Cửu Phong!


Người đăng: Boss

Giay phut trong thấy To Minh, khổng tước bảy sắc long chim lập tức dựng đứng
len, người run rẩy vặn vẹo, hiển nhien bị hu chết, thần thong khong ổn định
lại biến về bộ dạng hạc trọc long. Tren người no khong co mấy cọng long giờ
đều dựng đứng.

No ngay ngốc nhin To Minh, chớp mắt, nặn ra vai giọt nước mắt.

"Ta...ta..." Trong một giay hạc trọc long bị hu chết, nửa ngay noi khong ra
lời.

"Mở trận phap, cung ta đi vao." To Minh lạnh lung nhin hạc trọc long, noi rồi
nang len tay phải, bấm một ấn quyết, khong chut do dự cach khong ấn hướng hạc
trọc long. Phut chốc co luồng sang đen từ đầu ngon tay To Minh tản ra lao
hướng hạc trọc long, chớp mắt dung nhập vao người no, hinh thanh cấm chế lien
tiếp với tinh thần To Minh.

Vốn hắn khong định để cấm chế tren người đối phương, nếu khong phải hạc trọc
long co hanh động vừa rồi, To Minh đạp qua man sang xem như cahasm dứt với no,
đối phương muốn đi đau hắn khong can thiệp. Thật ra tren đường nếu hạc trọc
long muốn ra đi thi To Minh sẽ khong từ chối, nhưng mới nay hạc lam ra chuyện
khiến To Minh bất man.

Hạc trọc long tinh thần run len, cui đầu, vội tới ben cạnh trận phap, lại mở
no ra, vẻ mặt nịnh nọt nhin To Minh. No đang suy nghĩ lam sao nịnh hot hắn thi
To Minh bước tới, tay trai tum cổ hạc trọc long, keo no vao trong man sang
trận phap.

Ánh sang lam rực rỡ, thế giới một phut mơ hồ, khi ro rang thi To Minh đa đi ra
man sang trận phap, đứng ở giữa khong trung Nam Thần xưa kia. Hắn nhin mặt
đất, một mảnh hoang vắng, khong co cỏ xanh, trời hỗn độn, thấy khong ro anh
nắng.

Nui vẫn la nui xưa, binh nguyen vẫn như cũ, nhưng khong con sự sống, trong
hoang vắng lộ ra tử vong.

To Minh thả lỏng tay bop cổ hạc trọc long, hừ lạnh, hoa thanh cầu vồng lao tới
trước. Hạc trọc long ủ rũ vội theo sau, khong ngừng lầm bầm, thầm nhủ lần nay
minh sơ xuất qua, chẳng những khong trốn thanh, ngược lại bị để cấm chế tren
người.

'Chết tiệt, lần nay hắn thử ma ta khong nhin ra, Man tử qua gian xảo, xem ra
người nay am hiểu thử nghiệm, ta phải ghi nhớ, sau nay tuyệt đối khong mắc mưu
nữa!' Hạc trọc long thầm than, khong ngừng noi với minh phải cẩn thận đối với
phương thử.

To Minh đi tren bầu trời, hắn quen thuộc đất nơi nay, đặc biệt bay ra trăm
dặm, trước mắt hắn xuất hiện biển trong đảo, hắn khựng bước.

La biển nhưng mau khong phải đen ma la xanh, phủ len khu vực rất xa. Chỗ nay
vốn khong co biển ma la thế giới băng xuyen, Thien Han Tong chinh la xay dựng
tren băng xuyen. Nhưng hom nay theo tai kiếp xuất hiện, Nam Thần chia cach,
đất Thien Han Tong trước kia, băng xuyen hoa tan trở thanh biển trong đảo,
nhấn chim ký ức quen thuộc của To Minh.

"Cửu Phong..." To Minh thi thao, nhin biển dưới đất, trước mắt hiện ra Cửu
Phong năm đo. Dần dần, vẻ mặt hắn kich động, thần thức tản ra khuếch tan bốn
phia.

Trong thần thức của hắn, thấy mảnh đất nay, thấy chinh giữa biển menh mong co
một ngọn nui nhỏ.

Giay phut trong thấy ngọn nui, người To Minh run rẩy, tim đập nhanh, đoi mắt
hắn bỗng tỏa tia sang ngời. Hắn chậm rai đi tới, hướng đến ngọn nui rất nhỏ,
hoặc nen noi la ngọn nui lộ ra mặt biển chưa đến mất trăm met.

