Người đăng: Boss
Áo dai mau trắng, toc dai chấm vai, Tư Ma Tin ngồi đo nhin To Minh, khuon mặt
tuấn tu đầy hấp dẫn, ẩn chứa binh thản trời đất sụp ma khong biến sắc, thậm
chi nụ cười cũng như vậy. Nhưng y lộ ra tu vi thoạt trong chỉ la sơ kỳ Man Hồn
ma thoi.
Y nhin To Minh, du mỉm cười nhưng mắt lạnh lung vo tinh. Y nang len tay phải
vuốt một lũ toc, anh mắt cang lạnh băng.
"To Minh, ta luon mơ tưởng ngay nay lại gặp gỡ ngươi." Tư Ma Tin mỉm cười noi,
thanh am vao giay phut nay cang mềm nhẹ, vang vọng bốn hướng, khiến trời đất
xuất hiện từng tầng song gợn khuếch tan.
Luc hắn thốt lời thi mắt chợt loe, than thể trong suốt quai dị. Ben cạnh y,
một ngon tay đầy sat khi từ trong khong khi vươn ra, chỉ vao tran Tư Ma Tin,
xuyen thấu than thể. To Minh cất bước đi đến, biểu tinh lạnh lung ngẩng đầu.
Trong mắt hắn Tư Ma Tin tren bầu trời biến ảo.
"Ngươi vẫn như trước kia, ra tay tan nhẫn khong do dự. Tuy nhien, ta khong
phải năm đo." Tư Ma Tin nhin To Minh, cười cười lắc đầu. Tay phải vung len,
lập tức bầu trời vặn vẹo.
Trong hinh ảnh la một nơi khong biến chốn nao, trời đất tang thương. Tren mặt
đất, To Minh trong thấy Bạch Tố, thấy sau lưng co ngồi một ong lao xếp bằng
mặt xam xịt, đoi khi mở mắt ra lộ đau thương va tĩnh mịch. Bạch Tố mặt tai
nhợt nhưng kien quyết đứng trước mặt ong lao, bộ dạng của co khong khac biệt
mấy với năm xưa, chẳng qua khuon mặt khong con ngay thơ non nớt thuở ấy, thay
thế la kien cường va dứt khoat. Tren mặt co co một vết sẹo ghe người, vết sẹo
xuyen qua nguyen bộ mặt, khiến người nhin ghe sợ.
Co im lặng đứng đo, tay cầm trường kiếm đen, trước mắt la một đống cương thi
đếm hoai khong hết, khong co tay trai, mắt xam!
Chung no gầm gừ chậm rai tiến len, đưa mắt nhin, vo bien vo hạn.
Cang xa hơn đất rung động, chỉ thấy mấy người khổng lồ cao hơn mười met đang
cất bước chạy nhanh hướng Bạch Tố. Mấy người khổng lồ lao nhanh, đoi tay vung
vẩy, thỉnh thoảng tum lấy cương thi phia trước bỏ vao mồm nhai nuốt, đoi mắt
hung tan nhin chằm chằm vị tri Bạch Tố đứng, lao đi nhanh.
"Ngươi yen tam, trong thời gian ngắn co ta sẽ khong chết. Mấy năm nay ta chỉ
để lại tren mặt co ấy một dấu vết ma thoi, khong bị thương một chut nao." Tư
Ma Tin đứng giữa khong trung, mềm nhẹ noi.
"Ta chỉ la khong cam long, khong cam long năm đo thua trong tay ngươi. Ngươi
co biết ta ở Thien Han Động chịu thống khổ? Tất cả đều nhờ ơn ngươi ban cho!"
Tư Ma Tin nhin To Minh, giọng noi lộ ra thu hận sau sắc.
Ánh mắt To Minh rời khỏi man sang vặn vẹo, nhin hướng Tư Ma Tin.
"Noi xong chưa?" To Minh biểu tinh như thường nhưng than thể chớp mắt biến
mất, khi xuất hiện đa ở ben cạnh Tư Ma Tin.
