Người đăng: Boss
"Thế gian tồn tại nhiều thứ, ẩn chứa mặt chinh la phản, đjăc biệt bất tử bất
diệt giới nay cang la thế. Đayla vi Chuc Cửu m khat vọng nuốt Cửu Anh, như luc
trước no đa noi, nếu trời đất co Chuc m thi sao con co Cửu Anh? Đay la truyền
thừa hệ Chuc Cửu m. Nhưng hiển nhien con Chuc Cửu m nay chưa từng nuốt Cửu
Anh, chonen bất tử bất diệt giới nay khong hoan mỹ, cộng them no đa chết, ngay
cả ý chi cũng bị đong lại khi no mở ra giới nay hấp thu ta vao trong. Vậy
nghĩa la bất tử bất diệt giới nay khong phải hoan chỉnh! Chỗ nay co sơ hở to
lớn, sơ hở đo la điều tiếc nuối của Chuc Cửu m, cũng la chỗ nay lộ ra cai gọi
la dung hợp! Kỳ thực nơi nay khong co chan chinh dung hợp. du la nhẹ va nặng,
nhanh va chậm, ấn va chộp, những thứ đo la Chuc Cửu m bắt chước tại bất tử bất
diệt giới nay!" Mắt To Minh loe tia sang, hắn ngẩng đầu nhin bầu trời xam.
"Dung hợp la căn nguyen của bất tử bất diệt giới, cũng la nguyen nhan chan
chinh hệ Chuc Cửu m dựng nen! No từng noi đa cắn nuốt chin mươi bảy vị giới,
vậy co phải nen giải thich rằng Chuc Cửu m bất tử bất diệt giới la do nuốt vị
giới khac tổ thanh, để Chuc Cửu m cảm ngộ dung hợp, vi một ngay kia co thể
nuốt Cửu Anh, hoan toanh sứ mệnh va khat vọng mấy năm qua của tộc chung no."
"Cach rời khỏi đay hoặc la ta co lực lượng pha toias giới nay, mạnh mẽ đi ra!
Hoặc la ta phải cảm ngộ ra chan chinh dung hợp!"
"Nhưng dung hợp của ta la cai gi…" To Minh lẩm bẩm, nhin bầu trời xam, đoi mắt
lộ me mang.
"Sống va chết…" Mắt To Minh dần co tia sang.
Thời gian troi qua, chớp mắt đa la ba mươi năm. Trong ba mươi năm nay To Minh
ngồi xếp bằng khong nhuc nhich, hắn luon suy tư, cảm ngộ, chim đắm trong trạng
thai kỳ lạ. Sắc mặt hắn dần co net tang thương, tren người từ từ toat ra năm
thang lắng đọng. Quanh người hắn sương khoi ngay cang nhiều. Đấy la những năm
qua bất tử hồn định nuốt To Minh ma chết đi hinh thanh. Khoi trắng khong ngừng
hấp dẫn nhiều bất tử hồn tiến đến, nhưng chung no thường tới gần To Minh lập
tức phat ra tiếng thet nổ tung, hoa thanh sương trắng. chung ở quanh người To
Minh khong ngừng thức tỉnh, khong ngừng chết đi, vong đi vong lại hinh thanh
tuần hoang.
"Vai chục vạn luan hồi, luan phien chết va sống lại rất dễ cho người cảm ngộ
ra dấu vết sinh va tử. Tuy nhien, sinh cũng tốt, tử cũng thế, trong bất tử bất
diệt giới khong co chan chinh sinh, cũng khong co chan chinh chết đi. Co trải
qua nhiều hơn chỉ như một giấc mơ, mộng tỉnh thi mọi thứ la hoa trong kinh
trăng trong nước, đay khong phải la dung hợp của ta."
Một ngay nao đo sau ba mươi năm, To Minh mở mắt ra, lắc đầu, tay phải nhấc len
ý vung ra ngoai.
Cai vung nay khoi trắng đậm đặc lập tức khuếch tan ra ngoai, lan tran xa đến
vạn met mới dừng lại. cung luc đo, du than thể To Minh vẫn khoanh chan ngồi
nhưng quanh người hắn vặn vẹo, giống như mắt thấy hắn nhưng cảm giac chỗ hắn ở
biến thanh trống rỗng.
