Phía Bên Phải!


Người đăng: Boss

Ánh mắt To Minh quet bốn phia, đường hầm một mảnh am u, vach tường bốn phia
khong phải đất đa ma la thiết thanh đồng, cach mỗi khoảng sẽ co phu văn chớp
loe. Phu văn trở thanh anh sang duy nhất nơi đay.

Mấy trăm người Mệnh tộc đều yen lặng, biểu tinh hơi đau thương. Họ cung nhau
sinh hoạt mười lăm năm khong tương lai, du rằng giờ co hy vọng rời đi nhưng ở
ben ngoai co chin tộc nhan bị vĩnh viễn chia ly. Chờ đợi chin tộc nhan đo co
lẽ la cai chết, du khong phải thi sẽ suốt kiếp chia xa.

Mắt To Minh chợt loe, thu lại tầm mắt nhin bốn phia, sải bước đi tới trước
nhất. Hắn đi nhanh, sau lưng tộc nhan Mệnh tộc lục tục đi theo.

Một đường im lặng khong ai len tiếng, tộc nhan Mệnh tộc đoi khi ngẩng đầu, mắt
rơi vao bong lưng To Minh dẫn đầu, khong biết tại sao long chậm rai binh tĩnh
lại. To Minh cho họ hai lần kỳ tich, lần đầu tien la tuyệt vọng bị Bức Thanh
tộc giết choc, lần thứ hai la mười lăm năm nay vốn tưởng khong thể rời đi được
To Minh đưa tới trước mặt họ.

Họ tin sẽ con co lần thứ ba, lần thứ ba nay la Mặc ton Mệnh tộc họ cong nhận
dẫn họ hoan toan rời khỏi Chuc Cửu Giới, quay về Nam Thần!

Khong phải một người Mệnh tộc nghĩ vậy ma toan tộc nhan đều thế. Co thể noi To
Minh chinh la hy vọng tinh thần của họ, loại cảm giac nay theo từng việc xảy
ra cang sau sắc hơn.

To Minh đi đằng trước, thần thức tỏa ra, nhưng tại đay khong thể tan qua xa.
Vach tường bốn phia bai xich rất mạnh, ngăn cản thần thức khuếch tan.

Cất bước đi tới, khong xa trong đường hầm, To Minh dừng bước chan, nơi đo co
lối rẽ, co ba con đường, khiến người biết nơi nao mới la thong hướng truyền
tống trận.

To Minh tạm dừng thi tộc nhan Mệnh tộc cũng dừng, im lặng nhin bốn phia. Nam
Cung Ngan tiến tới vai bước đứng cạnh To Minh, nhin bốn phia, cuối cung tập
trung vao hắn. Khong chỉ la ga, tất cả người Mệnh tộc nơi nay đều nhin hướng
To Minh.

To Minh nhiu may, ong lao m Linh tộc khong noi chỗ nay sẽ xuất hiện lối rẽ.
Trước mắt ba con đường, hắn biết khong thể đi nhầm, một khi đi sai thi sẽ mất
thời gian quý gia.

Giay phut đam To Minh tới chỗ rẽ nay, nhin ba con đường thi bỗng nhien toan
đường hầm chấn động lắc lư dữ dội, khiến người kho thể đứng vững.

Ben ngoai truyền đến tiếng nổ trầm đục, giống như đường hầm sắp sụp xuống. Bốn
phia phu văn chớp loe cang dữ dội, khong ngừng nhấp nhay khiến người ở đay
thời gian dai kho tranh khỏi nong nảy.

To Minh bước ra vai bước, trước anh mắt của người Mệnh tộc, khong lập tức lựa
chọn ma ngồi xếp bằng tren đất, mắt nhắm lại, thần thức tản ra, hoa thanh ba
luồng nhanh chong vươn hướng ba con đường. Thần thức lan tran trong sự bai
xich của chỗ nay, thần thức khong ngừng bị suy yếu, chưa lan ra trăm met thi
chỉ con lại một tia, mắt thấy sắp hoan toan tan biến, nguyen thần trong người
To Minh rời khỏi than thể dung nhập vao thần thức.

