Thiên Hà Lạc Thạch Mệnh


Người đăng: Boss

"Bai kiến To Minh đại nhan!"

"Chung ta kinh chao To Minh... đại nhan!"

Trước mặt To Minh, mới rồi hắn yeu cầu mọi người cong kich man sang giờ tất cả
nhin hắn, biểu tinh đều kinh sợ, trong đo co người từng gặp hắn năm xưa, long
phức tạp nhưng khong lộ ra chut gi, cực kỳ cung kinh.

Du la dan tộc nao, cường giả đều được ton trọng, hoặc la chan thanh hoặc la e
ngại ma sinh ra, cường giả la ton, đay la thien đạo vạn năm khong thay đổi.

Nhom người trước mặt chinh la như vậy.

Thien Mon tan vỡ, họ la người sống sot sau tai kiếp, chinh mắt thấy To Minh
giết choc trong Thien Mon. Họ thốt lời, anh mắt To Minh nhin về họ, ai nấy cui
đầu khong dam nhin thẳng.

Ánh mắt của To Minh với họ khong co gi qua sắc ben ma la trong suốt sau thẳm,
nhưng anh mắt binh thường nay khiến ai nấy thấy xong như bị nhin thấu nội tam,
co cảm giac ở trước mặt To Minh khong co gi bi ẩn.

Đay long chấn động lan tran tinh thần bọn họ. Họ cui đầu, To Minh nhin họ,
trong đam người co một vai người To Minh co chut ký ức mơ ho nhưng nhớ ra ten,
la năm đo tại Cửu Phong hắn tinh cờ gặp.

Du sao đối với người biết To Minh thi thời gian troi qua hai mươi năm, co lẽ
hai mươi năm thay đổi rất nhiều nhưng với người co tu vi thi ký ức khong qua
mơ hồ.

Con To Minh, trải qua vo số luan hồi ở bất tử bất diệt giới Chuc Cửu m, du ý
chi của hắn cang them cường nhưng đối với ký ức dĩ vang, trừ một số người đặc
biệt, việc quan trọng ra, thứ khac đa mơ hồ như kiếp trước.

Thậm chi tinh cảm năm đo cũng nhạt nhiều, tựa như bay giờ hắn ở giữa khong
trung anh mắt quet qua mọi người, rơi vao Cửu Phong, rơi vao một người ao
trắng, vẫn đẹp như năm đo.

Tiếng Hổ Tử ngay đoi khi cao vut đanh vỡ im lặng xung quanh tạo ra vi To Minh
bước ra ngoai.

To Minh nhấc chan len, đạp hướng Cửu Phong. Một bước đạp xuống, hắn biến mất,
xuất hiện ở bầu trời Cửu Phong, đạp bước đa đứng ở đỉnh nui.

Đỉnh nui trừ Bạch Tố va cha co ra con co một số người chạy ra khỏi Thien Mon,
trong đo co một ong lao ao trắng, chinh la người chủ Thien Mon đa tieu tan sức
sống hon me như đa chết. Ông lao nay sau khi Tư Ma Tin chết, Man ti trong
người khong biến mất ma chui sau vao than thể, lắng đọng khong nhuc nhich, như
mất đi sự sống. Rồi ong lao dần tỉnh dậy, du vết thương nặng, sự sống tan biến
nhưng nếu lao dam mạo hiểm như vậy thi đương nhien co cach hồi phục sự sống.
Hơn nữa rất co thể biểu hiện trước đo la giả dối.

Ông lao ao trắng đa thức tỉnh trong thấy To Minh đến thi biểu tinh kich động,
tiến len chắp tay thật sau cui đầu.

"Lao hủ la Lam Hải Tử, bai kiến chủ đất Thien Han!"

Khi ong lao thốt lời thi mấy người Cửu Phong khac, trừ cha con Bạch Tố ra đều
chắp tay hướng To Minh.

"Bai kiến chủ đất Thien Han!"

Thanh am do nhiều người phat ra hinh thanh song am, ở mặt biển, trong trời
đất, quanh quẩn thật lau khong tan đi.