Khong lau sau, lục tục co bất tử bất diệt giới sinh ra, những bất tử hồn lam
như khong trong thấy To Minh, khong giống trước kia nhao len ma mờ mịt rời đi.
Dần dần, chỗ To Minh khong con sin hra bất tử hồn nữa. du co đi qua nơi nay
thi như khong trong thấy To Minh, bay lướt qua hắn.
Thời gian troi qua, lại hai mươi năm. Hai mươi năm nay To Minh vẫn khong ngừng
suy tư.
"Nhẹ va nặng, nhanh va chậm, ấn va chộp, những thứ nay đều la đơn thuần khac
biệt mặt tinh chất, la ta trong vo số lần luan hồi học được từ người ngoai,
khong thuộc về chinh ta. Chỗ nay co chinh phản chắc la lien quan đến Chuc Cửu
m nuốt chin mươi bảy giới, no khong phải dung hợp của ta."
"Dung hợp của ta phải hoan toan thuộc về." To Minh thi thao.
"No, rốt cuộc la cai gi?"
To Minh nhắm mắt lại, năm mươi năm suy nghĩ khong tim được đap an. Hắn mờ mịt
dần chim đắm trong ký ức, nhin tri nhớ của minh, những hinh ảnh khiến hắn co
cảm gia xa lạ. Du sao tại đay hắn trải qua vai chục vạn lần luan hồi, khong
biết thời gian troi qua bao lau rồi.
Nhin nhin, hắn thấy minh mang hai thiếu nien nam nữ quen mất ten đi đến Chuc
Cửu Giới, tới chỗ chon xương Chuc Cửu m, tiến vao trong người Chuc Cửu m, nhin
thấy ong lao ao đen. Hinh ảnh lien quan Chuc Cửu Giới xẹt qua, hắn thấy một
sơn mạch quen thuộc, đo la dp của hắn, con co Hồng La, co Đế Thien, va cả…Cửu
Phong.
Tri nhớ của hắn tiếp tục chảy, từ Cửu Phong trở lại Ham Sơn thanh, từ Ham Sơn
thanh trở lại…Ô Sơn.
Hinh ảnh Ô Sơn la lam sao hắn cũng sẽ khong bao giờ quen. A Cong, Bắc Lăng, Ô
Lạp, Loi Thần, Sơn Ngan, con co…Bạch Linh.
"Những thứ nay la qua khứ của ta." To Minh nhớ lại, long đau đớn, nhưng hồn
khong co lệ, nếu co nước mắt thi đa chảy xuống rồi.
"Quý bau nhất đời ta chinh la Ô Sơn, la Cửu Phong, la qua khứ của ta. Ta phải
bảo vệ cũng la Ô Sơn, Cửu Phong, la qua khứ ta." To Minh khẽ thi thầm.
"Tất cả trong qua khứ đa khong thể thay đổi, no chon trong tri nhớ ta, trong
năm thang ta, trong long ban tay ta, suốt đời khong quen. Đay la mặt chinh
diện cuộc đời ta!"
To Minh bỗng mở rồi khep mắt lại, ben trong tối tăm nhưng sau thẳm như ẩn chứa
nhật nguyệt can khon.
"Chinh va phản, chinh đại biểu cho trải qua, phản đại biểu cho khong ngừng
biến đổi. Nếu qua khứ của ta la chinh diện cuộc đời ta, vậy phản diện sinh
mệnh ta chinh la…tương lai!" To Minh im lặng giay lat, anh mắt trời vao chan
trời menh mong, tầm mắt mơ hồ.
Trong mơ hồ hắn như thấy minh bị từng cọng day xich troi dưới đay hồ sau.
Trong đay hồ co chin con hắc long phun khoi đenao minh, tren bầu trời co vai
bong người dung anh mắt kieng de va lạnh lung nhin minh khong noi một lời chỉ
im lặng nhin họ.
Hoảng hốt hinh ảnh lại biến đổi. Hắn thấy minh mai toc tim dai đứng ở nơi cao
thượng nhất, lạnh lung nhin xuống đất, dưới đất vo số sinh mệnh quỳ lạy.
Hinh ảnh lại thay đổi, hắn thấy minh nằm tren một toa tế đai, toan than ghim
đầy kim cham, thật nhiều tơ khoi từ người hắn tỏa ra bị mấy ngan người xếp
bằng bốn phia hấp thu. Khi hấp thu họ lộ ra vẻ thoải mai đối lập với minh biểu
tinh thống khổ vặn vẹo.
