Một Năm Kia Mười Sáu Tuổi.


Người đăng: Boss

To Minh co chut khẩn trương, loại cảm giac căng thẳng nay trừ bởi vi đối
phương la Man Cong Ô Long bộ lạc ra, con bởi người nay la trưởng bối của Bạch
Linh. Đồng thời bao gồm cả tren đường đến Phong Quyến bộ lạc, A Cong đa noi
cho hắn những suy đoan va phan tich.

"Van bối To Minh, bai kiến Man Cong Ô Long bộ lạc." To Minh hit sau, cung kinh
khom người cui đầu hướng ba lao.

Ba lao sắc mặt am nhin chằm chằm To Minh, khong biết đang nghĩ cai gi. Mọi
người xung quanh vi vậy ma yen lặng, ngay cả tộc nhan Phong Quyến bộ lạc dẫn
khach nhin hướng To Minh. Thậm chi la Thạch Hải vốn muốn rời đi cũng dừng
bước, thầm kinh ngạc xem.

Theo ong thấy thi To Minh chỉ la đứa trẻ binh thường ma thoi, than thể khong
tồn tại chut khi huyết nao. Liếc mắt một cai ong liền thu lại, khong để ý việc
giữa hai bộ lạc nhỏ nay. Trong long ong thầm lo lắng, đa đi tim Ta Man luyện
chế dược vật kia lau lắm rồi nhưng khong chut manh mối. Mấy ngay trước A Cong
hỏi việc nay khiến Thạch Hải khong biết đi đau tim.

'Chẳng lẽ Ta Man nay đa rời khỏi đay…Ai, thế nay thi minh đi đau tim cho
được!'

Loi Thần đứng ben cạnh To Minh, trừng mắt nhin ba lao. Tuy noi ga sợ Man Cong
Phong Quyến nhưng đối với ba gia thi khong chut ý ton trọng.

Bắc Lăng cau may tầm mắt rơi tren người To Minh, xẹt qua tia khong vui. Y
khong nghĩ ra đến tột cung To Minh đa lam gi đắc tội với Ô Long bộ lạc.

"Chớp mắt qua nhiều năm như vậy, ngươi đa lớn thế nay…" Ba lao nhin To Minh
thật lau, từ từ mở miệng, lời noi nghe khong ra vui buồn.

To Minh cang khẩn trương, hắn đứng đo khong biết noi cai gi. Giờ phut nay hắn
ro rang cảm nhận được gần như tất cả anh mắt đều tập trung tren người minh,
loại cảm giac nay hắn rất it trải qua, khong thich ứng.

Bạch Linh ở sau lưng ba lao sắc mặt tai nhợt, tay bản năng vo nhau vạt ao. Tư
Khong đứng ben cạnh anh mắt đắc ý, hung dữ trừng To Minh.

"Đang tiếc…" Ba lao nhin To Minh, tiếp tục chậm rai noi. "A Cong ngươi chỉ
nuoi ngươi lớn nhưng khong dạy dỗ ngươi, khiến ngươi biến khong co chừng mực.
Sao khong nghĩ xem ngươi la than phận gi!" Ba lao noi khong nhiều nhưng bay ra
sự cham chọc, hơi khong giống với than phận Man Cong.

To Minh khuon mặt lập tức trắng bệch, chỗ yếu nhất trong long hắn chinh la
đay. Đặc biệt ở trước mặt nhiều người như vậy bị noi ra, khiến To Minh cắn
moi, khong len tiếng.

"A Cong!" Bạch Linh nhin To Minh mặt trắng bệch, ngực lập tức đau nhoi, buột
miệng, anh mắt nhin ba lao ẩn chứa phẫn nộ.

Loi Thần đứng ben cạnh To Minh lập tức trợn trừng mắt. Ga khong them biết đối
phương la ai, giờ đay trong thấy To Minh bị lam nhục, thoang chốc nổi giận
muốn tiến len.

Nhưng khoảnh khắc ga vừa nhấc chan thi anh mắt ba lao kỳ dị xẹt qua. Loi Thần
thoang chốc toan than chấn động. Ngay luc nay, Tiễn Thủ Ô Sơn bộ lạc luon đứng
một ben khong noi lời nao nhấc chan mạnh đạp len trước một bước.

Một bước nay đạp xuống, cả người Tiễn Thủ như biến khac hẳn. Từ người ga bỗng
phat ra khi thế sắc ben, vong xung quanh. Chỉ nghe ben ngoai người Loi Thần co
tiếng trầm đục quanh quẩn. Loi Thần sắc mặt tai nhợt lui ra sau vai bước.

"Man Cong đại nhan, đối pho bọn trẻ Ô Sơn bộ lạc chung toi cũng khong cần như
thế chứ." Tiễn Thủ trầm mặt, chậm rai mở miệng.

Gần như ở khoảnh khắc ga tiến len, người đan ong đứng sau lưng ba lao chợt
ngẩng đầu, cũng tiến len một bước. Khi thế con mạnh hơn Tiễn Thủ đoi chut bung
phat ra.

