Mệnh!


Người đăng: Boss

"Cai gi la mệnh?" To Minh nhin phia xa biển đem, binh tĩnh noi.

Tiếng bước chan cang tới gần, cha Bạch Tố giờ la ong lao khuon mặt tang thương
cach To Minh mấy met thi dừng lại. Lao nhin biển ma To Minh xem, một mảnh tối
đen.

"Thế gian vạn vật đều co mệnh, mệnh nay khong phải mới sinh ma kiếp trước co
kiếp nay biến thanh." Cha Bạch Tố im lặng giay lat, khan khan noi.

"Sao ong đoan được thien ha lạc thạch mệnh la mệnh của Bạch Tố?" To Minh vẫn
khong nhin cha Bạch Tố, lạnh nhạt hỏi.

"Bởi vi huyết mạch họ Bạch ta đều la thien ha mệnh, một đời bị tinh thương, co
độc, chỉ co để lại con cai sống tới gia. Thien ha la anh sao tổ thanh, anh sao
nhiều hoa cung một chỗ, thoạt trong xem ro ma tim kỹ lại khong thấy lẫn nhau.
Ta như vậy, em trai ta Bạch Thường Tại cũng vậy, Bạch Tố con gai ta cũng la
mệnh nay. Toan họ Bạch ta đều la mệnh nay! Chẳng qua Bạch Tố co hơi khac, mệnh
của no vi lạc thạch ma sửa, thạch nay la Tư Ma, la ngươi!" Cha Bạch Tố chậm
rai noi, giọng trầm thấp, trong đem tối quanh quẩn bốn phia.

"Noi bậy bạ!" To Minh quay đầu lạnh lung liếc cha Bạch Tố.

"Mệnh của Tư Ma la lộ chiết diệu mệnh, người mệnh nay la la cay co giọt nước,
anh nắng ban mai chiếu rọi, y vốn la cỏ xanh chỉ vi ben tren co nước, do đo
dưới anh nắng lộ ra loa mắt. Đay la sống tạm!"

"Ta khong biết bổn mệnh của y thế nao, nhưng y co tu vi va tạo hoa cường đại
như vậy la vi giọt nước phản chiếu nen tac dụng, nhưng chữ chiếu nay co thể
biến đoạn, co thể phản ngược. Vậy nen năm đo ta ra kết luận nếu người nay chết
sẽ la vi chữ chiếu!"

"Người co thể giết y, chắc chắn la giao cho y giọt nước, cho mượn mệnh!" Cha
Bạch Tố đoi mắt khong anh sang nhưng giờ noi lời nay thi đoi mắt sang ngời như
hồi quang phản chiếu nhin To Minh.

"Con mệnh của ngươi, năm đo ta co thoi diễn, la thảo mộc thạch lạc mệnh. Trong
thảo mộc ẩn chứa mạch lạc, mạch lạc co thể chống đỡ toan than, người co mệnh
nay một đời như rối gỗ bị người khống chế, khong thể tranh thoat, khong hợp
với mệnh Bạch Tố! Nhưng bay giờ mệnh của ngươi khi ta thấy thi xảy ra biến đổi
nghieng trời lệch đất. Ta ở tren người ngươi... khong thấy mệnh tồn tại!" Cha
Bạch Tố nhin To Minh, tiến len mấy bước, giọng gấp rut.

"Đay la việc khong thể nao, thien địa vạn vật đều co mệnh, du la người chết
mệnh cũng con chứ khong tan biến, nhưng ma người..." Cha Bạch Tố nhin To Minh,
mắt sang ngời.

To Minh lạnh lung nhin ong lao, đối với mệnh ma lao noi co lien quan tu mệnh
hắn cảm ngộ nhưng cang mơ hồ hơn, khiến người khong thể tin. Hơn nữa tu mệnh
la cảnh giới mới sau Man Hồn, người co thể bước vao co lẽ tồn tại nhưng cực kỳ
hiếm thấy, du la lần mo được ngưỡng cửa thi chắc chắn khong nhiều. To Minh
khong tin ong lao trước mắt la loại đến ngưỡng cửa tu mệnh, nếu khong thi sao
co thể bị Tư Ma Tin khi dễ! Nhưng, du To Minh khong tin lời của đối phương,
ben trong ẩn chứa ý nghĩa lam long hắn may động.