Hinh ảnh chưa kết thuc, lại biến đổi, khiến To Minh kho biết được mọi thứ la
minh hoảng hốt ảo giac hay thật sự tồn tại.
Hắn lại thấy minh mai toc đỏ, mặc ao dai mau trắng, đoi mắt co độc, biểu tinh
đau thương, va đoi tay nhuộm đầy mau tươi, sat khi ngập trời như ẩn chứa giết
choc vai chục tỷ hồn. Hắn đứng trong thế giới bong tối co anh sao chớp loe,
bốn phia la vo bien vo hạn xac chết. Chỉ minh hắn đứng đỏ, ngửa đầu phat ra
tiếng gao the lương khiến thế giới nay ở trước mắt To Minh tan vỡ thanh mảnh
vụn.
Tiếng rống toat ra bi thương va giận dữ hủy thien diệt địa kho thể hinh dung!
To Minh ngồi xếp bằng tại đo, đoi mắt vao khoảnh khắc nay xuất hiện nứt vỡ,
bỗng tan tanh hoa thanh sương khoi xam tản ra. Thế giới của hắn tan vỡ thanh
từng mảnh biến mất.
Dường như đoi mắt hắn khong thể chịu đựng được tất cả điều trong thấy trong
trạng thai kỳ lạ, giay phut tan vỡ thi hắn ngẩng đầu len, mắt trống rỗng, thế
giới trước mắt hắn la một mau đen, đen thăm thẳm.
Trong bong tối hắn vốn khong nen thấy gi nhưng luc nay hắn thấy…
Hắn thấy một trẻ sơ sinh gầy go khong co sự sống, tran ngập hơi thở tử vong.
Hắn thấy một người đan ong toc tim mang theo mỏi mệt va đau thương đứng đo,
nhin bầu trời phat ra tiếng gao cam lặng.
Hắn thấy theo tiếng gầm cam lặng, toan thế giới, cả khung trời tan vỡ.
Hắn thấy người đan ong toc tim đi hướng trẻ sơ sinh, thấy họ tới gần chớp mắt
dung hợp lại thanh một, như la người đan ong tran đầy đau thương om lấy đứa
trẻ, muốn bảo vệ hắn, bảo vệ qua khứ của minh.
Hắn nhin thấy…
"Thế giới trong mắt ta người ngoai khong trong thấy…" To Minh thi thao noi ra
cau nay.
Co một đoi tay, trong mắt người lang thang tha hương la tưởng niệm khắc cốt.
Co một đoi tay, trong mắt tinh nhan yeu thương la nhật nguyệt vĩnh hằng.
Co một đoi tay, trong mắt người co độc la tăng chỉ tay.
Co một đoi tay, trong mắt con nit la lưu luyến khong quen.
Co một đoi tay, trong long ban tay đại biểu qua khứ, mu ban tay đại biểu tương
lai, nếu hắn khong muốn thi ký ức trong long ban tay vĩnh viễn bị bảo vệ nắm
chặt, nếu hắn khong muốn ngươi sẽ khong thể thấy chỉ tay, khong thể thấy qua
khứ, ngươicÔ Sơn thể thấy chỉ la mu ban tay ben ngoai, vĩnh viễn, vĩnh viễn.
Co một đoi tay, ben trai đại biểu con nit, ben phải đại biểu gia lao, giữa hai
tay co khoảng cach vừa dai vừa ngắn, la cuộc đời hắn.
"Dung hợp thuộc về ta la qua khứ cung tương lai, dung qua khứ thuc đẩy tương
lai cường đại, dung tương lai cường đại bảo vệ qua khứ của minh. Khi ta ra đời
vận mệnh nắm giữ khong thuộc về minh, khi ta trưởng thanh phải đạp vận mệnh
dưới ban chan. Qua khứ va tương lai, dung hợp thanh hiện tại." Đoi mắt To Minh
hoan toan mở ra, trống rỗng trong mắt hắn trở thanh binh tĩnh.
"Đay la dung hợp của ta, ta gọi no la…" Khoe moi To Minh nhếch nụ cười nhạt.
"Ta gọi no la…Tuc Mệnh!"