Nàng Nói Không Muốn


Người đăng: Boss

Bầu trời am u, mất đi anh mặt trời khiến trời xanh cũng tối đen, chỉ co từng
điểm anh sao tồn tại khiến mặt đất cũng dung vao mau đen mơ hồ.

Loại biến dị nay, cung với chỗ nui Phương Thương Lan cư ngụ phat ra chấn động
manh liệt như ngọn lửa bốc chay trong đem, khiến người đảo Nam Trạch thấy cực
kỳ ro rang.

Tren đỉnh nui, lầu cac đa khong tồn tại, biến thanh phế tich, con co hố sau
dưới đất, thậm chi bốn phia từng đợt khi lạnh như ẩn như hiện khuếch tan tam
hướng.

Tren mặt đất, Phương Thương Lan ngồi xếp bằng nhin To Minh, mặt mang nụ cười.

To Minh tiến len vai bước, ngồi trước mặt Phương Thương Lan, anh mắt rơi vao
mặt co gai, hắn như co cảm giac uqay về qua khứ, nhưng bốn phia tối đen khiến
hồi ức mang theo tro bụi.

"Đa lau khong gặp." Thật lau sau To Minh khẽ noi.

"Khong bao lau." Phương Thương Lan mỉm cười, vuốt sợi toc, cất đi xương ngọc
thạch trong tay.

To Minh nhin Phương Thương Lan, nhin mắt co đầy vui sướng, nhin khuon mặt
trong ký ức, hắn bỗng khong biết nen noi cai gi. Trong hắc am, tren đảo Nam
Trạch dưới dấy biển, trước mắt To Minh hiện ra hinh ảnh năm đo.

Thời gian chậm rai qua đi, dường như đa qua rất lau, nụ cười tren mặt Phương
Thương Lan dần tan đi biến thanh binh tĩnh. Co thầm thở dai, dần cui đầu,
giống như To Minh, im lặng.

"Ham Sơn thanh sao rồi?' To Minh nhẹ giọng hỏi.

"Đa mất." Phương Thương Lan mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm.

"Bộ lạc của nang..."

"Đa ly tan." Phương Thương Lan mở mắt ra, nhin To Minh, khuon mặt hai mươi năm
co chưa từng quen. Hai mươi năm noi dai khong dai nhưng cũng khong ngắn, hai
mươi năm nay đa xảy ra qua nhiều chuyện.

Hai người lại im lặng, trong bong đem, dường như khong co cộng đồng đề tai.

"Tử Yen noi với ta trải qua mấy năm nay của cac người." Qua một luc, To Minh
đanh vỡ im lặng.

"Tử Yen sư tỷ trả gia rất nhiều cho toi, nhưng toi khong thể bao đap." Phương
Thương Lan cắn moi dưới, khẽ noi.

"Cho nen nang mới bay sat cục, vi muốn giết người keu Van Lai?" To Minh nhin
co gai trước mặt trong như yếu đuối, tựa năm đo hắn thấy, dưới bề ngoai yếu
mềm ẩn giấu cứng cỏi.

"Đang tiếc đa bỏ đi, khong thể sử dụng nữa." Phương Thương Lan cui đầu nhin
tay minh, bỗng ngẩng len, hai giọt nước mắt trong suốt rơi tren mặt To Minh.

"Nếu khong phải ta khong nhin thần thong của nhiều người khac, khong biết hai
mươi năm huynh trải qua, chung ta sẽ co nhiều đề tai noi chuyện hơn chut?"

To Minh ha miệng muốn noi gi, nhưng cuối cung lựa chọn im lặng. Co gai trước
mắt năm đo thich hắn, bay giờ tinh cảm vẫn con, nhưng To Minh khong biết nen
lam sao chấp nhận. Trong long hắn, ấn tượng với Phương Thương Lan chỉ vẻn vẹn
ngừng lại ở ban đầu.

"Chung ta quen nhau tại Ham Sơn thanh."

"Cung tiến vao Thien Han Tong."

"Tư Ma Tin trồng tinh chủng tren người toi năm đo đa bị chặt đứt, việc nay cảm
hơn huynh, huynh...khong nợ toi." Phương Thương Lan khẽ noi, thanh am dịu dang
vang vọng bốn phia, giống như co cho người cảm giac, mềm yếu.

"Chung ta la bạn." To Minh nghe Phương Thương Lan noi, nhẹ giọng bảo.

"Bạn...chung ta la bạn." Phương Thương Lan thi thao, tren mặt lại co nụ cười,
chẳng qua nụ cười kia khac biệt rất lớn với khi hai người mới quen nhau.

