Một Tiếng Kêu Sư Điệt


Người đăng: Boss

Nha Mộc ngay ngốc nhin tộc nhan Mệnh tộc, đầu oc trống rỗng. Y bỗng cảm thấy
minh chạy trốn đến đảo Mệnh tộc la quyết định chinh xac cỡ nao.

Ông lao giữa khong trung biểu tinh am trầm. Lao la trung kỳ Man Hồn, ở Đong
Hoang đại lục co thể tinh la cường giả một phương, nhưng bay giờ đối mặt mười
mấy người tren đảo nhỏ ở trong mắt lao la nhỏ yếu lại cảm giac e ngại!

E ngại nay rất trực tiếp, ro rang!

E ngại đến từ sat khi va lạnh lung của mười mấy người tren đảo, ngay cả con
nit cũng thản nhien, loại người nay khong phải lao chưa từng gặp, nhưng lao
khong thấy một dan tộc như vậy!

"Mệnh tộc, lao phu nhớ kỹ." Một luc sau ong lao chậm rai noi.

"Sau khi lao phu giết cac ngươi rồi sẽ noi cho cac bộ lạc Đong Hoang ta, tại
đất Nam Thần co một Mệnh tộc, thấy tộc nhan tộc nay phải tan sat hết!" Lao am
trầm thốt ra sat khi va lạnh lẽo nhưng khong khiến mười mấy người Mệnh tộc
biến sắc mặt chut nao.

Ngay cả con nit cũng khong chut sợ hai, biểu tinh lạnh lung.

Loại lạnh lung nay khiến Nha Mộc trong thấy cũng toan than lạnh lẽo, con ong
lao Đong Hoang đối địch với họ thi mắt nổi len chan ghet. Lao hừ lạnh vung tay
phải ra trước, trời đất ầm ầm, trước mặt lao may cuồn cuộn troi, một pho tượng
to lớn hơn ba mươi met, chậm rai giang xuống.

Pho tượng xuất hiện, nguyen trời đất tran ngập ap lực manh liệt, đo đau phải
la pho tượng gi, ro rang la Man Hồn tượng của ong lao!!!

Tượng xuất hiện biểu thị ong lao dung hết sức, muốn giết hết người nơi nay!

Mười mấy người Mệnh tộc lạnh lung ngồi xếp bằng, tụ tập cung nhau, vong quanh
tượng đa To Minh, hai mắt họ nhắm nghiền, khong them để ý ong lao va Man
tượng, thi thao thanh am vang vọng.

"Mệnh tộc ta sinh ra bởi thien hoang, hết đời nay đến đời khac cung phụng Mặc
ton."

"Mặc ton la thần linh, tộc ta vi mệnh ma tranh, muốn nắm giữ vận mệnh bản
than."

"Trời khong co mắt, đất khong co lệ, vũ trụ vo niệm khiến Mệnh tộc ta bị vứt
bỏ, mất đi tương lai khiến Mệnh tộc ta ngưng tụ, khiến Mệnh tộc ta từ đay...vi
mệnh vung len!"

Nha Mộc va co gai Man tộc ngơ ngac nhin đam người Mệnh tộc. Hai người cảm giac
người Mệnh tộc đien rồi, người Mệnh tộc quai dị lam mặt họ trắng bệch.

Ông lao Đong Hoang tren bầu trời cười nhạt, tay phải một ngon hạ xuống, lập
tức Man tượng tỏa anh sang am u choi mắt, tượng hoa tan, hinh thanh mấy trăm
luồng sang am u lao hướng mặt đất.

Luồng sang rit gao lao nhanh hoa thanh từng khuon mặt quỷ dữ tợn cắn nuốt tất
cả sinh linh tren đảo.

'Đay la Mệnh tộc để lại một kich cuối cung, tế hiến sinh mệnh, dung hợp cung
tử khi, nở rộ thet gao sức sống cuối cung va giay dụa vận mệnh.' To Minh đứng
dậy, đi tới chỗ mười mấy người Mệnh tộc ngồi xếp bằng.

Bước chan của hắn nhin khong nhanh, nhưng chỉ một bước hắn đa đứng tren đỉnh
đầu tượng đa tộc nhan Mệnh tộc vong quanh. Khoảnh khắc hắn đứng đo, dao động
nhu hoa tản ra, ngăn chặn tộc nhan Mệnh tộc tế hiện. Họ mở mắt ra, trong mắt
chỉ co một bong dang.

Bong hinh To Minh đứng tren tượng đa!

Mai toc dai bay trong gio biển, ao trắng phất phới, va đoi mắt sau thẳm cung
khi thế thay thế bầu trời.

