Người đăng: Boss
Khi ngon tay To Minh ấn vao con mắt trai, thế giới trong con mắt đo biến thanh
mau đỏ. Tay boi qua mắt phải, toan thế giới của To Minh trở thanh đỏ rực.
Đỏ như mau, rực chay như lửa!
Khoảnh khắc Huyết Hỏa Trung Trung bị To Minh thi triển, ngọn lửa đậm đặc từ
người hắn bung phat. Lửa khong co khi thế như tay lửa to lớn tren trời nhưng
tran ngập toan than To Minh, khiến toc hắn bay phất phơ, khiến hắn đứng đo,
ngẩng đầu nhin lại cho người cảm giac du đối mặt trời sụp đất nứt vẫn kien
cường.
"Ta la truyền thừa Hỏa Man, thuật bai nguyệt ta cũng biết!" To Minh đứng đo,
đoi tay nang len chắp tay hướng trăng thứ chin cui đầu.
Hắn cui đầu, trăng thứ chin tren trời xuất hiện vặn vẹo, đường viền như xuất
hiện bong chồng!
Tay lửa lao hướng To Minh run len, dường như khong thể nhận cui đầu của hắn,
trong qua trinh đến co dấu hiệu tắt.
Kim tuyến tộc nhan Bức Thanh tộc ở khong xa trợn mắt ha hốc mồm, đầu oc u
vang, lộ vẻ sợ hai khong thể tin. Ga biết ro To Minh cường đại, theo lý thuyết
du hắn thi triển thần thong gi đối khang thi ga sẽ khong biến sắc mặt lien tục
như vậy. Nhưng ga chẳng ngờ rằng To Minh dung thứ đối khang biển lả lại la
thuật bai nguyệt giống y đuc của ga!!!
Đay la điều ga khong thể nao dự đoan được, như đảo đien suy nghĩ của ga. Thuật
bai nguyệt la hệ Bức Thanh tộc truyền thừa, chỉ co kim tuyến tộc nhan mới nắm
giữ được, ngoại tộc kho ma đạt được.
Đay la chung cung phụng nguyệt tổ Bức Thanh tộc truyền xuống phương phap, la
thanh thuật của Bức Thanh tộc!
Giờ phut nay ở trước mắt, ga chinh mắt thấy To Minh thi triển, thậm chi luc
hắn thi triển thuật nay khiến kim tuyến tộc nhan Bức Thanh tộc co ảo giac,
dường như hắn lam thuật bai nguyệt con chinh thống hơn cả minh!!!
Nen biết rằng ga thi triển thuật cần mượn lực nguyệt tổ, khong thể tuy tay
lam, quan trọng nhất la ga chỉ biết bai nguyệt chứ khong biết Huyết Hỏa Trung
Trung!!!
Huyết Hỏa Trung Trung ở trong tộc chung chỉ co đại trưởng lao va tộc trưởng
mới được nguyệt tổ ban cho cach tu hanh, đay la thuật mạnh nhất của hệ Bức
Thanh tộc chung. Nếu chỉ la vậy thi thoi, cang khiến kim tuyến tộc nhan Bức
Thanh tộc thấy ý chi sắp tan vỡ la To Minh thi triển Huyết Hỏa Trung Trung,
cui đầu hướng trăng thứ chin, người hắn toat ra khi thế va cảm giac khiến kim
tuyến tộc nhan như đối diện pho tượng thanh tổ tren Vạn le Sơn, từ sau trong
long sinh ra kinh sợ va hai hung.
"Ngươi la ai? Ngươi rốt cuộc la ai? Tại sao biết thuật nguyệt tổ Bức Thanh tộc
ta truyền xuống!?" Kim tuyến tộc nhan Bức Thanh tộc gần như tan vỡ thet gao,
nhanh chong lui ra sau.
"Cai ngươi noi thuật bai nguyệt la thần thong tộc Hỏa Man truyền thừa, ngươi
lại la ai?" To Minh sắc mặt am trầm bước ra một bước, thần thức tản ra hinh
thanh uy ap, mượn sau khi Huyết Hỏa Trung Trung tăng khi thế đe ep hướng kim
tuyến tộc nhan.
"Ta la Bức Thanh tộc..." Kim tuyến tộc nhan định noi gi liền bị To Minh cắt
ngang.
"Thuật bai nguyệt la ta được truyền, Hỏa Man duy nhất tren đời, ngươi hỏi ta?"
To Minh cười nhạt, thốt lời kem với uy nhiếp.