Tựa như kẻ lang thang ra ngoai nhiều năm rốt cuộc co một ngay quay về que
hương, thấy từng hinh ảnh hỗn loạn quen thuộc va xa lạ, cai loại phức tạp,
kich động đo kho ma mieu tả.

Gio biển mang theo tang thương thổi qua mặt biển, dấy len tầng tầng song gợn,
khiến nước biển trong như song gợn lăn tăn, co loại xinh đẹp tưởng niệm.

Gio thổi tren người To Minh, thổi sợi toc hắn bay, thổi quần ao phất phới, rơi
vao mắt hắn, biến thanh tưởng niệm va ký ức, tac động bước chan To Minh, khiến
hắn từng bước một đi đến Cửu Phong năm xưa.

Trong mắt hắn, tất cả đa biến mất, duy nhất tồn tại la tren mặt biển phia xa,
trong song gợn, tồn tại một ngọn nui chưa đến mấy trăm met.

Hoặc nen noi đo la một đỉnh nui, bởi vi đa phần diện tich nui bị chim sau dưới
biển, bao gồm động phủ năm đo của To Minh, bao gồm hoa cỏ Nhị sư huynh trồng,
bao gồm nơi Đại sư huynh bế quan, bao gồm gian nha Hổ Tử ngủ. Tất cả mọi thứ
đều bỉ nhấn chim, chỉ co đỉnh nui mấy trăm met la sừng sững tren đất, chim
trong mặt biển, vĩnh viễn tồn tại.

Dường như no đang chờ To Minh, chờ hắn đến, nếu khong thi tại sao mấy ngọn nui
kia khong thấy chỉ co no tồn tại?

Cửu Phong chuyện xưa kia ở trong mắt To Minh hoa thanh hồi ức, khiến hắn tới
gần thi long nổi len phức tạp. Hai mươi năm, vi một tai kiếp biến đổi rất
nhiều.

Thần thức To Minh thấy, đỉnh nui Cửu Phong cach hắn con mấy trăm met, ngoai
động phủ vốn thuộc về Thien Ta Tử đứng một ga đan ong!

Ga đan ong lưng hum vai gấu, đầu toc rối bu, than thể cực kỳ vạm vỡ. Ga đứng
đo như một ngọn nui bất diệt, siết chặt nắm tay, giận dữ nhin phia trước.

Đằng trước ga đứng hai người đan ong mặc hoa phục, hai người đều la trung
nien, trong đo một người lạnh lunng hin ga đan ong, chậm rai noi.

"Lần nay ký kết con ba ngay nữa la sẽ kết thuc, nếu ngươi muốn tiếp tục ở lại
đay vậy phải lấy ra cống phẩm nhiều hơn lần trước, nếu lấy khong ra thi Thien
Mon sẽ xoa đi nui nay."

"Niệm tinh ngươi ta du gi la đồng mon, ta khuyen ngươi nếu khong muốn từ bỏ
chỗ nay, hay ngoan ngoan lấy ra cống phẩm đi." Một người khac lạnh lung noi.

"Cac ngươi hiếp người qua đang!!" Ga đan ong giận dữ rống, biểu tinh tran đầy
giận dữ va uất ức.

Mấy năm nay ga vi bảo vệ Cửu Phong nay, trả gia rất nhiều rồi. Luc tai kiếp,
Thien Han Tong Thien Mon thi triển thần thong, thi triển trận phap bao phủ nơi
đay, khiến no hoan toan ngăn cach ben ngoai, bởi vi Thien Mon cường đại nen
tất cả thế lực dựa vao.

Địa mon trước kia vi cac loại nguyen nhan ma lần lượt bị hủy diệt chim xuống
đay biển, con Cửu Phong thi quai dị giữ lại nhưng co điều kiện, chinh la ga
đan ong mỗi thang phải đi động phủ Thien Ta Tử lấy ra mười vật phẩm lam cung
phụng, nếu khong thi Thien Mon sẽ hủy diệt Cửu Phong.

Ga đan ong biết động phủ sư ton co cấm chế kỳ dị, cấm chế ngăn cản người ngoai
bước vao, nếu cưỡng ep tiến thi tất cả vật phẩm ben trong sẽ chớp mắt vỡ nat,
chỉ co đệ tử Cửu Phong mới co thể tự do ra vao.