"Mặc ton!!!"

Tất cả tộc nhan Mệnh tộc cung chấn động, biểu tinh lạnh lung như vĩnh viễn
khong thay đổi lập tức hoa tan, con lại la cuồng nhiệt, sự cuồng nhiệt khiến
người nhin kinh sợ! Cuồng nhiệt nay thanh đối lập trai ngược với lạnh lung
trước đo!

Ánh mắt To Minh quet qua từng người tộc nhan Mệnh tộc, gật đầu. Giờ phut nay
sau lưng hắn, tren bầu trời mấy trăm luồng sang am u hoa thanh mặt quỷ đang ha
mồm rit gao đến gần.

"Kết thuc." To Minh xoay người, khoảnh khắc nhin len trời, mắt hắn loe tia
sang vang, đoi tay nang len đanh một đấm vao bầu trời.

Nắm đấm đanh ra, cuồng phong lấy To Minh lam trung tam từ đất mạnh vọt len,
theo nắm tay hắn lao hướng trời. Cuồng phong đến đột ngột, khoảnh khắc vang
tiếng nức nở, từ dưới đất vọt len trời, nơi đi qua, hễ đụng chạm với luồng
sang am u lập tức co tiếng ầm ầm vang vọng. Những luồng sang am u chẳng chut
chống cự, bỗng tan vỡ.

Phut chốc cuồng phong bị To Minh dấy len hủy diệt hết anh sang am u, xong len
tầng may tren trời, va chạm với may truyền đến tiếng ầm ầm điếc tai. Tầng may
chấn động lăn hướng tam phương.

Ông lao Đong Hoang biến sắc mặt, nhin chằm chằm To Minh đột nhien xuất hiện,
long dấy len song dữ. Lao hoảng sợ, luc trước lao khong hề hay biết tren đảo
con co người ngoai. To Minh xuất hiện, giống như đột ngột xong vao mắt lao, ra
tay thi dấy len khi thế khiến lao co cảm giac tim đập chan run.

Tất cả điều đo thuyết minh một việc, thanh nien trước mắt co lực lượng vượt
qua minh!

Mệnh tộc vốn đa khiến lao kinh sợ rồi, sợ xuất hiện người lam lao hoảng sợ,
ong lao chẳng chut do dự tum lấy thiếu nien ben cạnh vội vang thụt lui, khong
để lại cau gi định bỏ chạy.

To Minh biểu tinh binh tĩnh đứng tren tảng đa tiến một bước. Bước chan đạp
xuống, bong dang hắn biến mất, luc xuất hiện đa ở trước mặt ong lao.

To Minh khong noi hai lời, xuất hiện thi tay phải nang len ấn tran lao. Cai ấn
nay ở trong mắt ong lao như hoa thanh quy tắc thien địa, khiến lao co cảm giac
hồn phi phach tan, khong thể đối khang. Lao trợn to mắt, phat ra tiếng gầm.
Giờ thi lao khong quan tam co chật vật hay khong, toan than hiện ra Man Văn
bay ra, ở trước người hinh thanh ảo ảnh nui bang bạc.

Ảo ảnh trong như bao phủ To Minh vao trong, như muốn phong ấn hắn vậy.

"Băng!!" Ông lao lui lại gầm len, cung luc đo, tran lao loe anh sang, lập tức
ở trước mặt lao Man tượng lại biến ảo ra.

Lần nay Man tượng so với luc trước xuất hiện thi ngưng tụ vai phần!

Sau đo ong lao con chưa yen tam, tay trai nầng len, lập tức trong tay xuất
hiện đỉnh to, đỉnh hinh vuong, khi xuất hiện bốn phia đỉnh khắc bốn con kỳ
thu. Giờ bốn thu thức tỉnh cung gầm len, cuốn đỉnh động.

Nhưng trước một giay lao thốt ra từ băng, nui ảo bao phủ người To Minh nổ
tung. Giay phut no tan vỡ, ngon tay To Minh khong chut mạnh dừng ấn vao Man
tượng ong lao.

Tiếng nổ vang vọng, Man tượng run len vỡ thanh mấy mảnh, mang theo mảnh vỡ tơ
mau tản ra. Ông lao thụt lui hộc mau, vẻ mặt hoảng sợ. Lao thấy đỉnh vuong
trước người bị ngon tay thanh nien toc đen đụng vao.

Đỉnh keu vu vu, mặt tren xuất hiện từng khe nứt to lớn, từ giữa vỡ ra chia
thanh hai bắn tung, khiến trước mặt ong lao va To Minh khong con ngăn trở,
khiến ngon tay lạnh lung của To Minh với tốc độ tia chớp chỉ vao tran ong lao.