'Tư Ma Tin chết rồi biến thanh con rối, tran con rối co sợi toc một giọt mau
tươi luc minh sơ sinh, tồi vi sợi toc của minh ma thấy từng tế đan tren đại
lục. Lộ chiết diệu... ' Sắc mặt To Minh khong lộ gi, hắn nhin ong lao, anh mắt
vẫn lạnh lung.

"Ta biết ngươi sẽ khong dễ dang tin tưởng cai gọi la mệnh thuật, nhưng lao phu
noi mỗi cau đều la thật!" Cha Bạch Tố lại mở miệng.

Trong đầu To Minh hiện ra luc trước đối phương đa noi, thuộc về mệnh To Minh
hắn, đặc biệt nửa đầu thảo mộc thạch lạc mệnh, như rối gỗ bị khống chế, những
lời nay khiến con ngươi To Minh hơi co rut.

"Vậy mệnh của ong la gi?"

"Mệnh của ta..." Cha Bạch Tố biểu tinh cay đắng, nhưng đoi mắt nhin To Minh
trong chua xot ẩn chứa kỳ lạ.

"Mệnh của ta la thien ha ngư trất khong mệnh! Mệnh nay khong thể ngộ khong,
một khi ngộ khong la chết chắc! Tựa như ca rời khỏi nước thi sống khong lau.
Luc trước ta khong hiểu, mai đến khi lại gặp ngươi, ngươi khong co mệnh, ngươi
chinh la khong!" Cha Bạch Tố nhin To Minh, phức tạp noi.

"Noi vậy la ong sống khong được bao lau?" To Minh biểu tinh binh tĩnh, chậm
rai noi.

"Lau thi mấy ngay, it thi vai giay, ta sẽ chết." Cha Bạch Tố thở dai, trầm
giọng noi.

"Ông lam sao thấy được mệnh của người khac?" To Minh nheo mắt, bỗng hỏi.

"Việc nay..." Cha Bạch Tố do dự một chut, liếc To Minh, cắn răng.

"Họ Bạch ta với Thien Han tong co sau xa lau dai, tổ tien Bạch Nguyen Hoa la
một trong người sang lập Thien Han tong, tu vi ở thời đại đo co thể noi la
quat thao Nam Thần! Khong biết bay giờ lao tổ đi đau, năm đo dựng xong Thien
Han tong thi rời khỏi Nam Thần. Nhưng trước khi đi ong từng bế quan trăm năm,
rời đi co để lại một quyển mệnh thư! Mệnh tư nay tan pha, la tổ tien ngẫu
nhien co được. Ông rời đi chắc la vi tim mệnh thư khac, thậm chi la tu vi
cường đại cũng đến từ cảm ngộ mệnh thư kia! Nhưng hậu nhan họ Bạch ta khong co
tri tuệ như tổ tien, đến nay khong co ai hoan toan tham ngộ thấu suốt. Vi lo
lắng hoai bich co tội nen vẫn đem việc nay lam bi mật họ Bạch. Năm đo em trai
của ta, Bạch Thường Tại cảm ngộ nhiều chut nhưng vẫn khong sau sắc được. Con
ta chỉ biết sơ sơ, hơi thoi diễn tinh toan."

Cha Bạch Tố biểu tinh chan thanh, thanh am trong bong đem quanh quẩn bốn phia,
khiến người nghe bất giac dang len cảm giac tang thương.

"Việc nay la thật sự, ta khong cần lừa gạt ngươi. Quyển mệnh thư truyền thừa
họ Bạch ta co thể cho ngươi, chỉ cầu ngươi lam một việc!" Cha Bạch Tố noi đến
đay thi tay phải nang len chỉ vao tran minh, phut chốc vị tri ngon tay co anh
sang am u chớp loe, người lao run run, heo rut.

Theo than hinh heo rut, da mặt mấp may như co vật gi di chuyển trong người.
Cha Bạch Tố hit sau, tay trai nang len vung hướng khong trung, lập tức trước
mặt xuất hiện một cay nhang đốt chay. Hương khoi lượn lờ bay len, bị cha Bạch
Tố hut lấy, biến thanh một lũ khoi chui vao miệng mũi y.

