A Công, Ngươi... Là Ai?


Người đăng: Boss

Khoảnh khắc To Minh đanh ra một đấm, trong khong khi phat ra tiếng hừ lạnh.
Một tiếng nổ kịch liệt vang len, To Minh mạnh chấn động, toan than phat ra
tiếng ket ket như sắp tan vỡ, hắn tum lấy Phương Thương Lan, khong chut do dự
lui ra sau, chớp mắt biến mất, khi xuất hiện đa ngoai mấy trăm met.

Phương Thương Lan mặt tai nhợt nhưng biểu tinh kien quyết, bị To Minh keo lui
co khong chut hoảng hốt, tay ngọc nang len chỉ phia trước.

Cai chỉ nay lập tức ngoai man sang đảo Nam Trạch tỏa ra anh sang choi loa bắn
bốn phia, từ ben mep ngưng tụ một điểm, hoa thanh anh sang choi mắt rit gao
đến gần, lao đến trước mặt To Minh, than hinh mơ hồ.

Ầm vang nổ tung, To Minh biểu tinh nghiem tuc thả tay Phương Thương Lan ra,
bung phat hoan toan lực lượng Tế Cốt toan than, cất bước hướng than hinh ảo
đến.

Giay phut hắn bước ra một bước, Phương Thương Lan lập tức ngồi xếp bằng ở một
ben, khong để ý chỗ nay nguy hiểm, cũng khong lo lắng To Minh sẽ phan tam, mắt
khep, khong biết thi triển thần thong gi. Co bỗng mở miệng.

"Ben trai ba mươi hai, ben phải bảy mươi chin, đằng trước hai trăm tam mươi
bốn met, khong gian giới điểm!"

Giay phut Phương Thương Lan thốt lời, than hinh ban trong suốt trước mặt To
Minh chợt loe tia sang, nhin hướng co. To Minh lao nhanh đến, toan than chớp
loe anh sang vang, một chỉ ấn vao khong khi ba mươi hai ben trai nơi Phương
Thương Lan ở. Phut chốc co tiếng ket ket vang vọng, than hinh trong suốt khựng
lại.

Khoảnh khắc no khựng lại, tay phải To Minh như chưởng ấn phia ben phải, lực
lượng mạnh mẽ vọt đến chỗ bảy mươi chin ben phải. Tiếng nổ vang vọng, tiếng
ket ket lại nổi len. Than hinh trong suốt gầm gừ, canh tay nang len như bấm ấn
quyết, khong cong kich To Minh ma cach khong ấn hướng Phương Thương Lan!

Cũng chinh luc nay, nắm đấm tay trai To Minh đanh vao vị tri thứ ba khong gian
giới điểm, chỗ đằng trước hai trăm tam mươi bốn met. Khi nắm đấnh hắn đanh
xuống, bốn phia than hinh ban trong suốt vặn vẹo, khong khi như sụp xuống, co
lực hut to lớn đảo vong, lam than hinh bị cuốn vao trong, biến mất khong thấy.
Nhưng du no co biến mất thi ấn phap quyết ấn hướng Phương Thương Lan một
chưởng mang theo sat khi vẫn con đo, giờ sắp va chạm vao co rồi. Lấy tu vi như
Phương Thương Lan khong thể ne tranh, co ngẩng đầu nhin To Minh, trong mắt co
lưu luyến nhưng vẫn nở nụ cười.

Mắt thấy tất cả khong thể thay đổi, mắt To Minh ngưng tụ tay trai nang len chỉ
bầu trời, tay phải mạnh ấn mặt đất.

"Qua khứ...tương lai..." To Minh khẽ noi, than hinh xuất hiện chồng chất va
giao nhau, thời gian xung quanh như đảo ngược, thien địa chợt khựng lại,
chưởng ấn đanh hướng Phương Thương Lan cũng dừng, co xu thế rut lui.

To Minh khong chut do dự cất bước thuấn di, xuất hiện ở trước mặt Phương
Thương Lan. Hắn nang len tay phải, thời gian bốn phia khoảnh khắc trở lại, bay
giờ vận chuyển nhanh hơn mới nay gấp mấy lần, như muốn đuổi theo thời gian,
nhanh chong troi qua.

Chưởng ấn đụng vao tay phải To Minh, tiếng nổ kinh thien động địa. Chưởng ấn
tan vỡ, khoe miệng To Minh tran mau tươi, nhưng hắn đứng đo khong nhuc nhich,
sau lưng la Phương Thương Lan, la co gai vi hắn rơi vao nguy hiểm.

