Người đăng: Boss
Ga đa khong con uống rượu, vai năm nay ga khong muốn uống, vi sợ say, bởi vi
khi say ga sẽ nhớ sư ton, nhớ Đại sư huynh, Nhị sư huynh, va cả tiểu sư đệ.
Loại tưởng niệm nay đối với ga la hanh hạ, sẽ khiến ga đem khuya khoc tỉnh, sẽ
khiến ga nhin bốn phia tối đen va co độc, mờ mịt bị co đơn nhấn chim.
Ga rất it đi ngủ, cang khong muốn nằm mơ. Vi trong giấc mơ, ga sợ minh sẽ chim
đắm trong vui sướng ngay xưa, khong muốn tỉnh lại, nếu khong tỉnh dậy, ga sợ
Cửu Phong sẽ ra ngoai ý muốn.
Ga cang khong đi rinh ngo, vi ga đa lớn rồi, bởi vi ga khong con sức lực nữa,
bởi vi bốn phia ngoai ga ra khong con ai khac, nếu noi co thi chỉ co tren bầu
trời, Thien Mon ẩn giấu.
Đo la vung đất ga căm hận, ga vĩnh viễn khong quen trong tai kiếp Thien Mon từ
bỏ mặt đất, khiến đệ tử vo số nui dưới đất khong thể khong rời đi, troi giạt
khắp nơi, giờ khong biết sống chết ra sao.
Nhin từng ngọn nui tan vỡ, nhin Thien Mon giang xuống, tất cả thế lực vung đất
nay quy thuận, nhin Cửu Phong trong băng xuyen hoa tan chậm rai bị nhấn chim.
Ga cũng vĩnh viễn khong quen ngay nao đo nơi Đại sư huynh bế quan bị nhấn
chim, ga đứng đo rơi nước mắt, nhưng chỉ co thể lui lại, mai đến khi động phủ
của ga cũng khong con, mai đến khi động phủ tiểu sư đệ bị nhấn chim, ga khoc.
Ga khong thể ngăn cản tất cả, ga chỉ đanh khong lui, chỉ co thể nhin phong ốc
của Nhị sư huynh cũng bị nhấn chim, nhin những hoa cỏ chết đi, mai đến khi Cửu
Phong chỉ con mấy trăm met.
Ngọn nui co độc, người co đơn, ga giay dụa mấy năm, ga khong biết minh con co
thể keo dai bao lau nữa, co lẽ...khong được lau hơn rồi.
Hổ Tử chảy nước mắt ngồi tren ngọn nui, nhin chan trời, nhin nước biển lăn
tăn, nước mắt rơi cang nhiều. Giọt nước mắt co uất ức, co giận dữ, nhưng cang
nhiều la nhớ nhung.
Ga hiểu nếu khong phải trong Thien Mon Bạch Tố co cảm tinh đặc biệt với Cửu
Phong, co tinh với tiểu sư đệ mất tich thi ga sẽ cang kho khăn. Cũng hiểu lực
lượng của Bạch Tố rất yếu, trước kia cha co co quyền thế to tại Thien Mon,
nhưng mấy năm nay chuyện xảy ra khiến cha Bạch Tố trọng thương, quyền thế rơi
phạm vi lớn. Hinh ảnh đo Hổ Tử sẽ khong quen, hinh ảnh đo cung người ten Tư Ma
Tin co lien quan rất lớn. Khong ai ngờ, du la cha Bạch Tố cũng khong nghĩ đến,
Tư Ma Tin trong Thien Han Động khi đất băng xuyen trở thanh biển thi đi ra!
Tư Ma Tin đi ra tu vi cực kỳ cường đại, bay giờ trở thanh một trong cường giả
Thien Mon, y tồn tại khiến Cửu Phong rơi đến mức độ gian nan.
Hổ Tử chảy lệ, sờ lưng minh, ga thi thao lời chỉ co minh nghe thấy.
"Sư phụ, ta sắp kien tri khong nổi nữa. Đại sư huynh, Nhị sư huynh đi Đong
Hoang, tiểu sư đệ, ngươi ở đau? Ngươi co biết nha chung ta sắp khong co, ngươi
con nhớ nguyen tắc Cửu Phong chung ta khong?"
"Người hại gốc cay ngọn cỏ Cửu Phong, giết!
"Người hại pho tong Cửu Phong, giết!"
"Người hại đệ tử Cửu Phong, giết hết Man Sĩ" Hổ Tử thi thao, khi noi những lời
nay thi lệ rơi cang nhiều, tim ga đau nhoi.
