Đó Là Giả


Người đăng: Boss

Đối với anh mắt bốn phia nhin sang, co Nha Mộc tiến len noi chuyện, To Minh
biểu tinh binh tĩnh đi ra trận phap, nhin mặt trời tren cao, hắn nheo mắt lại.
Mặt trời trong mắt hắn chậm rai biến trong suốt, lộ ra ben trong một trận phap
do gần trăm khối linh thạch tỏ thanh. Tac dụng của trận phap la tỏa anh sang,
tỏa sức nong, cho người thấy co ảo giac như nhin mặt trời.

Trời trong xanh cũng từng tầng boc ra trong mắt To Minh, lộ ra nước biển đen
thui, đay la một tầng sang phong hộ. Co lẽ ở ben ngoai co tac dụng che đậy,
ben trong thi no trở thanh trời xanh.

Đay la một hon đảo chim xuống đay biển, co lẽ no vốn khong chim xuống ma bị
người dung phap lực ấn sau xuống, khiến nơi nay cach ly với ben ngoai, mặc kệ
người Đong Hoang co tim cỡ nao cũng kho tim được chỗ đảo Nam Trạch.

Thần thức To Minh tản ra, chớp mắt quet cả đảo Nam Trạch. Lực thần thức của
hắn khuếch tan, lập tức phat hiện co hai chỗ truyền ra dao động mạnh mẽ. Hai
luồng dao động nay co một la người To Minh quen, chinh la đến từ Tong Trạch,
co một hơi tạp nhưng vẫn mạnh mẽ. Khi thế tỏa ra đa đạt đỉnh trung kỳ Man Hồn,
cach hậu kỳ chỉ kem một bước!

Hoặc nen noi đa nửa bước đạp qua ngưỡng cửa hậu kỳ Man Hồn.

Khi To Minh phat hiện ra hai dao động thi họ cũng nhận ra To Minh. Hai luồng
dao động chớp mắt khuếch tan, nhưng chưa tim ta thi thần thức To Minh đa tan
đi, khong con bong dang để nắm bắt.

Giờ phut nay, hai đỉnh nui cao nhất sơn mạch, trong động phủ nui ben trai,
Tong Trạch mai toc dai ngồi trong mật thất bỗng mở mắt ra, mắt chớp loe tia
sang. Than thể y đứng bật dậy, cất bước, phut chốc xuất hiện ngoai động phủ.
Đứng tren ngọn nui, ao dai y phất phơ, chắp tay sau lưng, biểu tinh nghiem
tuc, mắt nhin xuống đất.

"Khi thế thật mạnh, xem ra co khach đến chơi." Tong Trạch thi thao.

Bộ dạng của y khong khac biệt nhiều với năm đo, chẳng qua them tang thương.
Tren người y co tử khi bị ẩn giấu.

Giay phut Tong Trạch đi ra, trong động phủ nui ben phải, động phủ cực kỳ xa
hoa, chau quang bảo khi, co tiếng thở hổn hển dam dục quanh quẩn trong động.
Chỉ thấy chủ phong, một người đan ong trần trụi ngồi xếp bằng tren mặt đất,
lan da ngăm, khong co toc, biểu tinh lạnh lung chẳng tồn tại chut tinh cảm.
Xung quanh ga co bảy co gai khong co một mảnh vải che than. Bảy co gai om
người ga, ai nấy lộ vẻ me ly, dam đang, uốn eo người như muốn cầu hoan. Tiếng
thở hổn hển khiến người nghe kho thể kiềm chế. Bảy co gai ai nấy cực kỳ xinh
đẹp, đặc biệt bay giờ da phấn hồng cang vo cung hấp dẫn.

Khi thần thức To Minh quet qua, người đan ong đầu trọc nhắm mắt tĩnh tọa mạnh
mở mắt ra, biểu tinh rung động. Ga nhoang người, khong mặc ao đa rời khỏi động
phủ, xuất hiện giữa khong trung thi tren người mặc ao dai trắng. Ga đứng giữa
khong trung từ xa liếc Tong Trạch, cũng đưa mắt nhin ben dưới.

"Khong tim thấy người nay, chinh la cường giả Vu tộc của ngươi?"

"Hơi thở của đối phương tỏa ra liền mất, kho đoan." Tong Trạch ở phia xa biểu
tinh binh tĩnh, chậm rai noi.

