Thị Thiếp


Người đăng: Boss

Khoảnh khắc nhận ra To Minh chinh la đồng mon Cửu Phong năm đo, Tử Yen mở to
mắt, co khong thể tin điều minh đa thấy. Thật ra trước đo co co do dự, nhưng
hai chữ sư điệt của To Minh như sấm set khiến Tử Yen ngay ra.

"Ngươi...ngươi thật la To Minh?" Tử Yen nhin To Minh, mai đến giay phut nay co
vẫn kho đem người Cửu Phong trong ký ức va người bay giờ phất tay một cai la
khiến cường giả trung kỳ Man Hồn run sợ bỏ trốn dung hợp thanh một.

"Phải keu sư thuc." To Minh nhin Tử Yen, mặt lộ nụ cười. Với To Minh, co gai
trước mắt chẳng những la chị của Tử Xa, con la người Nhị sư huynh yeu mến.

"To...sư thuc." Tử Yen chần chờ một chut, bản năng chắp tay cui đầu hướng To
Minh, trong mắt vẫn con đọng kinh sợ.

"Năm đo ta khong về Man tộc, khong biết Cửu Phong ra sao?" To Minh nhin co gai
trước mặt, nay co khong bằng như xưa, ngay chưa thiếu nữ yểu điệu thanh tu giờ
như trung nien, khoe mắt đuoi chim tuy khong ro rang nhưng vẫn thấy được chut
chut.

Năm thang nhẹ lướt qua người co gai, mang đi khong nhiều nhưng để lại tang
thương va trưởng thanh. Thiếu nữn năm đo bay giờ đa thanh một người đan ba
phong vận quyến rũ. Năm ấy co vốn xinh đẹp, bay giờ du tuổi lớn nhưng vẫn động
long người, co loại khac với thiếu nữ, nhưng xem khoảng cach giữa co va Nha
Mộc thi dường như quan hệ khong binh thường.

Tử Yen nghe To Minh hỏi chuyện, đe nen chấn kinh, thay thế la phức tạp. Co
khong nghĩ đến To Minh mất tich hai mươi năm, giờ xuất hiện trước mặt minh đa
cường đại như vậy, cai loại cường đại nay la co nằm mơ cũng khong dam tưởng.

Bay giờ đối phương co thể noi xứng với chữ sư thuc, khiến Tử Yen bất giac biểu
tinh phức tạp xen lẫn kinh sợ.

"Thien Han Tong vao mười lăm năm trước...chia cắt, Thien Mon rời đi, mang theo
nhiều đệ tử tai năng, len chin tầng trời dựa vao lực Thien Mon để khang tai
biến Đong Hoang. Nui dưới đất con ở đo, đa bị vứt bỏ, đồng mon cac phong đều
tứ tan. Ta va mấy tỷ muội đồng mon cung rời đi, tren đường gặp rất nhiều
chuyện, mai đến khi...gặp Van Lai tiền bối." Noi đến đay thi biểu tinh Tử Yen
co chut buồn rầu va kho noi.

"Con Cửu Phong, năm ấy tong mon rối loạn, ta...ta khong để ý lắm." Tử Yen noi
đến đay thấy To Minh hơi cau may.

"Nhưng ta nhớ nhị sư thuc trước khi đại loạn vai năm co ra ngoai, dường như
chưa từng trở về." Tử Yen vội noi.

To Minh im lặng, hồi lau sau ngẩng đầu nhin hướng Man tộc phia xa.

"Sư ton của ta thi sao?"

"Thien Ta Tử sư tổ, ta...ta khong ro lắm. Nhưng ta biết Đại sư huynh của To sư
thuc vao năm thứ năm Vu Man đại chiến co xuất quan, rời đi rồi khong biết co
trở về khong." Tử Yen ngẫm nghĩ, vội noi.

Co nhin To Minh du hai mươi năm khong gặp nhưng những chuyện cũ con đọng trong
ký ức. Nhị sư thuc Cửu Phong thich minh, sao co khong nhin ra được? Nhưng giờ
nghĩ lại, trong long Tử Yen trừ cay đắng ra con co loại thương hải tang điền.

'Nếu năm đo minh cung Nhị sư huynh của hắn một chỗ, vậy bay giờ...' Tim Tử Yen
đau nhoi, lặng im khong noi.

Nha Mộc ở một ben biểu tinh hoảng hốt, nghe Tử Yen va To Minh đối thoại, dần
dần y mở to mắt, ngay ngốc nhin hắn, ho hấp biến dồn dập.

