Hướng Đi Của Đại Sư Huynh!


Người đăng: Boss

Tren mặt biển, theo đảo Nam Trạch xuất hiện, nước biển lăn hướng bốn phia.
Trong đảo, dưới man sang, hai tộc Vu Ma tại. Tất cả im lặng nhin To Minh va
Tong Trạch tren trời.

Tong Trạch nang len tay phải, lập tức trong tay xuất hiện một cai ngọc giản
vung hướng To Minh. Ngọc giản biến thanh cầu vồng chớp mắt xuất hiện trước mặt
hắn. To Minh đon lấy, tập trung nhin, ben trong co bản đồ đơn giản, tren bản
đồ hướng Nam Thần co ba khối đại lục nhỏ, bị Tử Hải phan cach, noi la đại lục
chứ thật ra la đảo to cỡ thanh thị.

Ben ngoai, vị tri gần Đong Hoang la vo số đảo nhỏ, con Đong Hoang, mep lục địa
khổng lồ cũng co khong it đảo, trong đo co một khối to gấp mấy lần Nam Trạch
viết hai chữ Ma La.

"Tong Trạch kho rời khỏi cố thổ, khong thể đi cung người, việc nay chỉ đanh
cui đầu." Tong Trạch nhin To Minh, mắt co phức tạp dần biến thanh cảm than,
chắp tay cui đầu với hắn.

"Xin Tong Trạch cho biết Đại sư huynh của ta phải chăng năm đo đi đến Vu tộc?"
Ánh mắt To Minh rời khỏi ngọc giản, nhin Tong Trạch, bỗng hỏi.

"Trước khi tai kiếp đến thiếu chủ co tới Thu Hải bộ lạc ta nhưng khong đến Vu
Thần Điện ma la...khi ra tai kiếp thi đi Đong Hoang." Tong Trạch trầm giọng
noi.

To Minh nhướng may.

"Theo lao phu biết, thiếu chủ đi Đong Hoang la bởi vi sư ton. Nhiều năm trước
co đi Đong Hoang chưa về, dường như xảy ra chuyện ngoai ý muốn." Tong Trạch
suy tư một luc, vẫn la noi ra.

Y biết quan hệ giữa To Minh va Cửu Le thiếu chủ, những lời nay y khong thể che
giấu.

To Minh mạnh ngẩng đầu, nhin Tong Trạch.

"Xin Tong Trạch tiền bối noi ro hơn."

"Tinh hinh cụ thể la vi hai tộc Vu Man tranh chấp, ta khong tim hiểu kỹ lắm,
nhưng được biết Thien Ta Tử tiền bối một minh vượt Tử Hải đi Đong Hoang, muốn
ngăn trận kiếp nạn nay, nhưng vừa đi khong về, tuy nhien ngay tai kiếp đến
đung la chậm rất nhiều. Ta nhớ năm ấy thiếu chủ trước khi đi Đong Hoang đứng
tren ngọn nui một đem, tay cầm một mộc bai tổn hại, biểu tinh rất bi thương."
Tong Trạch nhin To Minh, khẽ noi.

To Minh người mạnh chấn động, đầu oc u vang, hắn thấy ra được Tong Trạch khong
noi dối, ma chuyện nay cũng khong cần noi dối. Trước mắt hắn hiện ra một hinh
ảnh. Ben trong biển cuồn cuộn, một ngọn nui chọc trời, Đại sư huynh lặng yen
đứng, nhin Tử Hải phia xa rống gầm, nhin nơi xa xoi, Đong Hoang khổng lồ va
chạm. Biểu tinh của y đầy bi thương, trong tay cầm một mộc bai, tren viết ba
chữ Thien Ta Tử!

Một bai co từng khe nứt như tuy thời vỡ ra.

Nước biển rồng gầm, Đong Hoang va chạm, than hinh Đại sư huynh co độc mang
theo bi ai đạp hư khong lao hướng Đong Hoang!

"Sư ton! Đại sư huynh!" To Minh ngoai đầu nhin hướng Đong Hoang, trong mắt lộ
ra sat khi đien cuồng.

Hắn khong muốn nghĩ nhiều, hắn sợ cang nghĩ, cang được đap an ro rang thi sẽ
mất đi cang nhiều. Hắn bỗng nhien hiểu Tử Yen từng noi Nhị sư huynh ra khỏi
Cửu Phong chưa từng trở về. Luc trước nghe hắn hơi kho hiểu, Nhị sư huynh
thich Cửu Phong, Cửu Phong la nha của y, trừ phi co chuyện trời sập, khong thi
y tuyệt đối khong rời khỏi Cửu Phong!