"Phong tỏa trận phap ra ngoai, mặc kệ người nay la ai, hắn rốt cuộc sẽ xuất
hiện!" Người đan ong đầu trọc hơi suy tư, lạnh lung noi.

Giay phut Tong Trạch va người đan ong đầu trọc tim hơi thở To Minh thi hắn
đứng ngoai trận phap như khong tồn tại, khiến hai người kia chẳng phat hiện ra
minh.

'Liễm tức quyết của tien tộc rất tinh diệu.' Tay phải ấn phap quyết của To
Minh chậm rai thả ra.

Nha Mộc, Tử Yen chẳng hề hay biết chuyện vừa rồi, giải thich với bảy, tam
người kia xong thi đi tới ben To Minh.

"To tiền bối, ta mang ngươi đi gặp Phương sư muội." Tử Yen nhẹ giọng noi.

"Khong cần, ta tự đi la được." To Minh lạnh nhạt noi, tiến len một bước, chớp
mắt biến mất tại chỗ.

Tử Yen ngẩn ra, sau đo vẻ mặt hơi buồn phiền. Co nhin sơn mạch phia xa, thi
thao thanh am chỉ minh nghe thấy.

"Thương Lan, hắn đến rồi. So sanh với muội thi muội hạnh phuc hơn, nhưng ta
khong hối hạn quyết định năm đo. Muốn sống tiếp, trong hai chung ta phải co
một trả gia nhiều." Long Tử Yen chua xot, buồn phiền phức tạp, co nghĩ đến
người thấy minh thi luon thich nghieng mặt để anh nắng chiếu vao, tự nhận la
rất ưu nha. Đang ngẫm nghĩ, phia sau co co vong tay ấm ap.

"Tử Yen." Giọng Nha Mộc dịu dang truyền đến.

Thanh am nay, vong tay nay đanh gay suy nghĩ của co. Du vong tay nay khong
phải co thich, nhưng cho co ấm ap chưa từng co, ấm ap nay khong phải tinh yeu
ma la cảm động. Khoe mắt To Minh chảy xuống nước mắt, bị co lau kho. Co ngoai
đầu nở nụ cười động long người với Nha Mộc.

'Tử Yen, ta sẽ bảo vệ nang, du thế giới khong con, du mạng ta tận, hồn ta sẽ ở
ben nang, du tất cả điều ta co bảo vệ nang. Ta biết nang chỉ la khong bai xich
ta chứ khong hề thich ta. Nhưng ta tin tưởng một ngay nao đo, nang sẽ thay
đổi.' Nha Mộc om lấy Tử Yen, ở trong long thầm noi, y thật sự nghiem tuc.

Tử Yen trong vong tay y du cười ma khoe mắt vương lệ chứa phức tạp, du khong
chảy xuống ma rơi vao long co, hoa thanh bong dang năm ấy dưới anh nắng.

'Thế giới nay, khong co nếu như. Than thể tan hoa của ta cũng khong co nếu...'
Tử Yen nhắm mắt lại, vi To Minh xuất hiện khiến ký ức phủ bụi của co kho ma
lần nữa bị chon vui.

..........

Mặt trời nhan tạo tren trời chậm rai tối đi, thanh mau đỏ, hoa thanh hoang
hon. Nếu khong dung thần thức nhin, dựa vao mắt thường sẽ khong nhin ra no la
giả.

Trong anh chiều ta, tren bai cỏ xanh xuất hiện bong sơn mạch, tren ngọn nui
trong sơn mạch co một lầu cac.

Trong lầu cac rất trang nha, khong co nhiều trang sức. Trong hoang hon rơi
rụng, đem tất cả nhuộm thanh mau da cam. Trong lầu cac vốn cư ngụ hai người,
nhưng hai năm trước Tử Yen bị đưa cho Nha Mộc, nơi nay chỉ con một co gai.

Một co gai trong khoảng ba mươi tuổi, khuon mặt khong để lại bao nhieu dấu vết
năm thang, như luc thanh xuan. Co lẽ tuổi thật của co khong con nhỏ, nhưng
tinh tinh an tĩnh của co dường như khiến thời gian cũng phải cảm than, khong
muốn nhớ kỹ co.

Co binh tĩnh ngồi đo nhin hoang hon tren trời, yen lặng nhin. Nhin mau hoang
hon, nhin trời xanh, anh nắng rơi tren mặt co, rất đẹp. Thậm chi co thể thấy
dưới anh nắng long tơ tren mặt co. Trong binh tĩnh tồn tại dịu dang, khiến
người thấy thi co cảm giac muốn che chở.