"Đay la nguyen tắc của Cửu Phong chung ta. Nhưng ma, nếu Cửu Phong khong con
thi chung ta...con khong?" Hổ Tử khoc, ga la đan ong ở tren ngọn nui co độc
rền rĩ khoc.
Đan ong la khong dễ khoc, bởi vi tiếng khoc rất kho nghe, đại biểu yếu đuối.
Nhưng, nếu như đến cực hạn thi tiếng khoc toat ra đa la tuyệt vọng với đời.
Tiếng khoc tuyệt vọng, no khong kho nghe ma la bi thương.
Hổ Tử cứ khoc, mai đến khi sau lưng truyền đến tiếng thở dai, một thanh am dịu
dang lam ga quen thuộc.
"Hổ Tử, khong khoc." Khi thanh am truyền đến thi tren vai Hổ Tử co một ban
tay, một ban tay đại biểu ấm am, lam Hổ Tử run len, run rẩy ngoai đầu, thấy
một khuon mặt trong ký ức.
"Tiểu...sư đệ..." Hổ Tử ngơ ngac nhin To Minh, đầu oc trống rỗng, ga chia
khong ro đay la chan thật hay ảo ảnh. Người ga run run, chậm rai nang tay đe
ban tay To Minh đặt vai minh, mạnh nắm lấy, cảm nhận chan thực tồn tại. Hổ Tử
bỗng lớn tiếng rống với To Minh.
"Ngươi con biết trở về!!"
"Ngươi biết khong? Cửu Phong chỉ con lại đỉnh nui, sư ton sống chết khong
biết, Đại sư huynh đi Đong Hoang tim sư ton cũng bặt vo am tin. Nhị sư huynh
sốt ruột chờ đợi, vi lo lắng ma đi Đong Hoang! Ta cũng muốn đi nhưng hắn khong
cho, hắn để ta bảo vệ Cửu Phong, để ta tại đay chờ ngươi, cho ngươi biết Cửu
Phong con, nha chung ta con!!" Hổ Tử rống to, mắt đong đầy nước.
"Hai mươi năm, hai mươi năm!! Ngươi mất tich hai mươi năm, con biết trở về
sao? Ngươi con biết Cửu Phong la nha ngươi sao? Ngươi co biết sư ton thường
thở dai, vẻ mặt buồn ba nhin hướng Vu tộc khong? Ngươi co biết Đại sư huynh vi
sao trước tien xuất quan đi đất Vu tộc khong? Khong phải vi tộc minh ma vi
muốn tim ngươi!! Ngươi biết khong? Những điều đo ngươi co biết?? Ngươi co biết
sau khi ngươi đi, Nhị sư huynh chỉnh lý động phủ của ngươi như chưa từng đi.
Binh đai ngoai động phủ ngươi, những hoa cỏ hắn trồng, khi ấy hắn vừa trồng
hoa cỏ vừa ngoai đầu cười với ta noi, noi những thứ nay co thể cang bảo vệ
ngươi, để ngươi co thể yen tam tu hanh tren binh đai! Bởi vi hắn biết ngươi
thich ngồi đo tĩnh tọa, những điều nay ngươi biết sao?" Hổ Tử kich động đứng
dậy, khong ngừng rống với To Minh, như người bị ap lực rất lậu khi thấy người
than thi hoan toan bung nổ.
To Minh im lặng, biểu tinh bi thương, hắn nhin Hổ Tử, ben tai nghe tiếng giận
dữ rit gao, yen lặng nghe, mai đến khi ga noi rồi tiến len im hắn.
"Tiểu sư đệ, ta nhớ ngươi, Đại sư huynh cũng nhớ ngươi, Nhị sư huynh cũng
thấy. Sư ton ong ấy luc gần đi gia rất nhiều, ta biết ong co đi Vu tộc, đi tim
ngươi. Nhưng ong ấy khong thấy ngươi, tiểu sư đệ, ngươi đi đau vậy, sao bay
giờ mới trở về....." Hổ Tử om To Minh, nghẹn ngao noi, thanh am ngay cang
thấp, đến cuối cung chỉ con lại một cau.
"Sao bay giờ mới trở về....."
"Tam sư huynh, ta đa trở về." To Minh om Hổ Tử, khẽ noi, trong mắt hắn chảy ra
giọt lệ.
