Nhà Dưới Đáy Biển


Người đăng: Boss

To Minh im lặng, lat sau anh mắt dời khỏi lưng Hổ Tử. Trong long hắn lạnh lẽo
dang trao, Hổ Tử chịu khổ, hắn sẽ trả lại cho kẻ hại ga gấp trăm ngan vạn lần!

Khong lam như vậy khong đủ thỏa man tim hắn đau nhoi, khong lam vậy khong đủ
đe ep lửa giận thieu đốt trong long hắn!

Hắn tức giận, giận dữ nay đa đến cực độ, biến thanh cơn giận nhin như binh
tĩnh nhưng nếu bung phat co thể hủy thien diệt địa.

To Minh yen lặng xoay người, nhin động phủ thuộc về sư ton, mắt quet bốn phia,
mặt tren trống rỗng. Hắn từng đi qua nơi nay, trong tầng tầng co nhiều vật sư
ton cất giữ. Nhưng hom nay tầng nay la trống, To Minh im lặng đi đến tầng
dưới, mai khi hắn đi qua toan động phủ thi biểu tinh am trầm, giận dữ dung hợp
lại hinh thanh dao động đang sợ.

Động phủ của sư ton gần như trống rỗng, chỉ co một it vật phẩm, con lại đều
mất hết.

Tim To Minh đau nhoi, hắn im lặng bước ra động phủ, nhin chan trời, ben tai
quanh quẩn giọng Hổ Tử vừa nữa. Sư ton binh thường hay đứng đay, khuon mặt
buồn ba nhin hướng Vu tộc. Sư ton từng đi Vu tộc tim hắn nhưng khong thấy.

"Sư ton..." To Minh đứng đo, mắt khep.

Lat sau hắn mở mắt ra, đi theo dấu vết trong ký ức xuống nui. Mai đến trước
mặt hắn xuất hiện song nước vỗ đập nhưng bước chan To Minh khong tạm dừng. Hắn
đi vao trong nước, dưới biển hắn thấy Cửu Phong hoan chỉnh. Vẻ mặt hắn bi
thương đi trong nước biển, đi trong bậc thang Cửu Phong bị nhấn chim. Mặt tren
vốn nen mọc đầy thảm thực vật trong biển, đạp ben tren giống như đạp tro bụi.
Nhưng To Minh thấy la bậc thang rất sạch, hiển nhien Hổ Tử thường đến đay
thanh lý no.

Tưngg mảnh ký ức hiện ro trước mắt To Minh, chồng len the lương bay giờ. Ben
tai hắn như co thể nghe năm đo tiếng gio thổi Cửu Phong, như thấy Nhị sư huynh
đứng đo, nửa ben mặt đon gio mỉm cười với minh.

Biểu tinh To Minh cang đau thương, bốn phia hoan toan yen tĩnh, trong tĩnh
lặng một minh hắn đi. Đi qua động phủ Hổ Tử, đi tới chỗ Nhị sư huynh ở, chỗ ấy
rất la ngay ngắn nhưng chim trong nước biển, san hoa cỏ tan tạ. Nụ cười của
Nhị sư huynh, bong dang Nhị sư huynh, con co than phận quy hồn của y, những
điều đo hiện trong long To Minh, khiến hắn đứng đay thật lau thật lau. Co lẽ
hắn co nước mắt, nhưng nước mắt hoa vao biển, ngươi khong trong thấy.

"Nhị sư huynh..."

To Minh xoay người, một đường đi hắn thấy nhiều hoa cỏ chết trong biển, những
thứ đo la dấu vết Nhị sư huynh để lại. To Minh đi tới ben dưới Cửu Phong, chỗ
Đại sư huynh bế quan, dựa theo ký ức đi vao động đa voi đa bị nước chấn chim.

Nhin nơi quen thuộc, ben tai như vang giọng Đại sư huynh năm đo, trongthanh am
lộ ra than thiết giờ vẫn manh liệt trong long To Minh.

"Đại sư huynh..." To Minh cay đắng thi thao.

Đại sư huynh la người im lặng it lời, y khong muốn noi nhiều nhưng đối với mấy
sư đệ, sư ton thi rất tran trọng.

Thật lau sau, To Minh buồn ba rời đi.