"Di vật của sư ton hơn phan nửa bị cac ngươi lấy đi rồi, tại sao con khong
buong tha Cửu Phong ta? Ta chỉ la muốn bảo vệ nha, sư ton đi rồi, Đại sư huynh
đi, Nhị sư huynh cũng đi, tiểu sư đệ mất tich, nơi nay chỉ co ta, chỉ con ta.
Ta chỉ la muốn bảo vệ chỗ nay, chỉ la muốn nơi nay luon tồn tại, để sư ton trở
về thi co nha, để Đại sư huynh, Nhị sư huynh trở về co thể thấy nha bọn họ! Để
tiểu sư đệ co một ngay trở về sẽ tim thấy đường về nha! Ta chỉ co một suy nghĩ
nay thoi, nhưng cac ngươi...tại sao cac ngươi phải như vậy? Di vật sư ton
khong con nhiều, cac ngươi muốn sao nữa?" Ga đan ong gầm len, chảy xuống nước
mắt, những nỗi khổ của ga, uất ức mấy năm nay, người ngoai khong biết.

Ga la Hổ Tử, la Hổ Tử năm đo thanh thật nhưng co một chut ham me đặc biệt, bay
giờ hai mươi năm qua đi, Hổ Tử năm đo tren mặt co tang thương. Ga khong con la
đứa trẻ co Thien Ta Tử che chở, mỗi ngay chỉ cần ăn ngủ khong cần nghĩ gi, ma
la Hổ Tử vi bảo vệ Cửu Phong, vi cho sư huynh va sư đệ để lại nha!!

"Nếu sư ton ở thi cac ngươi nao dam như vậy!!"

"Du luc Đại sư huynh ở cac ngươi tuyệt đối khong dam như thế! Coi như la trước
khi Nhị sư huynh chưa đi, cac ngươi lam sao dam khi dễ Cửu Phong ta!!" Hổ Tử
khuon mặt giận dữ rống hướng hai người.

"Khong sai, nếu Thien Ta Tử tiền bối ở thi chung ta đung la khong dam, nhưng
Thien Ta Tử tiền bối đa mất tich qua lau, co con sống hay khong thi chưa
biết." Hai người trước mặt Hổ Tử co một lắc đầu noi.

"Nếu Đại sư huynh ngươi ở, hoặc Nhị sư huynh ngươi ở co lẽ khong như vậy, tuy
nhien họ đa mất tich rồi."

"Thật ra ngươi khong cần tức giận như vậy, hai chung ta chỉ nghe theo tong
mon, đến đay thong bao ma thoi." Một người khac lạnh lung noi.

"Cửu Phong thuộc về Thien Han Tong, Thien Han Tong thuộc về Thien Mon, chung
ta muốn thu lại nui nay, noi gi đến bức ep? Ba ngay sau chung ta sẽ đến đay
lấy cống phẩm, nếu ngươi khong lấy ra thi chung ta chỉ đanh bao len tong mon."
Hai người kia noi xong lạnh lung mang theo cham chọc, khinh thường liếc Hổ Tử,
xoay người thanh cầu vồng lao len trời. Ở tren trời, bong dang hai người xuyen
thấu hư vo, vặn vẹo biến mất.

Chỉ để lại tren mặt biển một minh Hổ Tử đứng đo, cay đắng ngồi xuống, siết
chặt nắm đấm, nhưng cuối cung, anh mắt nhin mặt đất, nhin Cửu Phong thi, ga
khoc.

"Ta chỉ la muốn bảo vệ Cửu Phong, khong muốn no biến mất. Ta muốn kiếm về ấm
ap năm đo, ta muốn cho cac ngươi để lại nha. Sư ton, ngươi ở đau? Ngươi co
biết Cửu Phong như thế chưa? Ngươi vi Nam Thần đi Đong Hoang, nhưng ngươi co
biết Cửu Phong chung ta sắp chịu khong nổi, ta chịu khong nổi nữa. Đại sư
huynh, ngươi ở đau vậy? Nhị sư huynh, ngươi cũng đi ra lam gi? Tại sao ngươi
khong ở đay? Cung chung ta bảo vệ nha minh. Con co tiểu sư đệ,
ngươi...ngươi...ngươi rốt cuộc sống hay chết, hai mươi năm, ngươi co con nhớ
Cửu Phong khong? Ngươi con nhớ sư ton, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, va ta
khong..." Hổ Tử chảy nước mắt, thi thao.

Một ga đan ong khoc loc như vậy, đủ khiến người trong thấy rung động.


Cầu Ma - Chương #542