Ông lao run bần bật, nhưng khoảnh khắc bị chỉ thi cắn đầu lưỡi phun mau vao
người thiếu nien bị lao tum chặt cổ tay. Thiếu nien chưa kịp phat ra tiếng het
thảm, than hinh lập tức heo rut cuối cung nổ tung thanh cục thịt. Cung luc đo,
ong lao vội lui ra sau, sống sot dưới một chỉ của To Minh! Tuy nhien lao sống
la vi giay phut mấu chốt thi triển bi thuật để lại tai họa vo cung, khiến đệ
tử chết thay minh!

"Man Hồn đại vien man!!! Ngươi la Man Hồn đại vien man!!!" Giờ phut nay ong
lao Đong Hoang cực kỳ chật vật, nhưng lao gặp nguy hiểm sinh mạng, đau rảnh để
ý những điều đo, lao trợn to mắt lộ vẻ khong thể tin.

Mới nay trong chớp mắt lao từ một chỉ của To Minh cảm nhận manh liệt chết choc
va nỗi sợ khong thể khang cự. Co thể một chỉ cho lao tạo thanh cảm giac nay
theo lao thấy tuyệt đối khong phải hậu kỳ Man Hồn lam được, chỉ co...Man Hồn
đại vien man!

Nỗi sợ trong long lao như song biển nhấn chim, du lao la trung kỳ Man Hồn
nhưng du sao la người chứ khong phải hồn khong co suy nghĩ, lao cũng co nỗi sợ
va hai hung, co luống cuống, chẳng qua rất hiếm thấy thoi. Tuy nhien gặp phải
người lao đoan la Man Hồn đại vien man thi kho tranh chấn kinh như vậy.

Phải biết rằng...Man Hồn đại vien man cả Đong Hoang chỉ co sau người! Mỗi
người đều nổi như cồn, khong gi sanh kịp!

Lao thụt lui, long rối loạn, cay đắng, bất giac nhớ tới khong lau trước khi đệ
tử chết từng noi hai chữ cau ca, giờ quả nhien cau được con ca, chẳng qua con
ca nay khong phải lao co thể đối đầu. Lao biết ở trước mặt một Man Hồn đại
vien man la khong thể chạy trốn, cho nen khong chạy nữa ma phat cuồng tay phải
nang len mạnh ấn vao tran. Lập tức toan than lao hiện Man Văn bỗng tự bốc
chay, đo la thần thong đặc biệt của Man Hồn cảnh, thieu đốt Man Văn! Khi thế
vao giay phut nay khong ngừng tăng len, mắt đỏ ngầu, muốn liều mạng thi triển
thần thong.

Ben tai lao vang một thanh am lạnh lung, thanh am nay trở thanh cau noi vĩnh
hằng trong đời lao.

"Tay trai ta đại biểu qua khứ, năm thang nghịch chuyển, cho số mệnh..."

Giay phut thanh am lọt vao tai lao, lao cảm giac thien địa xung quanh bỗng
biến khac đi, Man Văn thieu đốt tren người lao tắt, bước chan lui nghịch
chuyển, khi lao mờ mịt thi thấy bong dang To Minh va ngon tay đến chỉ vao tran
lao, đau đớn. Sau đo mọi thứ chim vao hắc am, chỉ con ben tai tiếng linh hồn
tan vỡ gion vang.

Trong mắt người Mệnh tộc, Nha Mộc va co gai Man tộc, họ thấy ong lao Đong
Hoang đang thụt lui nhưng bỗng nhien tiến mấy bước, chủ động đưa tới ngon tay
To Minh nang len, đầu nổ tung, người rớt xuống đất, tui trữ vật thi tự động
bay ra bị To Minh tum lấy.

"Tộc nhan Mệnh tộc, bai kiến Mặc ton!" Ben cạnh Nha Mộc, mười mấy Mệnh tộc quỳ
dưới đất lạy, cuồng nhiệt nhin To Minh.

Nha Mộc ngay ngốc nhin To Minh, y cảm thấy Mặc ton nay trong thật quen mắt.

Co gai Man tộc ben cạnh y thi đoi mắt toat ra kho tin.

"To...To Minh!!!"

"Tử Yen, đa lau khong gặp. Nhị sư huynh của ta co khỏe khong?" To Minh đứng ở
giữa khong trung, mắt nhin hướng co gai Man tộc, co cảm giac năm thang xa xoi.

Hai mươi năm.


Cầu Ma - Chương #520