Túc Nữ Chỉ Thuộc Về Ngươi


Người đăng: Boss

Đo la một hồn nhu nhược, một hồn mất đi tam tri me mang bay tren mặt đất nhiều
năm.

Co khong co mục đich phieu đang, khong biết điểm cuối tại đau.

Bong dang co mắt thường khong thấy, chỉ co thần thức mới thấy khuon mặt xinh
đẹp của co, thấy hồn co me mang. Co mặc ao trắng u hồn phieu đang, ben người
co nhiều hồn giống co, dường như khong thấy đối phương, chỉ bay thanh đan. Co
vốn khong co ký ức, quen minh chết đi thế nao, quen tại sao minh biến thanh
như vậy, chỉ mơ hồ nhớ dường như minh đang tim cai gi. Nhưng rốt cuộc tim cai
gi, co khong nghĩ ra được.

Bay mai, một lần lại một lần tim kiếm, đang tim hướng que nha ư? Đang tim ấm
ap trong đời ư? Đang tim tong mon sao? Co, la tuc nữ.

Lấy than phận như co vốn nen rời đi vao biến cố mười lăm năm trước, than phận
như co đến từ tien tộc, nơi nay khong thuộc về co, co vốn nen đi theo người
tong mon rời khỏi Chuc Cửu Giới.

Nhưng co xuất hiện trong thần thức To Minh, bộ dạng phu du hồn.

To Minh đứng đo, nhin co ở trong mười du hồn mắt thường khong thấy nhưng thần
thức thấy ro, nhin mặt co tai nhợt, hồn than bay bổng va trong mắt me mang.

Đay la người tại đại hội đổ bảo Thien Lam Mộng cui đầu, Thu Hải bộ lạc thanh
nữ Uyển Thu tranh ne anh mắt, khong ai noi một cau gium To Minh, co la người
duy nhất tỏ ra lo lắng.

Đối với co gai nay To Minh khong hiểu nhiều, chỉ ở năm đo tren chiến trường Vu
Man hắn thấy co, nghe co noi một cau Tuc Mệnh. Sau đo trong ký ức Hồng La từng
tiếp xuc một it với co gai, từ nay về sau chẳng lien quan gi đến khi gặp lại
tại Chuc Cửu Giới. Hắn thậm chi khong biết ten co gai, chỉ biết co người gọi
co la...tuc nữ. Một xưng ho rất kỳ lạ, tuc la tuc số mệnh ư? To Minh nhin co,
im lặng.

Trước mặt To Minh, từng phu du hồn bay qua người, chung khong thấy To Minh,
như la khong thấy. Mai đến khi bảy, tam phu du hồn lướt qua To Minh thi co gai
ao trắng tới gần.

Mắt co me mang chậm rai tới gần To Minh, giay phut lướt qua hắn chợt khựng
lại!

Dường như co nhận ra cai gi, quay đầu nhin To Minh. Chỉ la trong mắt co thấy
một mảnh hư vo, nhưng chẳng biết tại sao co thấy ấm ap, dường như đay la nơi
co luon tim kiếm.

Co chậm rai nang tay len như muốn chạm vao ấm ap đo.

To Minh nhin co, mặc kệ tay co đặt tren người, chạm vao mặt minh.

Thật lạnh, đay la cảm giac đầu tien của To Minh.

Hắn nhin hồn co gai vốn khong co chut biểu tinh nhưng giờ dần lộ nụ cười, nụ
cười kia rất đẹp toat ra đơn thuần, toat ra lưu luyến kho tả.

Co vuốt mặt To Minh, chậm rai tới gần dựa vao ngực hắn, mắt khep, biểu tinh
thỏa man, dường như co tim rất lau rồi giờ rốt cuộc tim đến nơi thuộc về minh.

Co la tuc nữ, tuc tức thuộc về Tuc Mệnh.

Mười lăm năm trước co vốn co thể rời đi nhưng khong co, co chọn ở lại. Thế
giới ben ngoai khong co Tuc Mệnh, vậy co khong con la tuc nữ. Chỉ tại đay, co
Tuc Mệnh ở co mới la tuc nữ thuộc về Tuc Mệnh.

