Người đăng: Boss
Giay phut thanh am truyền ra, co gai người chấn động, manhoay người, thấy phia
sau minh, vị ti thiếu nien đứng xuất hiện một người.
Người ấy mặc ao trắng, thoạt trong bộ dang hai mươi bảy, tam tuổi, diện mạo
rất tuấn tu, chỉ co vết sẹo dưới đoi mắt la khiến khuon mặt trong ta dị. Va
tang thương trong mắt khiến người thấy thi như chim đắm trong năm thang.
Hắn đứng đo, yen lặng nhin lại.
Bộ dạng so với thiếu nien mới rời đi co năm, sau phần giống nhau, khiến co gai
trong chớp mắt hoảng hốt.
Hai người anh mắt giao nhau, thời gian dần troi qua, trong phong một mảnh yen
tĩnh. Lat sau, co gai biểu tinh hoảng hốt biến đi, khoe miệng lộ nụ cười, mắt
tỏa anh sang.
"Ta biết đo la giả." Co gai he mở moi son, tay ngọc nang len ven sợi toc, lại
bỗng nang tay phải, lập tức hiện ra vai luồng sang am u ở khoảng cach gần tia
chớp lao hướng To Minh.
Ánh sang am u tỏa khi lạnh lẽo, khoảnh khắc tới gần To Minh co gai ra tay lam
hắn ngẩn ra, nhưng thuật phap nay đối với hắn be nhỏ khong đang kể. Hắn khong
ne tranh nhưng người chợt loe anh sang vang nhạt, lập tức tiếng bum bum vang
vọng. Trước người To Minh, ba sợi toc bị ngưng tụ giữa khong trung, vỡ nat.
Co gai đứng dậy, lui vai bước, đoi mắt mang theo sat khi va giận dữ trừng To
Minh.
"Ngươi rốt cuộc la ai!?"
"Ta la To Minh." To Minh nhin co gai, bỗng nở nụ cười.
"To Minh khong khả năng co tu vi như vậy." Co gai cau may, lại lui vai bước.
"Chỗ nay la đảo Nam Trạch, co cường giả bảo vệ, du ngươi am hiểu biến ảo,
khong biết tại sao biết bộ dạng To Minh, nhưng loại diễn kịch nay thật qua vo
sỉ!" Co gai lạnh lung noi.
To Minh nhin co gai trước mắt, nhụ cười cang rạng rỡ. Hai mươi năm khong gặp,
đối phương thay đổi khong nhỏ, nhin như binh tĩnh nhưng người co thể sống qua
tai kiếp chắc chắn co long đề phong rất cao, khong dễ dang tin người ngoai. Du
la chinh tai nghe, tận mắt thấy, co một vai luc sẽ la giả dối.
Hiển nhien loại ý thức nay tồn tại trong suy nghĩ của co gai.
"Vậy nang cho rằng tại sao ta phải biến thanh bộ dạng người khac, đi tới trước
mặt nang?" To Minh cười cười, tiến tới một bước.
Hắn bước ra một bước, co gai lập tức lui, định lui đến cửa nhưng khong bước ra
ma nhin chằm chằm To Minh, trong mắt giận dữ ngay cang đậm.
"Co thể biến ảo ra bộ dạng của hắn chắc chắn rất hiểu ta, nếu ngươi khong phải
la từ trước kia gặp ta thi chắc chắn lien quan Tử Yen sư tỷ." Co gai vừa noi
lại lui một bước, khoảnh khắc chan đạp xuống, mặt đất quanh To Minh khoảnh
khắc hiện anh sang trận phap.
Trận phap tran ngập ý sắc ben, nhưng chớp mắt xoay nhanh, biến thanh chin đạo
băng nhẫn xuất hiện, xoay tron lao hướng To Minh.
To Minh tiến tới trước, mặc kệ những binh khi ập đến, ở ngoai người bum bum
nổ, khiến lầu cac lập tức khi lạnh nhiếp người.
Nhưng khoảnh khắc To Minh đi ra một bước nay, đất dưới chan lại lần nữa xuất
hiện một trận phap. Trận phap nay khong phải một cai ma vong quanh hắn, ro
rang la chin cai!
Trận phap chớp loe anh sang, khi lạnh bốn phia bỗng đảo vong, bị trận phap nay
nhanh chong hấp thu, mạnh vọt ra. Khi lạnh đậm đặc, khiến To Minh co cảm giac
mau thịt đong lại, co thể thấy no mạnh cỡ nao!
