Người đăng: Boss
Bầu trời xam trong như tấm man xam, co nếp nhăn bị trải đến tận cung tầm mắt.
Khong co mặt trời, khong co mặt trăng, cang khong co ngoi sao, chỉ co mau xam
khiến người ap lực.
Mau sắc lộ ra mui tử vong khiến người nhin sẽ bị lạc vao mau xam đo, biến lạc
lối.
Đất trắng trập trung keo đến xa xoi, khong co bất cứ thực vật, khong co bất cứ
mau sắc, chỉ co đất đa trắng bệch, lan tran vo bien vo hạn. Nhin no lau cung
với trời xam nổi bật cang khiến người me mang.
To Minh mở mắt ra, đay la tất cả điều hắn thấy. Lat sau hắn cui đầu nhin than
thể minh, thấy ro than hinh la hư ảo, từ khoi trắng từ mặt đất bốc len hợp
thanh. Mới đầu sương khoi con mong lung, nhưng chậm rai ngưng tụ ra bong
người.
Quanh hắn mặt đất trắng sinh ra nhiều khoi, những sương khoi ngưng tụ lại chậm
rai xuất hiện cang nhiều than hinh.
Những than hinh nay tựa tan sinh, mắt mau xam, mắt xam cho người cảm giac
tuyệt vọng va mệt mỏi đến từ linh hồn, dường như chết vo số lần nhưng vẫn cứ
tai sinh, kết cuộc chết đi chết lại, vong tới vong lui tuần hoan.
Co lẽ cai chết một luc nao đo khong đang sợ, đang sợ la khong ngừng nghỉ, bất
tử bất diệt khong co cuối, mai đến khi linh hồn te liệt, mất ý thức, mất đi
tất cả bản than, trở thanh bất tử hồn, xac sống bất diệt.
Nơi To Minh thức tỉnh khong biết trước đo bao lau co trận chiến tranh mấy ngan
bất tử hồn chiến đấu. Trận chiến tranh ấy co lẽ xảy ra vai giay, co lẽ la mấy
ngay trước, mấy thang trước, rốt cuộc la bao lau thi To Minh khong biết.
Hắn chỉ biết rằng khi tỉnh lại thấy la những thứ trước mắt.
Du hắn tỉnh nhưng long mờ mịt, đoi mắt vẫn la mau xam, thần tri khong nhiều.
Hắn khong biết minh la ai, khong biết tại sao xuất hiện ở chốn nay, thậm chi
hắn khong suy nghĩ gi cả, dường như tam thần trống rỗng.
Hắn ngay ngốc nhin bầu trời xam, mai đến khi than thể dần bị sương hoan toan
ngưng tụ ra, đến khi tất cả bất tử hồn quanh người hắn đều ngưng tụ ra. Những
bất tử hồn giống như To Minh đều đứng đo ngẩng đầu xem bầu trời, mờ mịt ngay
người.
Cứ thế khong biết qua bao lau, rốt cuộc co một ngay, thanh am khong biết từ
đau phat ra, tiếng ken xa xoi vang vọng trong trời đất menh mong, thanh am rất
yếu, khong biết truyền đi bao xa.
Tiếng ken vang len, khoảnh khắc than thể mấy ngan bất tử hồn run rẩy, cung gục
đầu xuống, nhin phia trước xa vo tận, chậm rai nang chan len troi nổi than thể
bay cung một hướng.
To Minh ở trong đam bất tử hồn, hắn cũng nghe thấy tiếng ken, thanh am rơi vao
tinh thần hắn hoa thanh loại keu gọi, keu gọi khiến linh hồn hắn dao động.
Hắn cũng khong nhin bầu trời ma ngo hướng tiếng ken, phương hướng khong biết
cach bao xa, cung bất tử hồn ben cạnh chậm rai bay đi.