Từ khi co con nhỏ đến lớn, tinh cach yếu đuối bởi vi một cai ten ma thay đổi.
Du co chỉ la một trong rất nhiều tuc nữ, nhưng co từ tien tộc giang xuống, mục
đich duy nhất la chinh mắt thấy Tuc Mệnh.

Vậy nen co khong đi, vậy nen tim kiếm mấy năm, trong đem mưa đo co trở thanh
phu du, du đa thanh hồn, du quen hết mọi thứ, mất đi tam tri nhưng co vẫn đang
tim kiếm, khong ngừng tim.

To Minh nhin hồn co gai trước mắt, cảm nhận co lưu luyến. Hắn đứng đo, từ ban
ngay đến đem khuya.

Mơ hồ trong đầu hắn tri nhớ hiện ra cảm xuc trước kia khong tồn tại.

Đo la đem vo tận, rất lạnh lẽo, co độc va co đơn trởe thanh vĩnh hằng, la đem
mất đi giọng noi muội muội khong biết qua bao lau.

Hắn vẫn nằm đo, đối với mọi thứ ben ngoai hắn cảm giac được nhưng chết lặng,
quen đi.

Mai đến khi thanh am mang theo non nớt va rụt re, yếu ớt thi thầm ben cạnh
hắn.

"Chao đại ca ca, ta...ta họ Bạch, la bạch của mau trắng, ta, ta ten Linh nhi,
đến từ Tang Long tong."

"Đại ca ca, ngươi la Tuc Mệnh ư? Tuc Mệnh co nghĩa gi? Tại sao bọn họ gọi
ngươi la Tuc Mệnh?"

"Đại ca ca, ta nhớ nha, ta khong muốn ở đay. Ngươi nhớ nha khong? Nha ngươi ở
đau? Ta noi nha, trong nha ta đẹp lắm, ta con co một đệ đệ, nhưng đa lau rồi
khong thấy no."

"Đại ca ca, Mặc gia gia noi ta co thể giống người khac trở thanh tuc nữ, nhưng
ta khong muốn giống như họ. Ta muốn sau nay trở thanh tuc nữ chỉ thuộc về
ngươi, mặc kệ sau nay ngươi ở đau ta đều luon ben cạnh ngươi."

"Đại ca ca, ta muốn...nhin ngươi thức tỉnh, ta sẽ đi tim ngươi, ngươi sẽ nhớ
được ta khong?"

Ký ức bong tối chậm rai tan đi, lộ ra trước mặt To Minh la bầu trời Chuc Cửu m
hỗn độn, động đất, con co trong đem tối từ phia xa từng cột sang lien tiếp
trời đất.

To Minh cui đầu nhin co gai trong ngực, co nhắm mắt như đa ngủ say, nụ cười
thỏa man ngọt ngao.

"Bạch...linh..." Mắt To Minh dần tran đầy đau thương, hắn bỗng hiểu thứ gi
nhưng vẫn co chut mơ hồ.

Im lặng thật lau sau, To Minh trong chua xot thả lỏng tay, tuy nhien hồn co
gai bắt chặt hắn khong thả, du bắt hụt cũng khong muốn thả lỏng. Mai đến khi
To Minh bỏ co vao tui trữ vật, mai đến khi To Minh đi đến Vu thanh trở thanh
phế tich, tim đến hồn A Hổ, cũng dung cach tương tự lấy đi. Một minh hắn ở
trong trời đem đi hướng sơn cốc Mệnh tộc.

Luc sang sớm To Minh trở lại sơn cốc Mệnh tộc, đứng tren sơn cốc hắn nhin mấy
trăm Mệnh tộc trước mắt, bỗng khong chia ro những người nay la sống hay chết.

Hắn ngồi xuống, nhin bầu trời, me mang.

Mặt trời mọc trời lặng, một ngay lại một ngay troi qua, To Minh ngồi đo khong
co đap an.

'Co lẽ tất cả đap an chỉ khi cuối cung rời đi mới biết được.' Khi đem thứ ba
buon xuống, To Minh mở mắt ra.