Hinh ảnh rất quai dị, To Minh xem con mắt tập trung. Chỉ thấy bảy luồng khoi
cha Bạch Tố hut xong người run rẩy, ở tran xuất hiện một khe hở rộng ra. Trong
khe hở khong chảy ra mau, như la tồn tại nhiều năm chẳng qua binh thường bị
che giấu khong lộ ra ngoai để người thấy. Phải dung bi thuật đặc biệt mới lộ
ra tren người. Giay phut khe hở xuất hiện, To Minh lập tức cảm nhận trong khe
co hơi thở lam hắn run động.

Hơi thở rất co mieu tả, no ngọt, khiến người ngứ cảm giac thể xac va tinh thần
thoải mai, như toan than thả lỏng, thậm chi tu vi tu luyện tăng một chut, sau
trong long co vui sướng, như gặp chuyện gi rất vui khiến người khong thể khống
chế lộ ra nụ cười. Khiến người muốn cảm nhận hơi thở nay nhiều chut. Nhưng khi
ngươi kiềm khong được thả lỏng tất cả chạm lấy hơi thở thi no khong con ngọt
nữa ma biến buồn non, như muốn đem mật xanh mật vang phun ra hết, dường như
những gi cảm nhận trước đo đều la ảo, bay giờ mới la thật!

Nhưng... nếu chỉ la vậy thi hơi thở khong mấy quai dị, lam tinh thần To Minh
rung động la sau khi cảm nhạn buồn non chậm rai trong hơi thở co cay đắng, cai
loại khổ như nuốt vao mật đắng đậm nhất thế gian, lam người từ trong ra ngoai
biến thanh cực kỳ đắng. Hơi thở phức tạp nhiều biến lam tinh thần To Minh rung
động. Hắn thấy cha Bạch Tố nang len tay phải tho vao khe hở tran, biểu tinh
quai dị, như khoc như cười, chậm rai rut ra một đầu gỗ đen!

Khối gỗ rộng hai ngon tay, dai chừng nửa ban tay. Hơi thở lam tinh thần To
Minh rung động chinh la từ khối gỗ ma ra!

"Vật nay la quyẻn mệnh thư tổ tien họ Bạch ta trước khi đi để lại! sach khong
giốngc sach, kỳ thuật hoa mộc..."

To Minh đưa mắt nhin khối gỗ đen. Khoảnh khắc anh mắt ngưng tụ gỗ nay thi ben
tai như nghe tiếng con nit goc, phụ nữ than thở, đan ong bi thương, nước mắt
người gia rơi tren ao. Đo la tiếng khoc của mọi người trong năm thang khac
nhau.

Mắt To Minh co rut, lấy tu vi bay giờ của hắn it khi rung động, nhưng bay giờ,
hắn rung động, chỉ vi một khối gỗ nho nhỏ!

No tuyệt đối khong binh thường! Đay la ý nghĩ duy nhất hiện ra trong đầu To
Minh.

Bởi vi tren khối gỗ To Minh nghe tiếng khoc, thấy ngoai gỗ lượn lờ ảo ảnh,
trong ảo ảnh co đan ong đan ba đang cười, đủ loại cười, như sinh nhật, giang
sinh, thanh than, động phong, cac loại việc, tất cả mọi chuyện, tất cả nụ cười
vui sướng.

"Tặng no cho ngươi, ta chỉ yeu cầu một việc, hứa với ta, nếu một ngay kia
ngươi co lực lượng thay đổi mệnh, giup con gai Bạch Tố của ta thay đổi mệnh
no. Trước khi ngươi khong co năng lực nay, ta hy vọng no co thể binh yen...
trong loạn thế." Cha Bạch Tố ngồi xếp bằng tren mặt đất, giọng yếu ớt.

Noi xong cau đo tay phải vung len, lập tức gỗ đen chậm rai bay về phia To
Minh. Mai đến ngừng ở trước mặt hắn.

To Minh nhin gỗ, lat sau chậm rai gật đầu. Tuy rằng đối với mệnh thuật cha
Bạch Tố noi hắn vẫn nghi ngờ nhưng hắn chọn đồng ý yeu cầu của lao gia.

Giay phut To Minh gật đầu, tren mặt cha Bạch Tố lộ nụ cười. Lao ngẩng đầu nhin
phia xa biển đen như trong thấy một co gai từ hư vo bước ra, vươn tay hướng y.

"Tuệ Sam... la nang sao..." Cha Bạch Tố biểu tinh hoảng hốt khẽ noi, mắt nhắm
lại, hơi thở toan than va sức sống trong chớp mắt tan biến.


Cầu Ma - Chương #572