Đáp Án Là Giả


Người đăng: Boss

Khi no bay ra kich động kiếm khi thien địa quanh quẩn. Bắc Lăng chỉ một cai
kiếm tỏa ra anh sang đen trắng gao thet xong hướng To Minh.

"Một đấm nay la phạt ngươi bị thương sư huynh ta!" Nắm tay To Minh bỗngva chạm
cung kiếm nhỏ.

Ầm vầm vang vọng, trung kich cuốn, Bắc Lăng lại hộc mau, lảo đảo lui vai bước,
mặt tai nhợt. Y thấy To Minh đứng tại chỗ chẳng hề thụt lui, ngược lại nắm đấm
thả ra, rất tuy tiện tum lấy kiếm nhỏ hai mau trắng đen.

"Bắc Lăng, ngươi mạnh nhất khong phải kiếm ma la mũi ten! Kiếm, khong phải
dung như vậy." To Minh tum lấy kiếm nhỏ vung len, thần thức dấy len dung hợp ý
chi cường đại của hắn, đanh vao trong kiếm nhỏ. Kiếm nhỏ phat ra tiếng ngan
the lương, như muốn phản khang, như đang keu gọi chủ nhan.

Nhưng kiếm ngan khong hơn mười giay bỗng nhien ngừng, kiếm rung len, biến dai
ba met, bị hắn nắm trong tay. Đầu hắn hiện ra trong truyền thừa Hồng La, lien
quan đến hoang mạch tien tộc, hiểu về kiếm. Co một cach dung kiếm nhưng Hồng
La khong xai kiếm nen khong tu hanh. To Minh từng lấy kiếm nhỏ xanh thử nhưng
no khong thể chịu đựng loại khống chế nay. Giờ hắn nắm lấy kiếm của Bắc Lăng,
To Minh đạp tới trước, khoảnh khắc tới gần y, tay vung kiếm, một kiếm chặt
xuống!

Bắc Lăng khong ngừng thụt lui, mắt chớp loe, tay phải bấm mấy ấn quyết, tay
trai bop tan ảnh những ấn quyết, miệng gầm len.

"Ấn toai bạo!"

Lời noi thốt ra, tay trai Bắc Lăng thả lỏng, lập tức giữa y va To Minh vang
một chuỗi tiếng nổ, như sầm rền oanh tạc hinh thanh trung kich cuốn hướng To
Minh.

Biểu tinh hắn binh tĩnh, giay phut trung kich tới thi tay trai nang len bung
than kiếm. Cai bung nay than kiếm run rẩy phat ra tiếng keu choi tai. Thanh am
sắc nhọn, dung song am đối khang trung kich tiếng nổ. Khong khi giữa hai người
sụp xuống, vỡ vụn, hinh thanh hố đen hấp thu tất cả.

Cung luc đo, To Minh cắn nat đầu ngon tay trai, mau tran ra boi tren than
kiếm. Lập tức kiếm khi huyết sat dang len bị To Minh nắm lấy, cach hơn mười
met mạnh quất hướng Bắc Lăng. Cu quất nay, chỉ nghe tiếng ong một cai, than
kiếm bắn ra vệt đỏ đanh vao người Bắc Lăng, than thể y bỗng rut ra, hộc mau,
To Minh lắc đầu thả kiếm.

Than kiếm xuất hiện khe nứt, To Minh được truyền thừa từ Hồng La, kiếm trong
thien hạ co rất it chịu đựng được cực độ một bắn cộng chấn hoa am, rồi quất
thi mềm như roi, du la kiếm của Bắc Lăng cũng xuất hiện khe nứt. Nếu To Minh
đổi lại kiếm nhỏ xanh, e rằng chỉ thi triển dốc sức một bung cũng đủ khiến no
nổ tung, chứ đừng noi dựa theo truyền thừa Hồng La, thuật nay phối hợp cửu
biến thập hoa loi luật đồng nhất, sẽ cực kỳ khủng bố.

Khi thả kiếm của Bắc Lăng ra, To Minh nhấc chan phải tiến tới!

Một bước đạp xuống, trời đất ầm vang, chỉ thấy ben tren tầng may cuồn cuộn,
một ảo ảnh dấu chan to lớn ngưng tụ, lấy khi thế cực kỳ kinh người đạp hướng
Bắc Lăng.