Phương Thương Lan ngơ ngac nhin bong lưng trước mặt, anh mắt dịu dang, ngay
cang mềm mại.

Chưởng ấn tan biến, tất cả trong khong khi trở lại như thường, co chut quai la
chỗ nay dao động manh liệt như vậy, tiếng nổ ngập trời nhưng khong khiến người
tren đảo Nam Trạch chu ý chut nao, dường như khong nghe thấy vậy, như khong
cảm giac chut gi.

"Chinh la lực lượng nay, nhưng so với trước co them phần linh động." Phương
Thương Lan khẽ noi, đứng dậy đi tới trước mặt To Minh, lau mau nơi khoe miệng
To Minh.

Nhưng khi tay co đụng vao mau To Minh, khiến hắn va co cung ngay ra la mau
tươi ở tren ngon tay co nhanh chong mục rữa, chớp mắt thanh mau đen, biến
thanh tử khi tan biến.

Phương Thương Lan trợn to mắt, hinh ảnh nay khiến co khong hiểu ra sao, ngẩng
đầu nhin To Minh. Co thấy trong mắt To Minh co đau thương. Tinh thần chấn
động, định gặn hỏi thi hắn nhắm mắt lại.

Than hinh ban trong suốt ấy To Minh khong xa lạ, hắn cảm nhận một tia hơi thở
Đế Thien từ no, chẳng qua hơi thở nay rất nhạt, dường như từ vo tận hư khong
ma đến.

Mới nay Phương Thương Lan thi triển thần thong muốn giup To Minh tiến cang sau
nhin ký ức nhưng cuối cung vẫn thất bại, khiến hơi thở Đế Thien đến. Nếu khong
phải To Minh bay giờ khong như ngay trước thi Phương Thương Lan chết chắc rồi.

"Khong gian giới điểm, mới rồi khong khi lien tiếp nơi nay, ba điểm khiến than
hinh ban trong suốt đến gọi la khong gian giới điểm ư?" To Minh mở mắt ra nhin
Phương Thương Lan.

"Lam sao co biết được?" To Minh binh tĩnh noi.

"Toi...toi cũng khong biết co chuyện gi, khi toi cảm giac hơi thở đo đến thi
thấy xung quanh hắn co ba điểm nay, dường như la lợi dụng ba điểm đo len.
Khoảng cach ba điểm với hắn vĩnh viễn khong thay đổi." Ánh mắt Phương Thương
Lan mờ mịt khẽ noi, co con đang chim đắm trong hinh ảnh mau To Minh tren ngon
tay biến đen, hoa thanh tử khi.

Biểu tinh To Minh cang them phức tạp, trong đầu khong ngờ hiện ra hinh ảnh mau
thanh tử khi, con co ba khong gian giới điểm trong miệng Phương Thương Lan.

Thật lau sau, Phương Thương Lan nhin To Minh, cắn moi dưới hỏi.

"Tại sao mau huynh ở trong tay toi sẽ như vậy?"

"Toi mệt mỏi, Thương Lan." To Minh im lặng, ngồi xếp bằng, mắt chậm rai khep.

Phương Thương Lan ở một ben im lặng nửa ngay, co chua xot cảm thấy To Minh
trước mắt đa khac trước kia, hắn bay giờ cảm xuc hay thay đổi, luc lạnh luc
nong.

'Tất cả chắc chắn co lien quan việc mau của hắn thanh tử khi trong tay minh,
minh nhất định phải biết nguyen nhan việc nay!' Trong mắt Phương Thương Lan lộ
kien quyết, nhin To Minh, xoay người đi.

Co ra đi khong nghe thấy To Minh thi thao noi một cau.

"Cảm ơn nang, Thương Lan."

Theo To Minh tinh toan, hắn định dung năng lực đặc biệt của Phương Thương Lan
nhin ký ức pho tong Đế Thien bị hắn bắt, nhưng tinh hinh luc trước khiến hắn
tạm thời từ bỏ cach nghĩ nay. Việc nay rất dễ ra ngoai ý muốn nếu lại dẫn đến
than hinh ban trong suốt ẩn chứa một tia hơi thở Đế Thien thi hắn biết rằng,
lấy tu vi hiện tại của minh, e rằng đối phương co chuẩn bị rồi kho thể bảo vệ
Phương Thương Lan an toan.