Ngay sau đo, Sơn Ngan luon im lặng nheo mắt lại, ben trong chuyển động tia
sang lạnh, tựa như hoa thanh rắn độc lạnh lung nhin người đan ong Ô Long bộ
lạc.

Giương cung bạt kiếm!

Thạch Hải đứng khong xa nhin tinh hinh như vậy, khoe miệng lộ tia trao phung.
Theo ong thấy thi hai bộ lạc nhỏ nay mấy trăm năm trước vốn la một nha, nhưng
hom nay lại ra thế nay. Ông hơi trầm ngam, khong ngăn cản ma chỉ đứng đo nhin
kịch vui.

To Minh cui đầu, trầm mặc. Loi Thần đứng ben cạnh khong tieu tan cơn giận, mặc
du sợ nhưng ga đang muốn mở miệng, chỉ thấy To Minh nang tay phải len tum lấy
canh tay Loi Thần.

Loi Thần ngẩng ra, To Minh chậm rai ngẩng đầu len. Sắc mặt hắn vẫn trắng bệch,
than thể gầy yếu tựa như Lạp To vĩnh viễn khong lớn len được. Khuon mặt vẫn
con đo chut non nớt, khong co tang thương năm thang lưu dấu, khong co the
lương trải qua gio mưa. Hắn, vẫn chỉ la một đứa trẻ.

Đoi mắt hắn trong vắt, rất trong, thanh tĩnh, khong co nhiều tạp chất. Cắn moi
dưới, hắn nhin ba lao Ô Long bộ lạc, buong ra tay Loi Thần, tiến len trước.

Giờ phut nay, hắn vẫn đang bị mọi người nhin chằm chằm, nhưng khong them để ý
ma la từng bước một, đi qua Loi Thần, đi qua Tiễn Thủ, đi tới cach ba lao một
trượng.

Hắn đứng đo, nhin chằm chằm ba lao đối diện minh.

"Toi khong biết chừng mực, khong co a ba va mẹ, trong mắt mọi người thi khong
co tư cach gi hoặc than phận…Nhưng, A Cong toi từng noi với toi rằng, trời
giang mưa, ngươi xem đến vĩnh viễn chỉ la một phần. Ngươi sẽ khong biết khi
nao mưa dừng lại sẽ co nhiều it. Nước bun dưới đất, ngươi chỉ co thể thấy mặt
tren, khong nhin tới đay. Năm nay, toi mười sau tuổi…" To Minh cui đầu, khẽ
noi, noi xong, hắn xoay người, chậm rai trở về.

Loi Thần đi sau lưng To Minh, ngoai đầu hung tợn trừng mắt ba lao, hừ một
tiếng.

Tiễn Thủ va Sơn Ngan thấy ba lao khong noi gi nữa, chậm rai lui lại, mang theo
Bắc Lăng va Ô Lạp, co tộc nhan Phong Quyến dẫn dắt, dần đi xa.

Ba lao nhin bong lưng To Minh dần khuất, nhiu may, trong mắt loe tia sang
người ngoai khong hiểu, xoay người đi hướng phia sau.

"Bạch Linh, theo ta trở về."

Bạch Linh đứng đo, nhin To Minh khuất xa, long rất loạn, ben tai truyền đến
lời ba nội, co yen lặng theo sau ba.

Mỗi một bộ lạc bai lạy đều bị mời vao thanh đa, bị xếp đặt ngụ ở địa điểm chỉ
định, đợi đến khi kết thuc thăm viếng. Ô Sơn bộ lạc, được sắp xếp ở phia nam
thanh đa, một phong ốc lớn co chin gian nha lien tiếp cung một chỗ, xung quanh
con co một it hang rao, khiến nơi nay như bị đơn độc phan cach.

Giờ phut nay, trong một gian nha, tất cả tộc nhan Ô Sơn bộ lạc đều tụ tập tại
đay, khoanh chan ngồi, nghe Tiễn Thủ ngồi ghế tren noi.

"Số lượng tộc nhan Phong Quyến bộ lạc vượt qua Ô Sơn bộ lạc rất nhiều, cứ thế
tinh ra thi họ co được Man Sĩ cũng vượt xa chung ta. Lại them Phong Quyến bộ
lạc la ba chủ tam phương xung quanh, mấy năm một lần bai lạy cung phụng khiến
Phong Quyến bộ lạc gần như nắm giữ tất cả thảo dược nơi đay. Thậm chi Man
tượng cũng co đến vai cai!" Ánh mắt Tiễn Thủ quet qua mỗi người, trầm giọng mở
miệng.

"Một bộ lạc cỡ trung, khong phải Ô Sơn bộ lạc chung ta co thể so sanh. Phong
Quyến bộ lạc co được Man Sĩ, ta khong biết số lượng cụ thể nhưng chắc cũng hơn
trăm!"