Hắn nang tay len, tia set thet gao tạc nổ trong tay Tư Ma Tin. Sấm set tan vỡ
hinh thanh tia điện vo tận bao trum len người Tư Ma Tin, khiến than thể ga bum
một tiếng vỡ nat trước mặt To Minh. To Minh nhướng may, khoảnh khắc đo giọng
Tư Ma Tin truyền ra từ mặt đất. Chỉ thấy tren đất nằm vo số xac xam co một
người diện mạo như hoa tan, biến thanh bộ dạng Tư Ma Tin. Y ngồi dười, cười
nhin To Minh tren trời.
"Con chưa noi hết, To Minh, giữa ngươi va ta lần đầu tien đấu, ta thua hoan
toan. Chung ta...lại so một lần!" Tư Ma Tin nhin To Minh, khoe miệng lộ nụ
cười quai dị.
Lần nay xuất hiện, tu vi của y đa mạnh hơn trước rất nhiều, thoạt trong đa la
đỉnh sơ kỳ Man Hồn.
"Tiền đặt cược la cha con Bạch Tố, la Tử Xa tuy tung của ngươi, la tất cả
người Thien Mon bay giờ con sống, phải rồi, con co sư huynh Hổ Tử của ngươi."
"Chung ta cược đi, hai mươi năm qua, giữa ta va ngươi, ai mới mạnh nhất!"
Giọng Tư Ma Tin bỗng kịch liệt, thanh am ầm ầm, cảtrười đất rung động, tren
mặt đất nằm vo số thi thể mắt xam giờ đay con ngươi chớp loe tia sang xam manh
liệt.
"Đến đay, trận chiến nay ngươi đến muộn hai mươi năm!" Tư Ma Tin cười to, vọt
len trời.
To Minh con ngươi co rut, giay phut Tư Ma Tin từ dưới lao len thi toan than
chớp loe anh sang tim. Tang Ta Thương nang len nem một thương hướng Tư Ma Tin.
Cung luc đo, hắn nhoang người len, cung trường thương ở tren trời hoa thanh
cầu vồng lao hướng Tư Ma Tin.
Hai ben phut chốc va chạm, bầu trời dấy tiếng nổ ngập trời. To Minh lui một
bưức, mắt loe tia sang sắc ben. Than thể Tư Ma Tin chia năm xẻ bảy, bị trường
thương xuyen thấu qua. Nhưng khoảnh khắc y chết thi tren mặt đất, hai xac xam
cười dai đứng len, biến thanh bộ dạng Tư Ma Tin, khong con la sơ kỳ Man Hồn,
mỗi cai đều la tu vi trung kỳ Man Hồn, bay ra lao hướng To Minh.
To Minh triển khai thần thức quet qua, biểu tinh am trầm. Hai Tư Ma Tin hắn
thấy khong ra thật giả, trong thi đều la thật!
"Man Chủng vien man, thien địa vạn vật đều la than của ta. To Minh, nếu ngươi
khong pha được cả Man Chủng thi sẽ khiến ta rất thất vọng."
"Noi nhảm nhiều qua!" To Minh lạnh lung noi, tay phải nang len, toan than lượn
lờ anh tim, trường thương trong tay hắn lại xuất hiện, như ngưng tụ tất cả anh
tim toan than To Minh. Áo giap tan đi, năm trăm chiến hồn tren Tang Ta Thương
như thực chất huyễn hoa ra, im lặng mang theo giết choc tan nhẫn nhin Tư Ma
Tin.
Một tiếng rit sắc nhọn xe gio vang len. To Minh nem ra trường thương, trường
thương lập tức khiến trời đất chấn động, lao hướng mặt đất. Đặc biệt la năm
trăm chiến hồn vờn quanh ngoai thương, tỏa ra sat khi ngập trời lao nhanh
xuống đất.
Từ xa nhin lại, một thương ngưng tụ tất cả tang ta của To Minh kinh thien động
địa, khiến dưới đất dấy len cuồng phong rit gao, khiến hai Tư Ma Tin lao đến
con mắt co rut, khoe moi nhếch nụ cười quai dị.
Khoảnh khắc trường thương sắp đap xuống đất thi biến dị nổi len!