như cũ. Tiếng ngay phat ra từ
miệng Hổ Tử, thanh am như sấm, kinh thien động địa.

Hổ Tử khong phải mạng đa hết, ga la bị tổn thương nặng kho chữa khỏi, mất đi
tất cả sự sống, loại tu sửa nay đơn giản hơn đoạt thien thọ rất nhiều nhưng
tuyệt đối khong phải người thường lam được, chỉ người tu mệnh mới co thể khiến
người bị thương trở lại như thường!

To Minh khong co năng lực biến đổi mệnh của Hổ Tử, nhưng hắn co thể khiến mệnh
của minh tẩm bổ đối phương, khiến ga thức tỉnh!

Nhưng du gi To Minh chưa chan chinh bước vao đường tu mệnh, hắn chỉ quanh quẩn
ở ngưỡng cửa, hanh động chữa thương cho Hổ Tử đối với hắn phải trả cai gia rất
lớn.

Du đanh đổi lớn thế nao thi To Minh sẽ khong chut do dự, bởi vi... đay la Hổ
Tử, la Tam sư huynh của To Minh hắn!

Nghe tiếng Hổ Tử ngay, khuon mặt To Minh lộ nụ cười khẽ, bay giờ tren bầu trời
tầng may khong ngừng biến mỏng, co luồng sang đỏ vang hoan chỉnh len qua khe
hở may mỏng chiếu xuống, rơi tren người To Minh, chiếu tren toc hắn.

Đo la xen lẫn đen cung trắng, la mau xam ma khong xam trong tang thương, đo la
hỏa trong may, la ưu thương khong nha để về hoặc tim khong thấy cố hương.


Cầu Ma - Chương #579