Khong biết bay bao lau, trong ý thức của To Minh khong co khai niệm thời gian,
tồn tại chỉ co tiếng ken keu gạo. Bầy bất tử hồn tren đất trắng như khong co
tận cung khong ngừng bay đi.
Dần dần, trong số chung co một it bất tử hồn trong khi bay phat ra tiếng gầm
the lương. Tiếng gầm cang luc cang thường xuyen, rốt cuộc co một ngay, trong
đo một bất tử hồn mạnh xoay người nhao phai đồng bạn đoi mắt vẫn me mang.
Cắn xe, nuốt, dung hợp, lat sau khong it bất tử hồn tan biến, một bất tử hồn
khac than hinh ngưng tụ hơn, mau xam trong mắt co yếu ớt thần tri.
Khoảnh khắc no nuốt đồng bạn thi bốn phia co khong it bất tử hồn giống vậy.
Ben cạnh To Minh co một bất tử hồn như thế.
Hồn trong như la lao gia, gao thet tựa da thu nhao hướng To Minh, tới gần rồi
no chồm tới, ha mồm muốn cắn nuốt hắn.
To Minh khong phản khang, mắt hắn me mang, mặc kệ bất tử hồn xe xuống một
miếng người minh, nỗi đau đớn dữ dội đến từ linh hồn khiến To Minh run len.
Cảm giac than thể sắp bị xe rach khiến hắn bỗng nhớ đến trước khi thức tỉnh
cũng đa trải qua nỗi thống khổ nay.
"Hoa ra, ta đa chết một lần…" To Minh thi thao.
Than thể hắn đa bị lao gia cắn xe nuốt một nửa, xem tinh hinh chẳng bao lau
sau hắn sẽ bị nuốt sạch sẽ.
Tới luc đo To Minh sẽ tan thanh may khoi, nhưng hắn khong chết ma qua một thời
gian, tren đất bất tử bất diệt lại lần nữa từ sương khoi huyễn hoa ra, lại
trải qua chết choc, khong ngừng nếm trải, vo bien vo tan.
'Loại cảm giac nay trước đo ta đa trải qua…ta khong muốn lại nếm mui nữa!' Ý
thức của To Minh dần mơ hồ nhưng mắt nổi len hung tan.
Hắn mạnh xoay người cắn hướng lao gia. Hai bất tử hồn cắn nhau, đối với họ
chinh la toan bộ, nhưng đối với mấy ngan bất tử hồn xung quanh thi chẳng khiến
chung chu ý chut nao.
Thời gian chậm rai troi qua, những bất tử hồn ro rang vẻ mặt co chut thần tri
nuốt mấy đồng bạn xong đạt đến bao hoa, than hinh ngưng tụ hơn nhiều, ngửa đầu
phat ra tiếng hu.
Tiếng hu tren đất trống khong ngừng vang vọng, như la chung dung thanh am đến
tuyen bố, tan sinh của minh! Theo tiếng gao ngay cang nhiều, mấy ngan bất tử
hồn co hai mươi bảy hồn lục tục phat ra tiếng rống tan sinh.
Trong tiếng gầm của chung, bốn phia bất tử hồn đều run rẩy, vẻ mặt lộ sợ hai,
giống như hai mươi bảy hồn nay cấp bậc vượt tren chung, khiến chung du co te
liệt nhưng linh hồn ap chế sợ hai.
Con về lao gia cắn nuốt với To Minh thi đien cuồng, hung ac tranh đấu với To
Minh nuốt nhau. Dần dần, To Minh cắn nuốt, lao gia biến yếu ớt, đến cuối cung
linh hồn lao đều thanh chất dinh dưỡng cho To Minh cường đại.
Nuốt xong bất tử hồn thứ nhất, người To Minh run run, hắn cảm nhận co lực
lượng trướng phinh trong than thể. Lực lượng trung kich than hinh hắn, xam
nhập tinh thần hắn, khiến đoi mắt To Minh hiện ra giay dụa, cảm giac đau te
tai quanh quẩn trong thần kinh. Cảm giac te liệt manh liệt, To Minh co cảm
giac thần kinh đứt đoạt. Trong tan vỡ, ký ức trống rỗng dần nổi len một it
việc.