Giọng Hổ Tử ngay cang thấp, cuối cung nga vao người To Minh. Ga mệt mỏi qua,
than thể, tinh thần, mấy năm nay một minh ga bảo vệ Cửu Phong, khong ngủ,
khong uống rượu, im lặng chịu đựng nỗi co đơn. Khoảnh khắc nay, giay phut
trong thấy To Minh, ga binh tĩnh lại, tựa vao ngực hắn, nhắm mắt, dần phat ra
tiếng ngay ma hắn quen thuộc.
Ôm Hổ Tử, mai đến khi tiếng ngay của ga to như sấm ngay cang lớn hơn nữa,
nhưng To Minh chẳng co gi mất kien nhẫn, khoe moi lộ nụ cười. Đay la sư huynh
của hắn, la huynh đệ vi hắn bất chấp tất cả, cũng khiến hắn trả gia mọi thứ!
Ga hơi khờ, nhưng khong ngốc, ga co một it ham mo đặc biệt nhưng chan thanh.
Ga co tinh tinh khong tốt nhưng sẽ đứng trước mặt sư đệ!
Vi ga luon cho rằng minh la sư huynh, minh phải bảo vệ sư đệ!
Tương tự, ga sẽ đứng sau lưng Nhị sư huynh, vi ga cho rằng Nhị sư huynh cũng
sẽ lam như vậy, thực tế cũng la như thế, đay, chinh la Cửu Phong.
"Sư huynh, ta đa trở về...Ngươi khong cần một minh bảo vệ Cửu Phong, ta sẽ
khiến tất cả người co ac ý với Cửu Phong, khiến họ tự trọng!" Trong mắt To
Minh lộ sat khi, sat khi manh liệt hơn tren đảo Ma La gấp vo số lần!
Du sao ở đảo Ma La hắn vi người khac, nhưng tại đay hắn la vi sư ton, vi sư
huynh, vi nha của minh!
"Ta sẽ khiến nguyen tắc của Cửu Phong mọi người đều biết!"To Minh binh tĩnh
noi, diu Hổ Tử trở lại động phủ vốn thuộc về sư ton.
Vao trong, hắn đặt Hổ Tử nằm xuống, tay phải nang len chỉ vao tran ga, truyền
khi ấm ap, khi nay sẽ tẩm bổ ga, để mấy năm nay mệt mỏi được thả lỏng. Ga đa
qua mệt, thật lau rất lau rồi khong ngủ như vậy. Bay giờ trong mộng, khoe
miệng ga chảy nước miếng, lộ nụ cười, dường như trong mộng gặp chuyện gi rất
vui.
Yen lặng nhin Hổ Tử, To Minh nhin tang thương tren mặt ga, trước mắt hiện ra
than hinh chan chất trong ký ức, con la mang hắn nup sau đa to nhin len Nhị sư
huynh.
[Tren Cửu Phong nay, nếu noi thong minh thi ta noi với ngươi nhe, tiểu sư đệ,
khong phải Hổ Tử ta thổi phồng chứ ta thong minh nhất!]
Trong đầu To Minh hiện ra biểu tinh Hổ Tử đắc ý luc noi cau đo.
[Ta noi ngươi biết, Đại sư huynh quanh năm bế quan...Nhị sư huynh thu vị nhất,
hắn cứ cảm thấy co người trộm hoa của hắn...]
[Đừng len tiếng, tối nay ta mang ngươi đi Thất Phong, đi xem mấy co gai. Ta
noi với ngươi nhe, tiểu sư đệ, ngươi phải thong minh xiu, ta noi chạy thi chạy
nhanh đo!]
[Ba nội no, dam khi dễ sư đệ của Hổ gia gia nha ngươi hả? Lao tử mang ngươi
nhập mộng!]
[Tiểu sư đệ, mau nhin len trời, hom nay sư phụ mặc la ao hoa kia...]
To Minh nhin Hổ Tử, từng ký ức hiển hiện. Hổ Tử xoay người, dường như thấy
thấy nằm sấp ngủ dễ chịu hơn. Nhưng khi ga lật người thi đoi mắt To Minh ngưng
tụ, hắn thấy lưng ao Hổ Tử co từng vết mau kho.
Đi đến ben cạnh Hổ Tử, To Minh giở lưng ao ga len, thấy tren lưng ga từng dấu
vết thịt bầy nhầy, đo la...vết roi!
Rậm rạp, trong đo co vai vết thương đa kết vảy, nhưng cang nhiều thanh vết sẹo
mau nau. Tất cả vết sẹo khiến To Minh thấy thi trong động phủ lập tức biến
lạnh, đoi mắt hắn lộ ra lạnh lẽo va sat khi khong thể hinh dung!!