Người đăng: Boss
Một tiếng nổ nhẹ phat ra, song gợn trước mặt Hổ Tử lắc lư dữ dội, cuối cung
tan vỡ. Nắm đấm của ga đanh tới trước mặt Bắc Lăng nhưng cach một met, tựa như
đanh vao vải bong, khong đem đến chut tac dụng. Ngược lại co kiếm khi sắc ben
lan khắp người lam Hổ Tử run len, hộc bung mau, lien tục lui mấy bước. Ga rut
lui thi sau lưng chinh la To Minh, du Hổ Tử bị thương cang nặng chut vẫn buộc
minh tranh khỏi chỗ hắn ngồi.
"Quả nhien la trung nghĩa, nhưng tu vi qua yếu." Bắc Lăng dời anh mắt khỏi
người Hổ Tử, nhin To Minh ngồi xếp bằng, mắt chợt loe.
"Hen chi trước đo ta khong phat hiện rang, hoa ra la bế quan!" Bắc Lăng nang
len tay phải, năm ngon thanh chưởng đi hướng To Minh, sắp tới gần thi một
chưởng đanh vao đỉnh đầu hắn.
Y định sưu tầm ký ức người khoanh chan trước mắt, nhưng khi ban tay đanh xuống
thi Bắc Lăng hoa thanh cầu vồng lao tới gần. Con Hổ Tử cũng vung vẫy gầm len,
bất chấp tất cả lại đến.
Bắc Lăng hừ lạnh một tiếng, giống như sấm đen. Ben tai Hổ Tử u vang lam bước
chan ga khựng lại, lần nữa hộc mau nhưng khong lui ma vọt tới giữa Bắc Lăng va
To Minh, lại đứng trước mặt hắn, dung than hinh minh bảo vệ sư đệ của ga!
Miệng ga phat ra tiếng gao cực độ, đoi mắt đỏ rực.
Con Bạch Tố người run len, tiếng ầm ầm vang vọng lam khoe miệng co tran mau,
trước mắt mờ ao, khi ro rang thi thấy la sa mạc vo tận.
Người ben ngoai thấy la Bắc Lăng hừ lạnh một tiếng, Bạch Tố biểu tinh hoảng
hốt đứng im tại chỗ, hiển nhien Hổ Tử khong rơi vao ảo cảnh, mắt đỏ đậm lại
đien cuồng vọt tới.
"Dam bị thương sư đệ của ta, Hổ gia gia khong chết khong ngừng với ngươi!!!"
Hổ Tử gầm len, khong để ý bị thương vung nắm đấm lao hướng Bắc Lăng.
Bắc Lăng nhiu may, nhin ga đan ong cản trước mặt minh. Vốn y rất thich người
như ga, nghe lời đối phương noi thi rung động.
"Thi ra hắn la sư đệ của ngươi, đay la nghĩa. Cũng được, nếu ngươi co thể đon
ba kiếm của ta ma con đứng được trước mặt ta thi ta sẽ tha cho hai ngươi tội
bất kinh."
Bắc Lă noi xong tay phải lại nang len, hai ngon tay thanh kiếm vung huướng Hổ
Tử gầm rống đến gần. Trong luc y vung một luồng kiếm quang choi mắt bỗng loe
len, thanh hinh cung chem hướng Hổ Tử!
Hổ Tử rống to, tay phải thanh nắm đấm đanh vao kiếm quang, toan than tỏa vặn
vẹo hư ảo khiến khong khi bốn phia biến mơ hồ. Tren mặt ga xuất hiện một Man
Văn!
Man Văn nay la một ngọn nui kia, ngọn nui đo la... Cửu Phong!
"Cửu Phong la nha của ta, sau lưng ta la sư đệ. Co ta ở, trời cũng tốt, đất
cũng thế, bất cứ người nao, bất cứ sinh linh gi, cũng khong thể tổn thương sư
đệ của ta một chut!!!" Hổ Tử het to, nắm đấm tay phải đanh ra va chạm cung
kiếm quang của Bắc Lăng.