Nhưng, y vẫn đi, vẫn khong trở về. To Minh con đang suy nghĩ y đi đau, nhưng
hom nay thi hắn hoan toan khẳng định, Nhị sư huynh...đi Đong Hoang!

Y đi tim sư ton!!!

Đại sư huynh theo sau đi, cũng giống nhau tim sư ton, hoặc la đang tim Nhị sư
huynh của minh!

"Hổ Tử thi sao? Hắn con ở Cửu Phong khong..." To Minh thi thao.

Hắn bỗng rất muốn quay về Cửu Phong, nhin xem Hổ Tử con ở hay khong, sau đo đi
Đong Hoang đại lục, lần theo dấu vết Nhị sư huynh va Tam sư huynh, đi tim bọn
họ, tim sư ton của hắn!

Tong Trạch nhin To Minh, thanh nien ba lần gặp mặt cho y cảm giac khac nhau,
khiến y nghĩ đến Cửu Le thiếu chủ, nghĩ đến một bong hinh đi Đong Hoang, cũng
nghĩ tới Thu Hải bộ lạc giờ sụp đổ, tộc nhan đa số ly tan, nghĩ minh khong con
sống bao nhieu năm, nghĩ luc y con trẻ hao hung.

Dần dần, Tong Trạch mang theo buồn phiền xoay người rời đi.

Sắc trời dần tối đen, mặt biển co tiếng song vỗ. To Minh đứng tren một ngọn
nui sơn mạch nhin hắc am phia xa, lặng im khong noi.

Khong biết khi nao thi sau lưng hắn, Phương Thương Lan bước ra từ trong hắc am
đứng ben cạnh To Minh, dịu dang nhin hắn. Co khong noi lời nao ma ngồi cạnh
hắn.

Nước biển đập, trời đất tối đen, khong co lời noi, khong co anh mắt nhi nhau,
Phương Thương Lan yen lặng lam bạn ben To Minh qua một đem tren nui.

Mai khi bầu trời bắt đầu xam mong lung co anh sang xuyen qua tầng may, To Minh
ngồi một đem, nghĩ rất nhiều, trước mắt toan la về Cửu Phong, đoi mắt nhắm
chặt.

"Cảm ơn." To Minh khẽ noi.

Phương Thương Lan khong len tiếng, co nhin bầu trời phia xa tuy tối tăm nhưng
sang hơn đem nhiều, lắc đầu.

"Nếu nang khong muốn ở lại đảo Nam Trạch thi co thể cung Tử Yen đi đảo Mệnh
tộc, vị tri thi co ấy biết!" To Minh mở mắt ra, nhin co gai lam bạn minh một
đem, nhin nửa ben mặt co, khuon mặt rất đẹp.

"Huynh khong cần lo cho toi, du tu vi của toi khong cao nhưng mấy năm nay
chuẩn bị con đường sau nay rất kỹ cang, sẽ khong gặp nguy hiểm khong thể tieu
trừ. Ngược lại la huynh, đảo Ma La..." Phương Thương Lan quay đầu, đoi mắt
xinh đẹp khong chut ne tranh nhin thẳng To Minh.

"Toi biết Van Lai tế luyện một phap bảo, phap bảo nay hắn cần thần thong của
ta mới hoan toan triển khai, lai lịch no kho lường, nếu huynh đi lấy thi..."
Phương Thương Lan vội noi, biểu tinh than thiết va lo lắng rơi vao mắt To
Minh.

"Khong cần, nếu la phải thần thong của co mới hoan toan thi triển thi chắc co
cũng co thể dung."

"Nhưng ma..." Phương Thương Lan sốt cuộc, định noi tiếp thi mặt To Minh lộ ra
nụ cười, nụ cười rất nhạt nhưng ẩn chứa tự tin.

"Nang xem ký ức hai mươi năm nay của ta chỉ la đoạn ngắn, khong phải toan bộ."
To Minh nhin Phương Thương Lan, cười cười.

Phương Thương Lan ngay ra, nhưng rất nhanh nghĩ đến Van Lai cường đại vậy ma ở
trước mặt To Minh khong co sức đanh lại, mạnh đến mức nay đa vượt qua co hiểu
biết.

"Bay giờ...tu vi của huynh la gi?" Phương Thương Lan im lặng một luc, khẽ hỏi.