Sau mọi người, cha Bạch Tố, ong lao biểu tinh phức tạp cũng cui đầu chắp tay
hướng To Minh.

Bay giờ trong trời đất mọi người đều dung thanh am cung kinh biểu đạt sự kinh
sợ với To Minh. Du họ khong biết trong biển xảy ra chuyện gi, nhưng Man Chủng
như tơ trong người tựa như mất đi sự sống lắng đọng, họ cảm nhận được Tư Ma
Tin chết, cảm nhận sợi chỉ vận mệnh nhiều năm bị người khống ch đa đứt.

To Minh ra khỏi biển, người nơi đay hiểu rằng cuộc chiến giữa To Minh va Tư Ma
Tin, mặc kệ qua trinh thế nao, kết quả la, Tư Ma Tin chết!

"Chủ đất Thien Han, To Minh đại nhan, khong biết Tư Ma Tin đo..." Ông lao ao
trắng do dự một luc vẫn la hỏi ra. Mặc du lao cảm giac Tư Ma Tin chắc chết rồi
nhưng khong nghe To Minh chinh miệng noi thi lao vẫn hơi e ngại.

"Tư Ma Tin đa chết!" Tư Ma Tin từ từ noi, khong qua để ý xưng ho chủ đất Thien
Han.

Khi nghe To Minh noi vậy, ong lao hit sau, biểu tinh chợt kich động, lao nhin
To Minh, lại chắp tay cui đầu.

To Minh trở về, noi ra Tư Ma Tin chết, mấy người Thien Mon con sống sot ở Cửu
Phong kich động cũng mờ mịt. Họ mờ mịt la nen đi đau về đau, mờ mịt vận mệnh ở
nơi đau.

Khi đem khuya tới, To Minh ngồi ở ngoai động phủ Cửu Phong Hổ Tử ngủ say. Xung
quanh hắn trừ một bong trắng ra khong con ai khac, bốn phia rất yen tĩnh, chỉ
co nước biển cuốn dấy len tiếng ro rao, va tiếng ngay của Hổ Tử thường truyền
ra. Những người Thien Mon con sống phan tan tren nui, khong tới gần đay, đoi
khi ngẩng đầu nhin người tren đỉnh nui dưới trăng, anh mắt co cảm kich va ton
kinh.

Bạch Tố ngồi ben cạnh To Minh, hai người ở đay đa sắp hai tiếng đồng hồ, nhin
bầu trời dần tối, nhin gio biển dần nhạt nhoa. Hai người khong len tiếng.

Thật ra chỗ nay khong chỉ co hai người, khong xa mep vach nui con nằm một con
hạc trọc long, no lười biếng nằm đo, vuốt chộp một hon đa sang long lanh, nhin
chằm chằm, đoi khi khoe miệng nhếch nụ cười đắc ý, phat ra tiếng cat cat.

"Ngươi sẽ rời đi?" Lại qua thật lau, anh mắt hạc trọc long chuyển khỏi tinh
thạch đanh gia To Minh va Bạch Tố, co đanh vỡ im lặng.

"Ta sẽ đi Đong Hoang." To Minh nhin nước biển đen, chậm rai noi.

"Chuc ngươi hạnh phuc..." Bạch Tố cui đầu, cũng nhin nước biển, khẽ noi.

To Minh khong len tiếng, quay đầu nhin Bạch Tố. Toc Bạch Tố rất dai, che khuon
mặt co, phủ len anh mắt To Minh, cũng phủ len vết sẹo dữ tợn tren mặt co.

"Trước kia ta khong hiểu chuyện, cảm ơn ngươi bao dung, lần nay co thể thấy
ngươi, ta rất vui vẻ." Bạch Tố khẽ noi, co khong nhin To Minh ma cui đầu nhin
biển, mặt lộ nụ cười dịu dang, trong nụ cười co thoải mai, cũng co hồi ức.

Thật lau sau co đứng dậy, lướt qua To Minh.