Ầm! một tiếng nổ vang, To Minh lại nhấc chan len, lien tục bước ra bảy bước, nguyen bầu trời may cuộn kịch liệt, tiếng ầm ầm khong dứt. Bắc Lăng lại học mau, thụt lui, toc tai rối xu đầy chật vật, biểu tinh khong con lạnh lung ma la khong thể tin, kinh hoang.

Bảy bước của To Minh đạp xuống, than thể xuất hiện ở trước mặt Bắc Lăng, tay
phải nang len vỗ vao canh tay phải của y. Tiếng ket ket vang, than thể Bắc
Lăng vốn đa trọng thương giờ thi canh tay phải mau thịt bầy nhầy.

To Minh khong co ngừng, một chỉ điểm vao canh tay trai của Bắc Lăng, canh tay
trai tan vỡ, mau bắn khắp nơi. Bắc Lăng bay giờ ngực co một vết thương sau
hoắm, đoi tay nhầy nhụa, trong vết thương giống y như của Hổ Tử.

To Minh nang len tay trai, khi Bắc Lăng lảo đảo thụt lui thi bop cổ y, im lặng
nhin người nay, biểu tinh lần nữa xuất hiện phức tạp.

"To Minh!!!" Một tiếng keu sốt ruột vang len, đo la Trần Han.

Co bất chấp tất cả lao đến, trơ mắt nhin Bắc Lăng ở trong ban tay To Minh, mắt
rơi lệ.

Bắc Lăng nhin To Minh, mặt lộ nụ cười thảm.

"To... Minh..."

To Minh nhin Bắc Lăng, đay la từ khi hắn thức tỉnh, lần đầu tien nghe trong
miệng y noi ra ten minh.

"Thi ra ngươi con nhớ ta." To Minh nhẹ giọng noi.

"To Minh, chung ta khong co ac ý, ta khong biết ngươi ở đay, ta... ta..." Trần
Han rơi lệ nhin To Minh, trong long co đau đớn. Hai người đan ong trước mắt
đều khiến co nhớ sau sắc, co khong thể quen ai trong đo.

"Chung ta khong giống người khac, chung ta... sao chung ta quen ngươi được..."
Trần Han nhin To Minh, co vốn tưởng sẽ khong mau như thế ở thế giới Man tộc
gặp To Minh, co co nghĩ đến luc gặp hắn thi la cảnh tượng gi, nhưng khong ngờ
sẽ la như vậy.

"Cac ngươi đến từ tien tộc... cho ta biết, Ô Sơn, la cai gi?" To Minh khẽ noi,
nhin Bắc Lăng, nhin Trần Han.

"Ô Lạp co phải la khong chết?"
"Bạch Linh co tồn tại khong?"
"Loi Thần co sống tốt?"
"A Cong đến từ... đau?"

"Diệp Vọng, Thần Xung, Ô Sam, tất cả điều ta gặp ở Ô Sơn, co phải họ sẽ lần
lượt xuất hiện trong thế giới của ta?"

"Thế giới Ô Sơn rốt cuộc... la thật, la giả..." To Minh thi thao.

"Ngươi... thật sự muốn biết?" Đap lại To Minh khong phải Trần Han ma la Bắc
Lăng. Y phức tạp nhin To Minh, khan giọng mở miệng.

To Minh im lặng, tren mặt lộ cay đắng va co độc, chậm rai thả lỏng ban tay bop
cổ Bắc Lăng.

"Ta đa biết đap an, cac ngươi... đi đi..."

To Minh xoay người, khong nhin Bắc Lăng va Trần Han nữa, im lặng đi hướng Cửu
Phong. Sau lưng hắn biểu tinh Bắc Lăng cang them phức tạp, Trần Han ở ben cạnh
hắn nhin bong lưng To Minh, biểu tinh lộ ra thương hại.

"To Minh, chung ta la chung ta, chung ta cũng khong phải la chung ta..." Bắc
Lăng khẽ noi, xoay người cất bước đi hướng con thuyền.

Trần Han nhin To Minh, nhắm mắt, rời đi. Hai người bước tren thuyền hoa thanh
cầu vồng xe gio đi xa. Chỉ co bốn phia mặt biển những Tử Hải cự nhan con đang
rống gầm.

"Đap an la giả..." To Minh đứng tren Cửu Phong, khẽ noi, gio biển thổi sợi toc
hắn che đi đoi mắt.


Cầu Ma - Chương #578