Hắn đi đến tất cả Cửu Phong, đi qua tất cả đa nui trong ký ức, nơi nay từng
giọt đều chứa ấm ap qua khứ va ký ức của hắn. Cuối cung, To Minh đi tới động
phủ năm đo, nhin binh đai nho len, nhin Nhị sư huynh rời đi vẫn trồng hoa cỏ
giờ đa chết, hắn im lặng khoanh chan ngồi xuống.

Một người ở dưới đay biển, tren Cửu Phong, bi thương ngồi, nhin phia xa.

Hắn thấy la nước biển mơ hồ, nhưng long hắn thấy la thien địa va băng tuyết
năm đo.

Cửu Phong la nui băng, nhưng trong nui băng la ngọn nui chan chinh, no sẽ
khong hoa tan, vĩnh viễn...sẽ khong!

To Minh nhắm mắt ngồi tại đay, long binh tĩnh, tựa như năm đo, chẳng qua bốn
phia thiếu đi sư ton thường ngửa đầu rống to, thiếu Đại sư huynh bế quan thi
thần niệm bao phủ, thiếu bong dang Nhị sư huynh dịu dang cười, thiếu rất nhiều
rồi nơi nay...vẫn la Cửu Phong sao?

"Nơi nay la Cửu Phong, la nha của ta ở Nam Thần." To Minh thi thao, dới vo tận
nước biển, chỉ minh hắn ở tren binh đai, rất la ro rang.

Nhưng bắt mắt rồi lại mang co độc, toat ra tưởng niệm, hồi ức qua khứ.

La loại tưởng niệm gi khiến một người bất chấp tất cả bảo vệ Cửu Phong?

Lại la tưởng niệm gi khiến một người dưới đay biển co độc yen lặng ngồi, đi
tim dấu vết?

"Sư ton, ta đa trở về, ta trở lại Cửu Phong, ta về nha." To Minh ngồi tren
binh đai, giống như năm đo.

Thời gian troi qua, To Minh ở đay một ngay lại một ngay.

Ngay thứ ba, To Minh mở mắt ra, hắn ngẩng đầu nhin mặt biển ben tren, trong
mắt xuất hiện lạnh lẽo va sat khi ngập trời.

Hắn đứng dậy, dọc theo đường cũ đi đến, dần dần hiện ra tren mặt biển. Hắn đi
tren cầu thang ngọn nui, tới đỉnh, tiếng ngay của Hổ Tử vẫn truyền đến, nghe
thanh am, khuon mặt To Minh lộ ra nụ cười thứ nhất từ khi xuống đay biển Cửu
Phong.

"Hổ Tử sư huynh hay ngủ một giấc ch onng, mọi chuyện...co ta!" To Minh ở đỉnh
nui, khoanh chan ngoai động phủ sư ton, mai toc hắn bị gio thổi bay, quần ao
phat ra tiết tấu, biểu tinh hắn dần biến lạnh, mắt khep.

Hạc trọc long ở một ben, mấy ngay nay no luon ở, ngại cấm chế tren người nen
khong dam rời đi, long rủa thầm. Nhưng bay giờ thấy To Minh trở về từ đay
biển, thấy hắn yen lặng ngồi xếp bằng tại đo, người no bỗng đanh rung minh.

No nhận ra sat khi tren người To Minh, sat khi manh liệt vượt qua đảo Ma La,
lam hạc trọc long run len khong dam tới gần. Thậm chi lấy thần thong của no,
co thể mơ hồ thấy luc nay ben cạnh To Minh, ngay cả hư vo cũng đong lại.

Trong tui trữ vật, rắn nhỏ chui ra nằm tren vai To Minh, no cũng nhận ra sat ý
của hắn, te lưỡi lạnh lung nhin bầu trời.

Thời gian chậm rai troi qua, hai tiếng sau, tren bầu trời Cửu Phong, đột nhien
xuất hiện hư ảo vặn vẹo. Từ trong vặn vẹo oc hai cầu vồng bay ra, lao hướng
Cửu Phong.

Người con chưa đến thi giọng lạnh lẽo đa vang vọng.

"Thời hạn tới rồi, lấy ra cống phẩm, theo ta gặp mặt Tư Ma đại nhan, chịu phạt
chin tien rồi ngươi co thể lại bảo vệ Cửu Phong nhiều them một thang!"

To Minh mở mắt ra, ngẩng đầu nhin len trời.


Cầu Ma - Chương #544