"Ten ta, la cai gi…"
To Minh mạnh ngẩng đầu gao hướng bầu trời. Tiếng gao nay la thứ hai mươi tam
tiếng rống tan sinh!
Hắn rống cung hai mươi bảy hồn hoa cung, dần dung hợp, trong phạm vi nhỏ kinh
thien động địa, khiến bốn phia bất tử hồn khac run rẩy quỳ dưới đất. Trong
phạm vi nay đứng bao gồm cả To Minh co hai mươi tam hồn!
Hai mươi tam hồn nhin thoang qua rất giống nhau nhưng chung khong ngừng cắn
nuốt thi chậm rai xảy ra biến đổi khac nhau, từ từ nhớ ký ức của minh.
Bay giờ tiếng ken trong trời đất lại từ xa đến, tiếng nức nở quanh quẩn, To
Minh dần ngừng tiếng rống, con lại hai mươi bảy hồn cũng chậm rai binh tĩnh,
than thể lấy tốc độ nhanh hơn hồn thường bay tới trước.
Mắt To Minh xam xịt, hắn binh tĩnh cũng bay tới trước, cung hai mươi bảy hồn
dẫn theo mấy ngan bất tử hồn sau lưng, dường như vi sứ mệnh nao đo bay tới
trước.
Thời gian chậm rai troi qua, To Minh khong biết qua bao lau, đầu oc hắn trừ
suy nghĩ ten minh la gi ra đều trống rỗng. Chỉ co tiếng ken lam chỉ dẫn triệu
hoan, khiến hắn chậm rai hướng tới nơi phat ra tiếng ken.
Trong qua trinh hắn lần lượt nuốt bảy, tam bất tử hồn. Cung luc đo, trong qua
trinh những bất tử hồn co xuất hiện một it co thần tri cắn nuốt nhau.
Mỗi lần To Minh nuốt la than hinh cang ngưng tụ, mai đến khi nuốt bảy, tam bất
tử hồn thi than thể trừ vị tri đoi chan ra, nửa người tren khong phải ban
trong suốt nữa ma như co mau thịt. Mai toc đen dai bay sau đầu hắn, du đoi mắt
vẫn la mau xam nhưng trừ thần tri ra co sự lạnh lung.
Đội ngũ mấy ngan người nay bất tử hồn giống như hắn đa đến gần năm mươi, chung
khong ngừng bay hướng truyền đến tiếng ken.
Mai đến một ngay nay, mai đến trong thế giới khong chia đem ngay, mặt đất phai
trước To Minh thấy xuất hiện một đam bất tử hồn khac. Mai đến khi hai bầy bất
tử hồn nhin thấy nhau, than hinh đam ro rang cường đại hơn hồn thường phat ra
tiếng het the thiết!
Chiến tranh lại xuất hiện!
To Minh nhin đam bất tử hồn vọt tới, cảm giac te liệt trong oc dần đau đớn,
hắn bỗng nghĩ đến tinh hinh như vậy từng trải qua.
Hắn nhớ đến lần trước minh chết trong chiến tranh, bị người nuốt hết, mai đến
khi hắn lại thức tỉnh.
Mắt To Minh lộ sat khi, hắn khong muốn chết, trong long hắn co cảm giac mỗi
lần chết sẽ khiến minh mất đi điều gi đo, du hắn khong biết nguyen nhan nhan
bản năng noi cho hắn, khong thể chết!
Tiếng gao vang vọng tại chỗ, hai bầy mấy ngan bất tử hồn đang đien cuồng tới
gần, năm trăm met, ba trăm met, hai trăm met…mai đến năm mươi met, hai mươi
met…