Tiếng nổ vang dội kinh trời. Bắc Lăng khong nhuc nhich, thậm chi vạt ao khong
bay len chut nao. Nhưng Hổ Tử trước mặt y thi lien tục lui ba bước, co thể tới
bước thứ tư nhưng ga khong lui, vi sau lưng co sư đệ của ga! Ga cứng rắn ngừng
lại, hộc bai mau, tay phải mau thịt bầy nhầy, đặc biệt ở ngực xuất hiện vết
kiếm sau, mau chảy ồ ạt. Vẻ mặt ga tai nhợt nhưng long thi rực chay lửa. Bay
giờ ga như thieu đốt tất cả, chỉ vi bảo vệ sư đệ minh... To Minh!
Du co chết ga cũng khong oan khong hối!
"Lại đến!" Hổ Tử lau mau nơi khoe miệng, tay phải đa mau thịt bầy nhầy quẹt
một cai mau chảy cang nhiều. Người ga run bần bật, ga cảm giac cai chết đến
gần, nhưng ga chẳng lui một chut!
"Con người kho tranh khỏi cai chết, lao tử chết vi sư đệ, đang!" Hổ Tử nắm tay
trai mạnh vỗ ngực, mắt cang nhiều tơ mau, khi thế như mộng huyễn phat ra từ
người ga, dung hợp với Man Văn, khiến Bắc Lăng trong khoảnh khắc co ảo giac
trong thấy ngọn nui to.
"Ngươi la người thứ hai đang kinh nể ta từng thấy trong đời." Bắc Lăng nhin Hổ
Tử, chậm rai noi.
"Nhưng ta rất muốn xem ngươi co thể chống đến mức nao." Bắc Lăng nang len tay
phải, khong la hai ngon thanh kiếm nữa ma la ba ngon tay!
Nhin như ấn quyet, bấm xong chỉ hướng Hổ Tử tới gần. Phut chốc trước mặt Bắc
Lăng xuất hiện trường kiếm ảo, kiếm xuất hiện phat ra tiếng ngan choi tai, lao
hướng Hổ Tử!
Một người một kiếm phut chốc va nhau. Hổ Tử ren một tiếng, trước mặt Cửu Phong
ảo ảnh vặn vẹo vỡ nat, khi thế mộng huyễn tỏa ra từ người ga tan biến. Tay
trai vỡ, bắn ra mau, người lắc lư, mặt tai nhợt, nhưng cứng rắn gượng lại than
hinh sắp nga, khoe miệng ga chảy mau, đoi mắt đỏ rực, ho hấp dần yếu ớt.
Thanh kiếm kia vẫn mềnh bồng giữa khong trung nhưng vỡ vụn khong thanh hinh
kiếm.
"Con một kiếm cuối, ta noi cho ngươi biết, luc trước ta chỉ dung hai phần sức
mạnh, giờ thi ta sẽ thi triển tam phần, để ton trọng ngươi, cho ta biết ten
ngươi la gi, ngươi co tư cach khiến ta hỏi cau nay." Bắc Lăng nang len tay
phải, biến ban tay thanh kiếm!
Từ tay phải Bắc Lăng bắn ra kiếm quang, kiếm bảy met, trong khong giống ảo ảnh
ma rất thật.
"Ta la ong nội ngươi!" Hổ Tử suy yếu cười, dung tay phải mau thịt bầy nhầy tho
vao ngực, trong tay co một binh rượu. Đa rất lau ga khong uống rượu, nhưng giờ
khi casi chết sắp đến, ga đặt binh rượu ben miệng uống hớp lớn.
Bắc Lăng nhiu may, tay phải vung hướng Hổ Tử. Trường kiếm ảo trong tay lượn
vong mang theo sắc ben kinh trời xe rach hư khong, hinh thanh khe hở khong
gian lao hướng Hổ Tử.
Hổ Tử biểu tinh binh tĩnh, ga kien tri đứng đo, bảo vệ To Minh sau lưng. Ga
nhắm mắt nhưng trong người co ngọn lửa đang chay.
Ga đốt sinh mệnh minh, dung mạng sống chặn một kiếm nay, bảo vệ sư đệ minh!