To Minh khẽ keu a một tiếng, toan than tỏa anh sang vang, cất bước, bước ra
khỏi khi lạnh. Khoảnh khắc hắn đi ra, sau lưng vang tiếng ket ket, một băng
khối to lớn bị ngưng tụ ra.
Co gai biểu tinh nghiem tuc, long kinh sợ. Trận phap cac lau la co chuẩn bị
cho Van Lai, chuẩn bị nhiều năm như vậy la vi phut cuối co thể giết chết Van
Lai!
Giết một cường giả trung kỳ Man Hồn, theo nhiều người thấy thi con gai yếu
đuối như co căn bản khong khả năng, nhưng co cho rằng khong phải khong thể!
Tuy nhien, thấy người biến thanh To Minh khong tổn hao long toc gi tranh hai
sat trận đầu của co, niềm tin bắt đầu dao động. Theo co tinh thi hai trận phap
đầu du khong thể giết Van Lai nhưng co thể khiến hanh động ga khựng lại, co
thể thi triển thủ đoạn kế tiếp. Nhưng tất cả hom nay khiến long co chấn kinh,
khong chut do dự nang len tay phải chỉ tới trước. Lập tức quanh To Minh lại
xuất hiện trận phap, lần nay la ba mươi sau cai, gần như chiếm toan bộ mặt đất
lầu cac. Khi lạnh bung nổ, co gai mượn khi lạnh cuốn nhanh chong thụt lui, mai
đến rời khỏi lầu cac, bước chan thụt lui của co như trải qua tinh toan kỹ
cang, vừa luc la mười ba bước.
Giay phut bước thứ mười ba đạp xuống, đất dưới chan co bỗng nho len, bị co đạp
xuống, trong san ngoai lầu cac, mặt đất tỏa anh sang lấp lanh khiến ngoai lầu
cac hinh thanh trận phap to lớn!
Trận phap ầm ầm chuyển động, hinh thanh vo số lửa đen, lửa vong quanh bốn phia
ngưng tụ thanh một hỏa long đen, lao hướng lầu cac. Cung luc đo, khi lạnh
trong lầu bung nổ, chốp mắt biến thanh một khối băng to lớn. Khối băng va hỏa
long đụng chạm, lạnh va nong va nhau, sinh ra lực lượng kinh người. ầm một
tiếng nổ, thanh am vốn nen quanh quẩn tam hướng nhưng giờ quai dị bị hạn chế
trong nui nay, khong tản ra.
Lầu cac tan vỡ, khối băng bung nổ, lửa đen cắn nuốt tất cả. Nhưng co gai khong
chut thả lỏng, co ở trong lầu cac khối băng nổ tung lại thụt lui, như bị trung
kich đẩy ngược ra ngoai mười met. Tay ngọc nang len, trong tay co một đầu lau
ngọc thạch, ngồi xếp bằng, đoi tay ấn tren đầu lau, anh mắt loe tia sang am u.
Khi tia sang loe nơi đay mắt co, đoi tay ấn đầu lau ngọc thạch chợt đổi mau,
từ trắng biến thanh đen, sau đo nguyen nui chấn động.
Từ chin mươi chin vị tri tren nui co chin mươi chin luồng sang đen bốc len
khỏi đất, mang theo khi thế manh liệt lao tới nơi nay. Chin mươi chin luồng
sang đen, mỗi một luồng đều co lực sơ kỳ Tế Cốt, giờ no đến gần, bộ xương
trong tay co gai lại loe anh sang am u, phut chốc chin mươi chin luồng sang
đen khi thế tăng vọt, co lực trung kỳ Tế Cốt, chớp mắt lao hướng nơi vốn la
lầu cac giờ đa nổ tung.
To Minh vừa ra khỏi nơi khối băng tan vỡ, mặt đầy bất đắc dĩ nhưng chớp mắt vẻ
mặt nghiem tuc. Chin mươi chin luồng sang đen trong mắt hắn khong mạnh nhưng
tốc độ va vị tri của no phong tỏa tất cả khu vực co thể ne tranh. Nhưng những
điều nay khong khiến To Minh nghiem tuc, ma vi hắn cảm nhận nguy hiểm đến
từ...bầu trời!
Giay phut nguy hiểm bị To Minh phat hiện thi mắt co gai lộ sat khi, moi khẽ
phun một chữ.
"To!"