Như vậy khiến thần thức lại bung nổ, tiếp tục lan tran. Con đường trước mắt
hắn, thần thức cực kỳ quai dị, lặng lẽ, thậm chi To Minh khong kịp biết ro hết
thi đa biến mất.

Giay phut thần thức do đường trước mặt hắn biến mất, thần thức do đường ben
trai thấy một truyền tống trận to lớn, trận đang từ từ vận chuyển, như tuy
thời mở ra!

To Minh bỗng mạnh mở mắt, khong rảnh suy nghĩ tại sao thần thức đằng trước
biến mất, định thu lại thần thức do đường ben phải thi bỗng người chấn động,
hắn mạnh ngoai đầu nhin chằm chằm đường ben phải.

Con ngươi hắn co rut, mắt tỏa anh sang choi loa, tất cả đều vi thần thức đường
ben phải lan tran đến ngan met thi thấy một khong gian to lớn!

Trong khong giản hắn thấy từng bong bong to lớn, những bọt khi co khong it vỡ
ra nhưng khong biến mất, thậm chi một số bong bong chẳng hề tan vỡ, cực kỳ
hoan chỉnh!

To Minh hit thở dồn dập, cắn răng thu lại thần thức, khong nhin đường ben phải
nữa ma đứng dậy, mang theo những tộc nhan Mệnh tộc lao nhanh đường ben trai
hắn phat hiện co trận phap.

Theo mọi người đi nhanh, đất chấn động cang thường xuyen, tiếng nổ ầm ầm, cả
con đường run rẩy, thậm chi mặt đất xuất hiện khe nứt. Khe nứt xuất hiện, co
anh sang choi loa xuyen thấu, khiến người co cảm giac đất tuy thời tan vỡ.

Phu văn xung quanh tường chớp loe sang ngời, anh sang chiếu bốn phia, khiến
đường hầm trong khoảnh khắc sang như ban ngay.

Mọi người lao nhanh, khong lau sau phia trước đường hầm xuất hiện vung đất
trống, tren mảnh đất trống cũng co khe nứt li ti, cung luc đo con co trận phap
to lớn ầm ầm vận chuyển. Trận phap tỏa cảm giac truyền tống, đa hoan toan mở
ra, chỉ cần bước vao la sẽ bị truyền tống đi.

Khoảnh khắc mọi người thấy trận phap biểu tinh lộ kich động thi bỗng nhien,
đường hầm lại chấn động mạnh, giống như vốn nằm ngang giờ dựng thẳng, khiến
người Mệnh tộc khong tự chủ được lui ra sau, sắp te xuống.

"Luc nguy hiểm chung ta dốc hết sức bước vao trận phap nay, mặc kệ no truyền
tống đến đau, nếu la Nam Thần đại lục, nếu tach ra thi nhớ kỹ một điều, chung
ta la Mệnh tộc! Chung ta khong con la Vu tộc, tại Thien Ha Sơn Nam Thần la nơi
chung ta tập kết, nếu Thien Ha Sơn khong con thi ta sẽ chờ cac ngươi gần đo!
Để Mệnh tộc chung ta tại đất Nam Thần gọi ra ten minh! Nhớ kỹ, Thien Ha Sơn!
Nhớ kỹ, chung ta cung phụng la Mặc ton!" Nam Cung Ngan rit noi, thanh am vang
dội, xộc vao tai mỗi một tộc nhan Mệnh tộc, biến thanh kien quyết va cố chấp
trong mắt họ.

"Cac vị, chung ta...gặp lại ở Nam Thần!" To Minh bay len, chắp tay với cac tộc
nhan Mệnh tộc trong đường hầm.

"Mệnh tộc chung ta đời đời cung phụng Mặc ton, chung ta...gặp lại ở Nam Thần!"

Giọng Mệnh tộc quanh quẩn, từng bong người lao nhanh hướng trận phap, bước vao
rồi lập tức khong thấy bong dang.

Đường hầm chấn động cang kịch liệt, thậm chi một số vị tri xa hơn đa xuất hiện
tan vỡ. Từng bong người lao đi, gần như mỗi một tộc nhan Mệnh tộc lướt qua
người To Minh thi sẽ tạm dừng, cung kinh gọi hắn Mặc ton, chắp tay cui đầu rồi
bước vao trận phap.