"Bộ dạng Bức Thanh tộc rất giống nguyệt dực, ta rất muốn biết ngươi va nguyệt
dực co lien quan gi?" To Minh bước ra một bước.
"Ngươi noi nguyệt tổ lại la ai? Sao biết thuật nay?" To Minh lien tiếp noi,
căn bản khong cho kim tuyến tộc nhan lien tục lui ra sau nhiều thời gian suy
nghĩ, dựa vao thần thức cường đại biến thanh uy nhiếp, kim tuyến tộc nhan tinh
thần rối loạn hắn lien tục đặt ra cau hỏi!
"Bức Thanh tộc ngươi cung phụng cai gọi la nguyệt tổ như thế nao?"
"Ngươi tu thuật Hỏa Man khong toan diện chỉ co một phần ma thoi, ngươi co biết
Huyết Hỏa Trung Trung?"
"Nếu đa tu hanh thuật Hỏa Man con dam thi triển trước mặt ta, khong biết lượng
sức, la ai để ngươi hanh động như vậy?" To Minh lien tục hỏi ra cau khac nhau,
giọng bỗng biến lớn như sấm set hỏi ra một vấn đề.
"La ai để ngươi tới???" Cau hỏi của To Minh như sấm đanh khiến kim tuyến tộc
nhan Bức Thanh tộc bị hắn lien tục đặt cau hỏi va thần thức ep bức cuối cung
thi ý thức tan vỡ.
"La nguyệt tổ...."Ga lảo đảo lui lại, cau hỏi sấm set của To Minh khiến ga co
cảm giac khong thể khong đap lại, như co ý chi giang xuống người lam ga khong
cach nao phản khang.
"Nguyệt tổ ở đau?" To Minh lại tiến len, thanh am cang vang dội.
"Vạn le Sơn..."
"Vạn le Sơn..."
"Khi nao bị tộc ngươi cung phụng?" To Minh khong ngừng ap sat, giọng ngay cang
lớn, khiến kim tuyến tộc nhan ý chi tan vỡ miệng mũi chảy mau.
"Rất lau rất lau...ta khong biết...a...." Kim tuyến tộc nhan rốt cuộc khong
thể chịu đựng được phat ra tiếng het thảm, đoi tay ấn đầu lao nhanh rut lui,
tiếng het thảm vang vọng, đoi mắt mơ hồ, khoe miệng tran mau. Trong oc ga bay
giờ giọng To Minh quanh quẩn khong dứt, ngay cang vang dội như muốn đập nat
đầu ga.
To Minh dừng bước, nhin Bức Thanh tộc lảo đảo lui, thu lại thần thức va hơi
thở Hỏa Man sau Huyết Hỏa Trung Trung, tay phải nang len vung hướng kim tuyến
tộc nhan. Cai vung nay lập tức sau lưng kim tuyến tộc nhan ý thức tan vỡ bỗng
hiện ra cai bong tơ lớn, đo chinh la một con Chuc Cửu m!
No ha to mồm mạnh hut, nuốt kim tuyến tộc nhan vao miệng. Ảo ảnh tan biến hoa
thanh rắn nhỏ lao hướng To Minh, nằm tren vai hắn, đoi khi the lưỡi.
To Minh cau may đứng ở giữa khong trung, trầm tư.
'Khong phải Hoa Phong. Theo Bức Thanh tộc nay noi cai gọi la nguyệt tổ được
cung phụng rất lau rất lau, thời gian khong đối xứng, nhưng cụ thể thi phải
xem thời gian minh tại bất tử bất diệt giới ở ben ngoai rốt cuộc qua bao nhieu
năm. Vạn le Sơn...' To Minh trầm ngam, cảm thấy cai ten kha quen nhưng nghĩ
sao cũng khong ra, rốt cuộc ở đau quen thuộc. To Minh vừa nghĩ vừa xoay người
đi hướng sơn cốc Vu tộc cư ngụ.
Mai đến tầm mắt hăn thấy phia xa sơn cốc Vu tộc cư ngụ, hắn vẫn khong nghĩ ra
Vạn le Sơn vi sao thấy quen, nhưng hắn co thể chắc chắn rằng minh chưa từng
nghe ten nui nay.
Khi To Minh trở lại sơn cốc được hoan nghenh long trọng. Tất cả Vu nhan con
sống sot đều đi ra khỏi động phủ, trong thấy To Minh thi quỳ xuống đất.
"Đam người chung ta bị vứt bỏ tự xưng Mệnh tộc, kinh bai Mặc To đại nhan!"