Giay phut co thốt ra một chữ, hoang hon tren trời luon bị co gai binh tĩnh
nhin, thậm chi ngay thường phần lớn thời gian đều chỉ nhin, vĩnh viễn xem
khong đủ bỗng nhien tỏa sang gấp vai lần!
Trong hoang hon tồn tại mấy trăm linh thạch chớp mắt vỡ, anh sang choi mắt
mạnh bắn ra khi mặt trời tối xuống, chấn động thien địa. Hinh ảnh khiến tất cả
người trong đảo Nam Trạch trợn mắt ha hốc mồm xảy ra!
Ánh sang choi mắt như hấp thu tất cả anh sang mặt trời mạnh ập xuống, tốc độ
cực nhanh xong hướng nui co gai ở, xong hướng...trong trận phap, ở trong chin
mươi chin luồng sang đen, To Minh!
Một tiếng nổ ầm vang, nguyen ngọn nui run rẩy. Luc trước vị tri la lầu cac giờ
sương khoi mịt mờ, chỉ mơ hồ thấy một cai hố to hom xuống, xem khong ro rang.
Đay mới la sat chieu của Han Thương Tử, tất cả trước đo chỉ la quấy rầy tinh
thần, du la chin mươi chin luồng sang đen thi chỉ co tac dụng đo thoi!
Co lẽ anh sang choi mắt nay vẫn khong thể giết được trung kỳ Man Hồn, nhưng
hiển nhien co gai con co chieu sau. Đoi tay co ấn phap quyết, định cắn đầu
lưỡi thi bỗng xương ngọc thạch trong tay phải co chớp loe anh sang am u. Co
bỗng biến mất, xuất hiện ngoai mười met, vị tri đứng khong biết co phải la
trung hợp, chinh la nơi hắn vừa đi qua.
Vị tri co mới biến mất, To Minh bước ra một bước, vẻ mặt cười khổ, anh mắt
nhin hướng co gai thi tran ngập tan than.
Hắn khong ngờ co gai yếu đuối năm đo tuy bay giờ chỉ la sơ kỳ Tế Cốt nhưng sắp
đặt sat cục kinh người như vậy. Sat cục nay nếu la sơ kỳ Man Hồn bước vao, nếu
khong cẩn thận la sẽ bị trọng thương, coi như trung kỳ Man Hồn cũng sẽ trắc
trở chut. Mỗi bước đều tinh toan, mắt xich liền nhau. To Minh thậm chi co thể
tưởng tượng nếu để mặc co gai thi triển thi cuối cung rất co thể nguyen đảo
Nam Trạch bị co sử dụng, xuất hiện biến đổi kho tưởng tượng.
Mắt thấy co gai cach hơn mười met con muốn tiếp tục, To Minh nhoang người len
định tới gần, nhưng giay phut sắp đi ra thi co gai từ bỏ thi phap, lấy ra dao
găm đen đặt tren cổ minh.
"Lại đi một bước la ta sẽ tự vận! Chủy thủ nay co kịch độc!" Han Thương Tử
lạnh lung nhin To Minh, binh tĩnh noi.
"Tu vi của ngươi vượt qua dự đoan của ta, giết ngươi khong chết, nhưng ngươi
biến ảo bộ dạng của hắn chắc la muốn bắt giữ ta? Nếu ta chết rồi thi ngươi sẽ
khong được gi hết!"
"Ta thật sự la To Minh." To Minh cười khổ, nhưng chưa dứt lời thi Han Thương
Tử đối diện ngồi xếp bằng dao găm rơi xuống đất, mắt chảy lệ, ngơ ngac nhin
hắn, lạnh lung trong mắt trở thanh nhu hoa.
"To Minh...thật la huynh..." Trong mắt co, To Minh thấy co từng hinh ảnh loe
qua, trong hinh ảnh tồn tại ro rang la ký ức hai mươi năm về To Minh!
Đay la cong phap đặc biệt của Han Thương Tử, hễ người khac đụng chạm, đi qua
la co co thể mượn đo thấy tất cả qua khứ của đối phương.
"Đương nhien la ta, hai mươi năm khong gặp, lần nay gặp gỡ nang khiến ta ký ức
khắc sau. Nang khong sợ thật sự độc chết minh?" To Minh cười khổ.
"Nếu huynh khong phải To Minh thi toi tha chết, nếu huynh la To Minh thi tất
nhien sẽ khong để toi chết." Phương Thương Lan chớp mắt, vui vẻ cười noi.