"Mặc To...Mặc ton...To Minh" Nha Mộc nhin To Minh, đầu oc rối loạn, y nhận ra
To Minh, nhận ra người nay chinh la luc trong Thu Hải bộ lạc cung minh ở ben
đống lửa tro chuyện.

Cũng nhận ra...

"Van bối Nha Mộc bai kiến tiền bối, an tai tạo của tiền bối, van bối cả đời
kho quen!" Nha Mộc vội lui vai bước chắp tay thật sau cui đầu hướng To Minh.

Cai cui đầu nay, y bai la Hồng La năm đo cung với khi Hồng La giết Hậu Vu Thu
Hải bộ lạc thi đem toan than sự sống tặng cho Nha Mộc, khiến y bay giờ nửa
bước vao hang Hậu Vu. Tất cả chuyện năm xưa trong dong chảy thời gian chậm rai
bị người co long biết, đặc biệt người từng gặp To Minh va quen biết hắn.

"Ta khong ngờ Mặc tiền bối va người yeu của ta la đồng mon, đến từ Thien Han
Tong Man tộc." Nha Mộc biểu tinh cung kinh, đứng thẳng dậy co chut cảm than.

"Người yeu?" Mắt To Minh co rut.

Hắn khong quen biết nhiều với Nha Mộc, khong tinh co tinh cảm gi, miễn cưỡng
xem như cố nhan ma thoi, hoan toan khac với Tử Yen.

To Minh con ngươi co rut ma người ngoai thấy la như co anh sang vang chợt loe,
ap lực nhiếp hồn người từ hai mắt bắn ra, khiến Nha Mộc trong thấy co cảm giac
như tinh thần tan vỡ, lại thụt lui, đầu oc trống rỗng, y như con thuyền trong
biển động tuy thời tan vỡ. Loại ap lực nay khong giận ma uy khiến mặt Nha Mộc
biến sắc, như sắp tắt thở. Trong mắt y, To Minh chiếm hết tất cả tinh thần,
chỉ cần một ý niệm của đối phương lập tức cắt đứt sự sống của minh, chết ngay.

Tử Yen lien tục bước tới trước, chặn anh mắt To Minh nhin Nha Mộc, biểu tinh
phức tạp, lộ ra tang thương năm thang để lại. Co mở miệng như muốn noi cai gi.

"Đay la chuyện rieng của cac ngươi, khong lien quan To ta. Chẳng qua ta khong
ro, Nhị sư huynh của ta co chỗ nao khong xứng với ngươi?" To Minh cau may nhin
Tử Yen, lắc đầu.

"Cac ngươi đi đi."

Tử Yen mặt tai nhợt, im lặng chắp tay hướng To Minh, keo Nha Mộc một ben tinh
thần con hốt hoảng, hai người thụt lui định đi thi Tử Yen do dự, ngoai đầu
nhin hắn.

"To...sư thuc, ngươi con nhớ Han Thương Tử khong? Năm đo tong mon biến cố,
nang va ta cung đến đay, nếu ngươi con nhớ nang thi ta cầu xin ngươi, hay giup
đỡ nang." Tử Yen nhin To Minh, khẽ noi.

"Nghĩ tinh đồng mon, nghĩ tinh nang năm đo...vẫn luon yeu ngươi, xin To sư
thuc giup đỡ nang."

"Han Thương Tử." To Minh nghe noi ten nay, trước mắt hiện len một co gai xinh
đẹp.

Co gai anh mắt dịu dang, tinh tinh mềm mỏng, con co anh mắt kien cường. Từng
man ở Ham Sơn thanh, day dưa với Tư Ma Tin, hiện ra trong đầu To Minh. Những
ký ức bam bụi nhưng luc nay ngay cang ro rang.

"Phương Thương Lan." To Minh binh tĩnh noi.

"Chinh la Phương sư muội!" Tử Yen nghe To Minh noi ra ten Han Thương Tử thi
đoi mắt lộ kich động.

"Bốn năm trước Van Lai tiền bối muốn khiến Phương sư muội lam thị thiếp, bởi
vi Phương sư muội luyện cong nen dời lại. Hai năm trước vẫn như vậy, nhưng hom
nay cong phap Phương sư muội thanh, việc nay kho thể keo dai. Một khi Van Lai
tiền bối xuất quan lại đưa ra yeu cầu thi Phương sư muội sẽ khong cach nao từ
chối." Tử Yen nhin To Minh, vội vang noi.