"Sư ton, cần gi như vậy?"

"Mấy năm nay Van Lai đại nhan đối xử với ngươi rất tốt, cũng tốt với ta nữa,
ngươi đồng ý hắn thi co ngại gi chứ?"

"Hơn nữa Van Lai đại nhan từng noi chỉ cần ngươi đồng ý la hắn sẽ khiến ngươi
đột pha tu vi hiện giờ, đạt đến trung kỳ Tế Cốt, ma ta cũng sẽ thanh nghĩa tử
của hắn."

"Thậm chi địa vị của ta ở đảo Nam Trạch sẽ tăng khong it, nếu co thể được chan
truyền từ Van Lai đại nhan thi đời nay ta chắc chắn co khả năng Man Hồn. Sư
ton, ngươi đừng cố chấp nữa."

Trong lầu cac, khi co gai nhin hoang hon thi một giọng noi khong phối hợp cứ
quanh quẩn, chất chứa sốt ruột. Người noi chuyện la thiếu nien mười bảy, mười
tam tuổi ben cạnh co gai.

"Để ta, yen tĩnh một luc." Thiếu nien noi lien mien, co gai dịu dang nhiu may,
khẽ noi, ngay cả lời noi cũng nhỏ nhẹ, dường như co chẳng co chut tinh tinh.

"Sư ton!!! Ta khong hiểu ngươi suy nghĩ thế nao nữa. Mấy năm nay sau tai kiếp
chung ta sống khổ rất nhiều, kho khăn lắm mới gặp Van Lai đại nhan, hắn vừa ý
ngươi, tại sao ngươi từ chối chứ? Tử Yen sư thuc năm đo khong từ chối lập tức
đồng ý, ta biết la vi nang bảo vệ ngươi, nhưng ngươi nhin mấy năm nay Tử Yen
sư thuc khổ, ngươi khong co chut uy nghĩ muốn bao đap nang sao?" Thiếu nien
sốt ruột co chut sắc ben noi.

Co gai run len, cắn moi dưới.

"Lấy tu vi của Van Lai đại nhan, muốn tim đan ba nao chẳng được? Chỉ vi hắn
lam người lỗi lạc, khong thich dung cường, khiến người cam tam tinh nguyện
theo hắn, nếu khong vậy thi tu vi của sư ton ngươi co thể từ chối trước mặt
Van Lai đại nhan khong!?" Thiếu nien lập tức noi tiếp, cang them sắc ben.

Co gai người run rẩy chậm rai quay đầu nhin thiếu nien.

"Van Lai đại nhan cang la người bảo vệ đảo Nam Trạch, khiến chung ta co nơi an
toan sinh sống, nhan vật như vậy ngươi co tư cach gi khong tuan theo? Du la
trở thanh thị thiếp của hắn thi co..." Thiếu nien chưa dứt lời lập tức bị co
gai nang tay tat mạnh.

Thiếu nien lảo đảo lui lại, ngẩng đầu nhin sư ton của minh, lớn tiếng la.

"Ngươi khong nghĩ cho minh cũng phải nghĩ cho ta chứ! Ta phải trở thanh nghĩa
tử của Van Lai đại nhan, ta phải học cong phap của Van Lai đại nhan!"

Co gai nhin thiếu nien trước mắt, nhin khuon mặt biến dữ tợn, tim đua nhoi.
Lời noi nay du la nhiều năm qua đệ tử noi rồi nhưng bay giờ sắc ben khiến co
thấy xa lạ.

Co nhin thiếu nien, khuon mặt đối phương co quen thuộc như vậy, co chut giống
người trong ký ức, đo la lý do luc trước co nhận người nay lam đệ tử.

"Ta thanh toan ngươi, ta đồng ý, trở thanh nghĩa tử của Van Lai rồi, từ nay
ngươi khong con la đồ nhi của ta." Co gai khep mắt, biểu tinh đầy mệt mỏi.

Thiếu nien ngẩn ra, sau đo mặt đầy vui sướng, lập tức lao ra lầu cac, hiển
nhien đi thong bao cho nghĩa phụ trong miệng ga, Van Lai.

Bước chan rời đi của thiếu nien khiến tim co gai đau đớn. Co chậm rai mở mắt
ra nhin hoang hon tren trời, thật lau, thật lau....

"Đo la giả." Phia sau co truyền đến tiếng than nhẹ.


Cầu Ma - Chương #523