Nụ cười đo khong phải vui vẻ ma mang theo chua xot.

"Mục đich huynh đến đay, toi đa biết."

"Hoặc la mang toi đi, hoặc la...đừng quan tam toi." Phương Thương Lan lại nhắm
mắt.

To Minh im lặng.

"Nếu đa khong mang toi đi thi huynh cần gi đến? Để toi chim đắm trong ký ức
thế giới của minh chẳng phải cang tốt hơn sao? To Minh...huynh đi đi!" Phương
Thương Lan vẫn nhắm mắt, lời nhẹ nhang toat ra kien quyết.

"Ta khong thể mang nang đi nhưng ta co thể giết người cưỡng ep điều nang khong
muốn." To Minh nhin Phương Thương Lan, trầm giọng noi.

"Khong cần, toi co gi khong muốn đau? Huynh khong muốn mang toi đi, toi cần
chọn cach sống." Phương Thương Lan biểu tinh binh tĩnh, lời noi vẫn dịu dang,
nhưng ben trong ẩn chứa đau thương, To Minh cảm giacđược.

To Minh im lặng giay lat, phức tạp nhin Phương Thương Lan, lặng lẽ đứng dậy,
cất bước đi xa.

Hắn khong thể chấp nhận Phương Thương Lan, khong phải co gai khong đủ ưu tu ma
vi bản than To Minh. Hắn khong muốn minh co nhiều vướng bận, chuyện tinh yeu
năm đo tại Ô Sơn đa bị chon vui, tại Chuc Cửu Giới đổ thạch, ngon ngữ va biểu
hiện của mấy co gai khiến hắn nhin thấu rất nhiều.

"Toi thật ham mộ Bạch Tố năm đo. Toi muốn biết, To Minh, mấy năm nay rốt cuộc
co co gai nao khiến huynh kho quen nhất?" Sau lưng To Minh truyền đến thanh am
mềm nhẹ của Phương Thương Lan.

To Minh khựng bước chan, trước mắt hiện từng khuon mặt, những khuon mặt co ro
rang, co mơ hồ, nhưng cuối cung đều tan đi hết, khong co. Nếu noi co thi co lẽ
chỉ la luc thiếu nien, thiếu nữ ten gọi Bạch Linh, khiến tim To Minh đập
nhanh, giờ cũng kho quen được.

Nhưng đo đa la qua khứ.

"Huynh la người vo tinh, To Minh." Phương Thương Lan dường như đoan được long
To Minh, sau lưng hắn, co khẽ lầm bầm.

'Co lẽ.' To Minh thầm trả lời trong long. Trừ Bạch Linh ra, hai co gai lam hắn
ấn tượng sau nhất một la Bạch Tố, một la Thien Lam Mộng.

Nhưng Bạch Tố khong chọn con đường To Minh cho co quay đầu. Thien Lam Mộng ở
Chuc Cửu Giới cui đầu tranh anh mắt hắn, im lặng, khiến loại khắc sau nay dần
biến binh thường.

Mai đến khi To Minh rời đi, tren ngọn nui chỉ con lại một minh Phương Thương
Lan. Co im lặng ngồi đo, mở to mắt, co giọt nước mắt chảy xuống, khiến thế
giới của co mơ hồ.

"Ta thấy qua khứ của mọi người, nhưng khong thấy tương lai bản than." Co khẽ
thi thao, trong cay đắng nước mắt rơi cang nhiều.

Hai mươi năm nay bong hinh trong long co vẫn luon kho quen, hom nay xuất hiện,
kết cuộc giống như năm đo, khong biến đổi gi nhiều.

"Co lẽ quen, la lựa chọn tốt nhất." Phương Thương Lan cui đầu.

Giay phut co cui đầu, phia xa, tren ngọn nui xuất hiện một bong người. Đo la
một người đan ong mặc ao choang lớn, khong co toc, đứng đo, mắt loe tia sang
am u, tran ngập hơi thở ta dị, tựa như dung hợp với nui dưới chan.

Ga lạnh lung nhin Phương Thương Lan va hố sau phế tich bốn phia, từng bước một
đi đến. Than hinh như ảo ảnh đi tới thi khiến khong khi vặn vẹo, mai đến khi
ga cach Phương Thương Lan mười met.

"Nơi nay chắc la chuẩn bị vi ta?" Người đan ong la Van Lai trong miệng Tử Yen.
Ga quet mắt bốn phia, nhin bầu trời vốn tồn tại mặt trời thi con ngươi co rut.