"Cửu Phong la nha ngươi, cứ yen tam đi đi, ta sẽ ở đay chăm soc nơi nay. Nếu
co một ngay ta khong ở, xương ta con ở đay, thi năm đo thương tổn ngươi ma...
chuộc tội." Bạch Tố khẽ noi, đi lướt qua To Minh, hắn bỗng nang tay bắt lấy
canh tay co.

Khoảnh khắc tay hắn chạm vao Bạch Tố, người co khẽ run len nhưng khong tranh
ne, mặc kệ To Minh bắt canh tay minh, vẫn cui đầu.

To Minh đứng dậy, nhin Bạch Tố, tay phải nang len ven toc tren mặt Bạch Tố.
Bạch Tố vung một cai nhưng To Minh vẫn trong thấy vết sẹo dữ tợn tren mặt co.

Bạch Tố nhắm mắt, giọt lệ từ khoe mắt chảy xuống. Co cui đầu như khong muốn để
hắn thấy vết sẹo xấu xi.

"Co khong cần chuộc tội, chuyện năm đo đa la qua khứ, ta hy vọng thấy la co be
đang yeu năm đo, la co gai co vẻ đẹp hoang da." To Minh nhin Bạch Tố, nhẹ
giọng noi.

"Con người sẽ lớn len, đung khong? Ta khong phải trước kia, ngươi cũng khong
phải." Bạch Tố mở mắt ra nhin To Minh, trong mắt khong con da tinh ma To Minh
nhớ, biến thanh dấu vết tang thương va năm thang. Con co vo cung mỏi mệt, vo
lực phản khang vận mệnh.

"Cha ta noi ta la thien ha lạc thạch mệnh, hon lạc thạch xuống sống dấy len
song hoa thanh ta, chu định ta một đời lam bạn cung nước mắt, định trước ta
vĩnh viễn chỉ dấy len nước song ma thoi." Bạch Tố nhin To Minh, tay phải vung
mạnh như muốn thoat khỏi tay To Minh.

"Chờ ta trở về, ta sẽ tim ra cach về Tay Minh, nếu ta tim được thi, co... cung
ta đi thien ha lạc thạch mệnh." To Minh khong thả tay ra, hắn nhin Bạch Tố,
nhin co gai nay, chậm rai noi.

"Thien ha lạc thạch, chu định một đời vi hon lạc thạch xuống ma co độc, du co
rơi vao nước song sẽ khong ai tim ra, bởi vi nước thien ha rất nhiều, ma ta
chỉ la trong đo vai giọt thoi. To Minh, ta sẽ ngừng ở đay, ta sẽ tại đay giup
ngươi chăm soc Cửu Phong, nhưng ta sẽ khong... đi cung ngươi." Bạch Tố quay
đầu tranh tay To Minh. Khi co quay đầu toc tung bay, cắt vỡ vai giọt lệ rơi
xuống, khiến lệ tan vỡ thanh từng mảnh bay qua trước mắt To Minh, Bạch Tố đa
đi xa.

To Minh im lặng nhin bong dang Bạch Tố biến mất trong tầm mắt, trước mắt hắn
hiện ra Bạch Linh Ô Sơn, hiện ra Tuc Nữ ở Cửu m Giới, bong dang ba co gai
chồng len nhau vao giay phut nay.

"Thien ha lạc thạch mệnh, vi đa rơi ma xuất hiện, vi đa rơi va đặc biệt, cũng
vi thế co độc, cuối cung nhập vao nước song, khiến người khong thể tim ra."
Một thanh am gia nua truyền đến từ ben kia nui.

Theo thanh am xuất hiện la một ong lao mặt tai nhợt, biểu tinh phức tạp. Ông
lao sự sống ảm đạm như khong con bao nhieu, dường như dấu vết sinh mệnh tuy
thời bị xoa đi. Lao đi hướng To Minh, lao la cha của Bạch Tố, người đan ong
trung nien năm đo tại Thien Mon danh tiếng như cồn.

Hai mươi năm qua, năm thang khong để lại nhiều dấu vết tren người y.

"Đay la mệnh của con be, khong pha được thi đa định như vậy."


Cầu Ma - Chương #571