Từng tiếng Mặc ton lộ ra kien định của họ, đay co lẽ khong con la một xưng ho
ma chan chinh trở thanh tượng trưng nội tam họ, con co mười lăm năm chờ đợi
khong kết quả, thất vọng với Vu tộc. Giờ phut nay keu gọi tiếng Mặc ton, tất
cả trở thanh vĩnh hằng, biến thanh nhiệt huyết lam Mệnh tộc. Từng tiếng keu
Nam Thần gặp lại khong phải noi đua ma phat ra từ tiếng gao tận tam can.

Lat sau, khi trừ Nam Cung Ngan ra tất cả người Mệnh tộc đều từ biệt biến mất
trong trận phap, ga nhin To Minh, lặng lẽ chắp tay, muốn noi cai gi nhưng
khong mở miệng, xoay người đi hướng trận phap. Trận phap loe anh sang, giay
phut sắp tan đi ga bỗng nhin hướng To Minh.

"Lời Mệnh tộc khong phải noi đua, lời của ta khong phải lung tung. Mặc kệ ben
ngoai thương hải tang điền, Mặc ton Mệnh tộc, an nay vĩnh viễn khong quen, đời
nay đời khac cung phụng đến vĩnh hằng!" Giọng noi Nam Cung Ngan quanh quẩn,
than hinh đa biến mất trong trận phap.

Trận phap con đang vận chuyển, To Minh đứng đo, bốn phia đường hầm rung lắc
cang dữ dội. Hắn nhin trận phap, bỗng nhien xoay người, khong bước vao trận ma
dọc theo con đường luc đến.

Nếu cứ vậy ra đi thi hắn khong cam long, nếu cứ rời đi, rất nhiều điều hắn
thắc mắc khong co đap an!

Ông lao m Linh tộc từng noi nếu To Minh co can đảm, co thể kien tri đến phut
cuối, co quyết đoan co lẽ vĩnh viễn khong đi được, vậy sẽ co thể nhin thấy thế
giới chan chinh!

Điều nay To Minh luon ghi nhớ, hắn muốn xem!

Mặt khac, con đường ben phải lối rẽ, thần thức hắn thấy những thứ đo la tinh
thần hắn rung động, khong biết vi sao cảm thấy quen thuộc. Sự quen thuộc nay
rất hư ảo, nếu cẩn thận tim kho ma phat hiện, chỉ co luc vo tinh mới co loại
từng biết. Loại cảm giac nay xuất hiện một chớp mắt khi To Minh dung thần thức
tra xet đường ben phải. Hắn khong biết cảm giac đo la gi, cũng khong biết co
phải tren thế giới nay co ai khac ngẫu nhien đi tới một nơi, ngẫu nhien thấy
cảnh vật nao đo, ngẫu nhien lam việc gi sẽ co cảm giac quen thuộc.

To Minh lao nhanh đi, chớp mắt xẹt qua đường hầm, xuyen qua mấy con đường bị
sụp, tới chỗ rẽ, hắn chẳng chut do dự lao hướng ben phải.

Con đường ben phải giờ đay dựng thẳng, To Minh đi trong con đường như một cay
cột lao nhanh len tren. Phu văn sang ngời khong con chớp loe, khe hở xung
quanh ngay cang nhiều, anh sang choi loa xuyen thấu. Ở tận cung đường hầm cũng
chinh la mep đất trống luc trước thần thức To Minh do xet, vach tường co cang
nhiều khe hở, thậm chi co một cai khe rộng cỡ nắm tay.

Khoảnh khắc To Minh bước vao đất trống, anh mắt đầu tien la quet qua khe hở,
nhin thấy ngoai khe một mảnh sương đậm nhưng tỏa anh sang rực rỡ!!!

Co từng đợt khi lạnh toat ra theo anh sang trong khe.

Cung luc đo, đường hầm lại rung động một cai, tiếng rit sắc nhọn từ ben ngoai
truyền đến. To Minh co ảo giac, con đường hắn đứng, con đường ở trời thanh
đồng đang nhanh chong di chuyển.

Hắn dừng ho hấp, bước vao đất trống, nhin thấy cảnh tượng luc nay thần thức
hắn thấy!


Cầu Ma - Chương #505