Phương Thương Lan ngẩng đầu len, lạnh lung nhin Van Lai, khong len tiếng.

"Chỗ nay luc trước tồn tại lầu cac, ben trong co trận phap dao động chắc khi
ta rơi vao trong sẽ khựng giay lat." Van Lai binh tĩnh noi, anh mắt rơi vao vị
tri hố sau.

"Sau đo ta đi ra lầu cac thi lại bước vao một trận phap, trận nay co thể đong
băng, du la tu vi của ta cũng sẽ bị phong lại một chớp mắt." Van Lai biểu tinh
lộ khen gợi lại gần vai bước.

"Sau đo la chin mươi chin kiếm khi nui nay tran ngập, khiến ta khong thể chu ý
tren bầu trời sat khi chan chinh giang xuống." Van Lai tới cach Phương Thương
Lan ba met, anh mắt rơi vao người co.

"Chắc ngươi con co thủ đoạn khac lần lượt thi triển, mai đến khi giết chết ta
mới thoi. Khong sai, đich thật khong tệ! Khong uổng la người phụ nữ Van Lai ta
nhin trung, tam cơ như vậy, nhẫn nhịn như thế, nhưng trong đo chắc cũng co
phần mưu tinh của Tử Yen tiện nhan kia?" Van Lai bỗng cất tiếng cười.

"Thật ra ta rất kho hiểu, tại sao ngươi hận ta? Năm đo nếu khong co ta, ngươi
va Tử Yen tiện nhan kết cuộc sẽ rất the thảm, nếu khong co ta thi giờ đa thanh
lệ hồn. Cac ngươi chỉ cần trả gia trở thanh thị thiếp của ta ma thoi, đay la
giao dịch, co gi oan hận? Mạnh ăn thịt kẻ yếu, đay la quy tắc trời đất, muốn
sinh tồn, muốn được cường giả che chở, co gi khong thể lấy hay bỏ? Ta đối với
ngươi khac hẳn người ngoai, ngươi khong muốn sẽ khong miễn cưỡng, mấy năm troi
qua, ta co cường đoạt ngươi chut nao khong?" Van Lai lắc đầu, chậm rai noi.

"Ngươi đừng biết ro con cố hỏi. Ngươi nhin trung la cong phap thần thong của
ta, ma ta từng trong thấy ký ức của ngươi, ký ức trước sau khi ngươi ngẫu
nhien gặp ta va sư tỷ. Mấy năm qua ta giup ngươi rất niều lần, trước khong noi
năm đo ngươi cố ý va tinh kế, mấy lần trợ giup ta đa trả đủ ngươi che chở."
Phương Thương Lan binh tĩnh noi.

"Khong đủ, ta khong nỡ cứ thế giết ngươi, nhưng Tử Yen tiện kia thay đổi ý
định của ta. Ta sẽ lấy lại ả, con ngươi, ta co thể tha thứ, nhưng ngươi khong
co lựa chọn, nhất định phải trở thanh thị thiếp của Van Lai ta!" Van Lai mắt
chợt loe, lại bước ra một bước, cach Phương Thương Lan chưa đến hai met.

"Hắn đa đi rồi, ngươi khong cần tại đay trăm phen thăm do va giải thich."
Trong mắt Phương Thương Lan lộ cham chọc.

"Hơn nữa tại chỗ ta khong co chữ nhất định, Phương Thương Lan ta đa khong muốn
thi tha chết. Trở thanh thị thiếp của ngươi, ta, khong muốn!"

Van Lai hip mắt, hừ lạnh, nang chan len định đạp một bước tới gần Phương
Thương Lan.

Nhưng khoảnh khắc ga nhấc thi bỗng nhien sau lưng vang giọng noi cực lạnh lung
như gio ret cắt da.

"Nang noi khong muốn, ngươi khong nghe thấy ư?"

Giay phut thanh am xuất hiện, Van Lai mạnh xoay người, thay sau lưng khong
biết khi nao thi xuất hiện một người, một người mặc ao dai, mai toc đen, khuon
mặt tuấn tu nhưng biểu tinh lạnh như băng gia.

Van Lai nheo mắt, tu vi trung kỳ Man Hồn vận chuyển toan than, khiến khong khi
bốn phia như te liệt vặn vẹo phạm vi lớn. Ga đứng đ nhin chằm chằm To Minh,
bỗng nở nụ cười.

"Kho được gặp cường giả Man tộc cung thời với ta, nếu người vừa mắt nang nay
thi Van ta lỗ mang rồi."


Cầu Ma - Chương #525