"Trong đam Man Sĩ nay co đầy đủ thảo dược, co Man tượng khac nhau truyền thừa,
bộ lạc nhỏ khong thể sanh bằng. Tốc độ tu hanh của họ nhanh hơn chung ta, điều
kiện ben ngoai của họ tốt hơn chung ta, thậm chi trong bọn họ xuất hiện xac
suất thien tai cũng vượt xa xa Ô Sơn bộ lạc chung ta."

"Trong khoảng thời gian nay, ta va Sơn Ngan sẽ khong hạn chế dấu chan của cac
ngươi. Mang cac ngươi tới đay, vốn la để nhin thấy sự cường đại của bộ lạc cỡ
trung, học hỏi cường giả cung thế hệ của Phong Quyến bộ lạc!"

"Ta hy vọng cac ngươi co thể tại đay kết bạn với vai người. Mặc kệ la Phong
Quyến bộ lạc hay bộ lạc khac, trừ Hắc Sơn bộ lạc la kẻ địch vốn co từ xưa, con
lại cac bộ lạc, cac người đều co thể quen biết!" Tiễn Thủ noi đến đay, anh mắt
lướt qua To Minh từ khi trở về luon giữ im lặng.

"Đồng thời, ta cũng hy vọng cac ngươi xem bạn cung đẳng cấp của bộ lạc khac,
tim thấy sự chenh lệch va mục tieu… nhưng cac ngươi nhớ kỹ một điểm, trong
Phong Quyến bộ lạc, tuyệt khong cho phep đấu đa! Cac ngươi co thể yen tam,
điều nay khong chỉ minh chung ta, bộ lạc khac cũng như thế. Ngoai ra, thời
gian cac ngươi ở Phong Quyến bộ lạc sẽ dai một it, mỗi vai năm một lần bai lễ
cung phụng, cũng la Phong Quyến bộ lạc cử hanh Đại Thử. Nếu co thể được đến
thứ hạng tốt, sẽ co lợi rất lớn cho ca nhan cac ngươi."

"Bắc Lăng, ngươi ở Phong Quyến bộ lạc mấy năm nay, rất hiểu biết nơi nay,
ngươi giới thiệu một chut về cường giả Phong Quyến bộ lạc cung thế hệ với cac
ngươi."

Bắc Lăng ngồi một ben nghe vậy thi gật đầu.

"Trong Phong Quyến bộ lạc co rất nhiều cường giả, đặc biệt la cung thế hệ
chung ta, co bảy người cần đặc biệt chu ý…Trong đo người thứ nhất ten la Diệp
Vọng, người nay…"

Trong luc Bắc Lăng giới thiệu, To Minh ngồi trong goc, khong noi một lời. Ba
lao Ô Long bộ lạc noi khiến hắn rất kho chịu, du giờ trở lại đay thi đầu oc
vẫn quanh quẩn cau noi kia, khiến To Minh nhắm chặt hai mắt, siết chặt tay.

"To Minh!" Một thanh am lạnh băng lọt vao tai To Minh.

To Minh ngước nhin, chỉ thấy Sơn Ngan khoi thủ đội săn trong bộ lạc đang ngồi
xếp bằng phia sau minh.

"Man Cong Ô Long bộ lạc vi sao noi mấy lời đo với ngươi?" Sơn Ngan binh tĩnh
nhin To Minh, trầm giọng mở miệng.

"Khong co gi." To Minh im lặng giay lat, lắc đầu noi.

Sơn Ngan nhiu chặt may, mắt xẹt qua tia kỳ dị, đang định mở miệng thi bỗng
ngẩng đầu nhin ben ngoai gian nha. Cung luc đo, Tiễn Thủ cũng tập trung nhin
lại.

Chỉ thấy một tộc nhan Phong Quyến bộ lạc phụ trach tiếp khach tuổi khoảng
chừng ba mươi đang chạy vội đến.

"Ai la To Minh, Man Cong cho gọi, xin cung ta đi qua!"

To Minh ngẩn ra, đứng dậy nhin Tiễn Thủ ngồi phia tren, thấy ga nhẹ gật đầu
mới đi ra gian nha, đứng trước mặt tộc nhan Phong Quyến bộ lạc.

"Toi la To Minh." To Minh binh tĩnh noi.

Tộc nhan Phong Quyến bộ lạc nhin To Minh một luc rồi xoay người đi. To Minh
hơi do dự, theo sat đi ra khỏi gian nha, cung luc đo truyền đến lời Bắc Lăng ở
đằng sau.

"Đại Thử năm trước khoảng trăm người tham gia, nhưng thứ hạng năm mươi đứng
đầu cuối cung gần như đều la tộc nhan Phong Quyến bộ lạc. Đặc biệt la mười
hạng đầu, theo toi biết thi năm mươi năm nay chưa từng xuất hiện người ngoai,
du chỉ một lần. Đại Thử năm nay chắc cũng sẽ thế. Cac người nhớ kỹ, lần nay
phải phối hợp toi tiến vao năm mươi hạng đầu! Chỉ cần toi được năm mươi hang
đầu, du chỉ chot nhất cũng la cong lớn cho Ô Sơn bộ lạc chung ta!"

---o0o---
-----oo0oo-----


Cầu Ma - Chương #47