"Tế Cốt." To Minh nhin Phương Thương Lan.

"Điều nay khong thể nao..." Phương Thương Lan mở to mắt, chợt loe tia sang am
u, tay phải nang len, trong tay xuất hiện ngọc xương, ban tay ấn len tren, tay
phải keo tay To Minh, mắt khep.

To Minh khong từ chối, lat sau người Phương Thương Lan run rẩy, mắt mạnh mở
ra.

"Chuc Cửu m chuc phuc...toan than Tế Cốt..." Co thi thao nhin To Minh, anh mắt
lộ ra kho tin.

To Minh khong len tiếng, chỉ gật đầu.

Qua thật lau Phương Thương Lan mới binh tĩnh lại, đoi mắt nhin To Minh cang
sang ngời, nhưng chần chờ một luc, cắn moi dưới, biểu tinh nghiem tuc khẽ noi.

"To Minh, con nhớ lần đầu tien chung ta gặp nhau, lần đo huynh từ chỗ ca ca
toi rời đi, toi...nhin ký ức của huynh."

To Minh biểu tinh binh tĩnh, sao hắn co thể quen việc nay chứ. Đo la lần đầu
tien hắn sinh ra nghi ngờ với minh, mọi thứ la vi năm đo Phương Thương Lan
biểu tinh thowng hại la noi lời hắn khong hiểu.

"Tuc Mệnh ư..." To Minh lạnh nhạt noi.

"Huynh...biết?" Trong mắt Phương Thương Lan lại trồi len thương hại năm đo,
khẽ noi.

"Toi nhin thấy huynh trong một hư động, qua năm mươi năm, toi con thấy huynh
bị day xich troi, mai đến khi chết...." Trong long Phương Thương Lan giữ bi
mật hơn hai mươi năm giờ noi ra với To Minh.

"Toi thấy họ gọi huynh la Tuc Mệnh, toi thấy huynh chết mấy trăm lần. Toi con
thấy một nơi gọi la Ô Sơn, đang luc toi định xem tiếp thi bị lực lượng từ ben
ngoai đanh vỡ. Lực lượng ấy qua mạnh, toi khong thể khang cự. Toi cảm giac
được lực lượng đo vốn định hủy diệt toi, bởi vi toi thấy điều khong nen thấy.
Nhưng khong biết vi sao, phut cuối lực lượng định tieu diệt toi thi tan biến."
Phương Thương Lan thi thao, co keo tay To Minh, lại nhắm mắt.

Giay phut co khep mắt, đầu To Minh u vang, hiện ra hinh ảnh, những hinh ảnh đo
xuất hiện chinh la mọi thứ năm đo Phương Thương Lan thấy.

"Hai mươi năm nay tu vi của toi tăng len rất nhanh, nguyen nhan chủ yếu la vi
năm đo khi toi thấy những ký ức của huynh, lực lượng định hủy diệt toi, toi
phat hiện no khong tan đi ma đọng trong người. Toi muốn giup huynh, toi muốn
để huynh biết rốt cuộc huynh mất đi cai gi, ký ức thật sự của huynh co bao
nhieu bị sửa đổi, hay bị phong ấn. Cho nen toi cố gắng tu hanh, dung hợp với
lực lượng kia, toi muốn đem thần thong đặc biệt nay tu luyện đến mức tận cung,
toi tin một ngay nao đo co thể giup được huynh."

"Nếu huynh tin toi, hay để toi nhin xem, nhin qua khứ của huynh..."

Thanh am thi thao của Phương Thương Lan vang vọng ben tia To Minh. To Minh im
lặng, dần mở tinh thần, bị Phương Thương Lan dẫn dắt trở lại dong chảy thời
gian.

Trước mắt hắn hiện ra hố đen, xuất hiện minh bị xich sắt troi, xuất hiện than
hinh ngồi xếp bằng tren cai đầu to va cau noi.

[Ngươi khiến ta...rất thất vọng...]

Khong biết qua bao lau, To Minh mạnh mở mắt ra. Trước mặt hắn người Phương
Thương Lan run len, khoe miệng tran tơ mau. Tay trai To Minh keo Phương Thương
Lan ra sau người, tay phải nang len đanh một đấm vao nơi luc trước co ngồi,
khong chut do dự đanh xuống.

Nắm đấm nay khong khi vặn vẹo, từ xa xoi khong gian truyền ra tiếng hừ lạnh!


Cầu Ma - Chương #528