Hắn lặng lẽ ngồi, nhin bầu trời từ sang đến tối, nhin hắc am dần tan đi, một
ngay mới đa đến. Người tren đảo trong mấy ngay nay theo Tong Trạch sắp xếp
khong ngừng gia cố trận phap, họ định khiến đảo lại chim xuống biển, việc nay
khong phải khong thể, chẳng qua cần chut thời gian.

Đối với Phương Thương Lan, To Minh khong qua lo lắng. Co gai nay biến hoa rất
lớn, cho hắn cảm giac khac trước kia, du la tri tuệ hay quyết đoan khiến co
gai du tu vi khong cao, chỉ bằng thần thong quai dị của minh đủ bảo vệ bản
than. Nen biết đay chinh la co gai tu vi Tế Cốt ma dam muốn giết trung kỳ Man
Hồn, người như vậy To Minh sẽ khong xem thường.

Huống chi...

"Co khac, la lần đầu tien ta gặp, người như co, tại mấy đại lục Man tộc sẽ co
bao nhieu." To Minh thi thao.

Giay phut mau hoa thanh tử khi trong tay Phương Thương Lan, To Minh nghĩ đến
khi theo m Thanh Chan giới cổ kiếm thanh đồng bay ra vong xoay, nhin thấy vũ
trụ ngoi sao thi toan than bị tran ngập tử khi nhấn chim. Loại cảm giac đo như
thu nhỏ vo số lần, hoa thanh giọt mau tươi, giống cai ở ngon tay Phương Thương
Lan.

"Ba mươi hai, bảy mươi chin, hai trăm tam mươi bốn met." To Minh nhin chỗ giao
giới trời biển phia xa, thi thao.

Biểu tinh của hắn cang phức tạp, mắt co hồi ức, đọc ba vị tri khong gian giới
điểm.

Ba vị tri nay la khi Phương Thương Lan noi ra thi To Minh khong nghĩ nhiều,
nhưng mau hoa thanh tử khi xuất hiện, hắn chấn kinh, ba con số khong ngừng
hiện ra trong đầu. Hắn mơ hồ cảm thấy ba vị tri nay rất quen, cực kỳ quen, sự
quen thuộc đo la khắc trong linh hồn, sau vao xương cốt, cả đời kho quen khong
thể xoa nhoa.

"Nếu co khong gian giới điểm thứ bốn, co phải la ba trăm bảy mươi mốt met. Nếu
co cai thứ năm, phải chăng la năm trăm sau mươi ba met. Nếu co khong gian giới
điểm thứ sau, co phải vị tri la bảy trăm tam mươi mốt met." To Minh chua xot
thi thao, sau con số nay sao hắn co thể quen, sao hắn khong quen thuộc cho
được!

'Ba mươi hai, bảy mươi chin, hai trăm bốn mươi tam, ba trăm bảy mươi mốt, năm
trăm sau mươi ba, bảy trăm tam mươi mốt. A Cong, rốt cuộc ngươi muốn noi gi
với ta? Năm đo tại cầu thang thanh sơn Phong Quyến bộ lạc, ngươi cho ta biết
sau con số nay, khiến ta ghi nhớ kỹ, vốn tưởng chỉ la nơi để người nghỉ ngơi,
tới bay giờ ta mới biết, chung no...khong phải.' To Minh nhắm mắt lại, co nước
mắt chảy xuống.

'A Cong...ngươi...thật sự la A Cong sao? Thật la A Cong Ô Sơn bộ lạc sao? Thật
sự la A Cong từ nhỏ nuoi dạy ta, cho ta biết đạo lý lam người, để ta học cẩn
thận, học suy nghĩ, học giết choc sao? A Cong, ngươi...la ai?' To Minh nhắm
mắt, nước mắt chảy cang nhiều.

'A Cong, Ô Sơn la thật sao? Bắc Lăng, Loi Thần, Ô Lập, Bạch Linh, mọi thứ đều
la thật sao?'

To Minh mở mắt ra, nhin giữa trời va biển, cứ nhin như thế, mai khi nước mắt
kho cạn, mai khi tren người hắn xuất hiện bi thương nồng đậm, mai khi hắn đứng
dậy khong nhin thấy tren ngọn nui phia xa, mấy ngay nay co gai kia luon nhin
hắn chăm chu, mai đến khi than thể hắn đạp một bước hướng bầu trời.


Cầu Ma - Chương #529