'Nơi nay giới linh thức tỉnh, trong thời gian ngắn sẽ nghieng trời lệch đất,
vậy trước khi đi minh con co một nơi nghi ngờ, Vạn le Sơn.' Mắt To Minh ngưng
tụ, đe nen chấn động va mờ mịt hanh trinh m Linh tộc. Hắn đứng dậy nhin phương
xa trong bong đem.

Thật lau sau To Minh hoa thanh cầu vồng biến mất trong bong đem. Hắn mở thần
thức hướng tới nơi Bức Thanh tộc lao nhanh. Chỗ đo la trạm dừng cuối cung tại
Chuc Cửu Giới của hắn, tim hiểu tại sao Huyết Hỏa Trung Trung tồn tại, tim
hiểu thuật Hỏa Man trong ký ức vi sao xuất hiện tại đay, tim hiểu trong ký ức
của hắn chỗ lệch lạc. Con co cai ten Vạn le Sơn khiến hắn quen thuộc la tại
sao. Trong long To Minh co đap an, lần nay đi la muốn xac định.

To Minh lao nhanh tren trời, thần thức nhiều lần tỏa ra nhưng khong co hơi thở
Cơ Van Hải. Cơ Van Hải hoa thanh con rối, tự biến mất khong tim thấy.

Đến khi binh minh đến trước mặt To Minh xuất hiện chỗ Bức Thanh tộc, hắn vẫn
khong tim thấy dao động đến từ Cơ Van Hải.

Ở trước mặt To Minh la mặt đất tran đầy vo số khe hở. Từng cai khe sau khong
đo được, co khi lạnh khuếch tan ra, lan tran bốn phia. Đặc biệt ở mặt đất
phương xa co vị tri la điểm giao thac của tất cả khe ranh. Tại đo khong co hố
sau, khong co nhiều khe ranh ma tồn tại một ngọn nui!

Ngọn nui cao ngất đam may, đen thui tỏa ra khi lạnh lẽo!

Nui nay khong tồn tại ở mười lăm năm trước, như la chui ra từ mặt đất, sừng
sững đứng trong coi đời!

Giay phut To Minh tới gần đay thi trong bong đem, hắn thấy trong vo số khe đen
quanh mặt đất bỗng xuất hiện vo số đoi mắt lạnh lung.

Từng đoi mắt ở trong bong tối chớp loe nhin minh, chẳng những trong khe tran
ngập đoi mắt ma ở ngọn nui cao hắn cũng cảm nhận nhiều anh mắt đều tập trung
tren người minh.

Lạnh lung, vo tinh, khat mau, van van, những đoi mắt ẩn chứa ý nghĩa hiện ra
khiến người thấy ma chấn động tinh thần.

Nhưng To Minh khong co, hắn lặng lẽ tiến tới trước. Mục tieu của hắn chỉ co
một, chinh la ngọn nui kia, ngọn nui tại Bức Thanh tộc bị gọi la Vạn le Sơn!

Theo To Minh tới gần, một tiengs rit sắc nhọn bỗng vang vọng trong mặt đất.
Đay khong phải giọng một Bức Thanh tộc ma tất cả tộc nhan Bức Thanh tộc cung
phat ra tiếng gao.

Thanh am như song am co khi thế kinh thien động địa, dấy len thi khiến binh
minh tren trời như sắp lui đi, tuy nhien no khong thể khiến bước chan To Minh
co chut tạm dừng.

Thanh am vang vọng thi truyền ra tiếng vỗ canh dữ dội. Chỉ thấy trong bong đem
từng đoi mắt chớp loe nhanh chong tới gần, hoa thanh vo số tộc nhan Bức Thanh
tộc!

Khoảnh khắc những tộc nhan Bức Thanh tộc xong hướng To Minh thi bỗnng hien,
một giọng tang thương chậm rai phat ra từ đỉnh nui.

"Tộc nhan Bức Thanh tộc cung phụng ta, đừng ồn ao, đay la khach của ta, ta đợi
hắn đa rất lau, rất lau."

Theo giọng noi vang vọng, những tộc nhan Bức Thanh tộc sắp vọt ra đều khong
phat ra am thanh nữa ma trở lại khe sau thẳm, ngay cả đoi mắt chớp loe cũng
chậm rai tắt đi, khiến mặt đất lại rơi vao hắc am.


Cầu Ma - Chương #500