"Tiểu sư đệ, vĩnh..."
Mắt thấy một kiếm kia xe gio tới gần, tren người Hổ Tử xuất hiện ngọn lửa vo
hinh. Trong khoảnh khắc, bỗng nhien sau lưng Hổ Tử co một ban tay ấn vao lưng
Hổ Tử. Ban tay va chạm, sức sống dạt dao ua vao người Hổ Tử, dập tắt lửa, bổ
sung sự sống tan đi, khiến vết thương trong người hơi hồi phục.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chốc lat, khi Hổ Tử ngẩn ra, trường kiếm tới gần,
To Minh luon khoanh chan tĩnh tọa sau lưng ga đứng len, vẻ mặt am trầm tiến
len một bước, đổi vị tri với ga, hắn nang tay len chỉ vao trường kiếm đến gần.
Chuyện noi ra thi dai dong nhưng từ khi To Minh tỉnh dậy đến chỉ một cai trong
chớp mắt. Chỉ một cai đụng vao trường kiếm, khoảnh khắc phat ra tiếng nổ khong
thể mieu tả.
Trong tiếng nổ, Bắc Lăng lần đầu tien rut lui, lien tục lui hơn mười bước, mỗi
bước đạp xuống để lại dấu chan rất sau dưới đất, khiến nui rung động. Lui đến
bước cuối thi mặt y tai nhợt hộc bai mau, mạnh ngẩng đầu, biểu tinh kinh
hoảng.
To Minh khong hề lui, hắn đứng tại chỗ, sau lưng hắn la Hổ Tử, la sư huynh của
hắn, la sư huynh mới dung mạng sống bảo vệ hắn, thủ hộ hắn!
Sư huynh nay du thich cười ngay ngo, du tự cho rằng minh rất thong minh, du
khờ ngốc khiến người bất đắc dĩ, nhưng ga la sư huynh của hắn, la người đan
ong dung tất cả bảo vệ sư đệ!
Đay chinh la Hổ Tử!
Tam sư huynh của To Minh!
"Sư huynh, co ta ở." To Minh khong nhin Bắc Lăng ma xem Hổ Tử, nhẹ giọng noi,
tay phải ấn vao ngực ga, lập tức sức sống menh mong lại ua vao người ga.
Hổ Tử cười khờ ngốc nhin To Minh, biểu tinh chan chất khiến To Minh rất xot
xa, bởi vi bay giờ vết thương ở ngực ga rất nặng, đoi tay nhầy nhụa, mặt tai
nhợt. Nụ cười ngay ngo kia, than hinh như nui khiến To Minh đời nay kho quen.
"Tiểu sư đệ, ta sắp chết ư... chết thi chết, lao tử khong sợ... ngươi nhớ phải
đi tim sư phụ..." Hổ Tử hit thở kho nhọc, thanh am ngắt quang.
"Ngươi sẽ khong chết!" To Minh chem đinh chặt sắt noi!
Ngay luc nay, Bắc Lăng lui hơn mười bước nhin chằm chằm To Minh, biểu tinh cực
kỳ nghiem trọng, tay phải nang len, ngoai người xuất hiện nhiều bong kiếm, co
gần trăm. Tay phải vung, những bong kiếm chớp mắt xe rach hư vo lao hướng To
Minh.
"Ngươi tuyệt đối khong chết, ai dam lấy mạng ngươi, To Minh ta tren trời xuống
đất sẽ diệt tong, diệt mon, diệt huyết mạch của hắn!" To Minh từng chữ noi,
tay trai rut ra khỏi ngực Hổ Tử, mắt lộ anh sang xanh, bấm ấn quyết kỳ lạ, ấn
ký trong như chữ mệnh.
"Ngươi sẽ khong chết, bởi ta sẽ vi người, soan mệnh!" Tay trai To Minh ấn tran
Hổ Tử, cung luc đo, tay phải nang len cach khong ấn gần trăm bong kiếm tới
gần.
Cai ấn nay lực nghịch chuyển năm thang xa xưa bỗng phat ra tren tay phải To
Minh.