To Minh im lặng, trong ký ức bong dang co gai cang ro rang hơn, những gi trước
kia giờ nhớ lại như cach một tầng vải. Hai mươi năm thời gian khong lau, nhưng
To Minh ở bất tử bất diệt giới luan hồi vo số lần khiến biểu tinh của hắn vẫn
co tang thương, người ngoai nhin khong thấu.

Tử Yen vẫn đang chờ To Minh trả lời, mai đến khi Nha Mộc tỉnh tao lại, nhin To
Minh thi thể xac va tinh thần sợ hai, hắn vẫn khong mở miệng. Hắn đứng đo nhin
phương xa, khong biết đang suy nghĩ cai gi.

Mặt Tử Yen ngay cang tai nhợt, cuối cung co cười thảm nhin To Minh, mắt dần
ướt nước.

"Thoi, đay khong phải chuyện của ngươi, ngươi khong co lý nao phải đi giup đỡ.
Ta biết năm đo Nhị sư huynh ngươi co ý với ta, nếu thời gian co thể đảo ngược,
nếu ta co thể trở lại trước đo, vậy ta sẽ chọn chấp nhận. Nhưng đay la khong
khả năng, đung khong? Nha Mộc noi khong sai, ta la song tu bạn lữ với hắn, ta
khong phải la tuổi xuan năm đo nữa. Ta chẳng những la song tu bạn lữ của hắn,
ta thậm chi từng la thị thiếp của Van Lai tiền bối, sau đo bị hắn xem như vật
phẩm đưa tặng Nha Mộc!" Tử Yen mặt tai nhợt, cười thảm, thanh am co chut the
lương. Nước mắt co khong ngừng rơi, dường như đe nen nhiều năm giờ khong thể
kiềm chế được nữa, bung phat.

"Ngươi co thể khinh thường ta, nhưng ngươi khong phải la ta, ngươi vĩnh viễn
khong hiểu một người con gai bị tong mon vứt bỏ, đối mặt tai biến Đong Hoang
tuy thời đến, tại Mặc ton hỗn loạn nen sinh tồn ra sao! Tinh cach Thương Lan
co chut yếu đuối, hai chung ta ở trong hỗn loạn trước khi tai kiếp đến, thế
giới khong con trật tự, mọi thứ nằm trong phep tắc cường giả sinh tồn, lam sao
sống! Mai đến khi gặp Van Lai tiền bối, hắn nhin trung Thương Lan, nhưng tinh
tinh nang ấy trong yếu đuối co cứng cỏi, tha chết khong theo, la ta thay nang
trở thanh thị thiếp của Van Lai tiền bối, uốn người nịnh nọt mới khiến hai
chung ta sinh tồn trong tai kiếp, con đi tới đất Vu tộc. Mỗi người đều co
quyền lợi lựa chọn sinh tồn, du co sai nhưng sống được thi la chinh xac. Ngươi
co thể khong giup đỡ Thương Lan, chỉ la hai mươi năm trước nang trong long
chứa sai người rồi!"

Tử Yen lau nước mắt, trong mắt lộ kien cường, mặc kệ To Minh, nhoang người hoa
thanh cầu vồng bay len trời. Nha Mộc theo sau, lặng lẽ đi theo, anh mắt nhin
Tử Yen tran đầy dịu dang va thương hại, con co che chở ẩn trong đay mắt.

Y thich Tử Yen, từ mấy năm trước lần đầu gặp gỡ thi đa thich co gai binh
thường mỹ diễm nhưng ẩn chứa đau thương. Loại yeu mến nay trong một lần tinh
cờ y thấy đối phương một minh đứng ben đa ngầm nhin nước biển đầy trời, mắt
ngấn nước va tran đầy mệt mỏi thi đọng lại trong long Nha Mộc, vĩnh viễn khong
thể xoa nhoa. Cho nen y cầu xin Tuyệt Vu Tong Trạch, trả cai gia rất lớn đem
Tử Yen từ chỗ Van Lai, đem co đa bị Van Lai chan mua trở về.

To Minh ngẩng đầu nhin Tử Yen va Nha Mộc rời đi, du vẻ mặt hắn binh tĩnh nhưng
trong long bị lời noi của co lay động.

"Nang ở đau?" To Minh chậm rai hỏi. Vốn hắn khong định từ chối, chẳng qua bị
ký ức lam hoảng hốt mới khiến Tử Yen hiểu lầm.


Cầu Ma - Chương #521