Mấy trăm người quỳ lạy, mấy trăm thanh am dung hợp một chỗ hinh thanh song am
vang vọng. Trong thanh am toat ra chan thanh va cảm kich, con co cuồng nhiệt
sung kinh. Đối với họ, To Minh xuất hiện như ngọn đen sang trong bong đem, một
tia hy vọng trong tuyệt vọng.
To Minh chậm rai đap xuống đất, đứng ở trước mặt đam người tự xưng la Mệnh
tộc, nhin họ quần ao rach rưới gầy trơ xương, nhin anh mắt họ kich động va ton
kinh.
"Tại sao tự xưng la Mệnh tộc?" To Minh binh tĩnh hỏi.
"Bị Vu tộc vứt bỏ, khong co tương lai, khong co hy vọng, khong bằng sang tạo
tương lai của minh, tự minh nắm giữ hy vọng, như nắm giữ vận mệnh của minh,
cho nen...tự xưng la Mệnh tộc!" Nam Cung Ngan cũng nửa quỳ tại đo, ngẩng đầu
kien quyết noi.
To Minh im lặng, anh mắt lướt qua đam người, hắn thấy trong từng đoi mắt trừ
cuồng nhiệt va ton kinh ra con co sự cố chấp như lửa. Loại cố chấp nay la khao
khat nắm giữ vận mệnh bản than, khao khat trở thanh cường giả quyết định vận
mệnh, để Vu tộc vứt bỏ họ biết rằng, họ....sẽ khong cần ai thương hại va cứu
viện nữa, họ chinh la Mệnh tộc!
Trong đam người rất it ong lao, trừ trang nien ra đa số la đam con nit tuỏi
nhỏ. Những đứa trẻ sinh ra tại đay, trong suy nghĩ Vu tộc chỉ la một cai ten.
Chung từ nhỏ đa thấy tộc nhan từng người chết đi, du chung vẫn la con nit
nhưng anh mắt nhin To Minh cũng cuồng nhiệt sung kinh, cũng tran ngập cố chấp!
Đay la một bầy người bị vận mệnh buộc ra, la từ nay chẳng co chut lien quan
đến Vu tộc, co ý chi ma Vu tộc khong co!
Ý chi nay bay giờ vẫn yếu, nhưng cho Mệnh tộc đủ thời gian lớn mạnh, một khi ý
chi lớn len thi đam người nay sẽ biến cực kỳ đang sợ!
"Chung ta nguyện phụng Mặc ton lam chủ, từ nay tuan theo mệnh Mặc ton!" Nam
Cung Ngan cắn răng thấp giọng noi. Tất cả Mệnh tộc quỳ sau lưng ga cũng phat
ra thanh am tương tự.
"Chung ta nguyện phụng Mặc ton lam chủ, tuan theo mệnh lệnh!"
Thanh am như song biển hung hồn vang vọng tam hướng, thật lau khong tan đi.
"Nếu Mệnh tộc co chủ thi con gọi la Mệnh tộc sao?" To Minh im lặng, lat sau từ
từ noi.
"Chung ta nguyện phụng Mặc ton lam thanh linh, nguyện cung phụng Mặc ton thanh
tượng, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn!" Nam Cung Ngan khựng lại, lat sau lại
noi.
"Từ luc ta mất tich đến nay đa qua bao nhieu năm?" To Minh tranh thỉnh cầu của
Nam Cung Ngan, hỏi vấn đề hắn muốn biết.
"Từ khi Mặc ton mất tich bay giờ đa qua mười lăm năm." Nam Cung Ngan thấp
giọng noi.
"Vu thanh biến thanh phế tich, phạm vi trăm vạn dặm địa thế biến đổi, cac
ngươi ở lại đay, mấy người khac năm đo co rời đi khong? Chỗ nay trong mười lăm
năm rốt cuộc xảy ra chuyện gi?" Ánh mắt To Minh nghiem tuc nhin hướng Nam Cung
Ngan, đay la mục đich cuối cung hắn tới đay!
Nam Cung Ngan, biểu tinh chua xot, im lặng lat sau từ từ noi.
"Mười lăm năm trước, ba thang sau khi Mặc ton mất tich..." Nam Cung Ngan vừa
noi tới đay thi bỗng nhien rắn nhỏ tren vai To Minh ngẩng đầu, đoi mắt khep mở
ra loe tia sang lạnh, phadt ra tiếng rit sắc nhọn, mắt lộ hung ac. No nhin la
ben trong sơn cốc một động phủ đong kin!