Nổi Gió


Người đăng: Boss

"Ai, chỉ thấy bong lưng thoi." Nam Cung Ngan noi, lắc đầu, rất la tiếc.

Luc nay đam người đa tới goc hẻo lanh Vu thanh, đằng trước la nha trọ bề ngoai
trong rất binh thường.

"Đến rồi, Mặc huynh, mỗi lần ta đến đều sẽ ở đay. Nơi nay rất yeu tĩnh, Mặc
huynh trước nghỉ ngơi đi, đợi sang sớm ngay mai chung ta đi lấy Cửu m Linh."

Nam Cung Ngan bước vao trong nha trọ, lập tức co chủ nha trọ tiến len bắt
chuyện. Trao đổi vai cau, ga chắp tay với To Minh, biểu tinh vẫn con nỗi tiếc
nuối chỉ thấy lưng To Minh toc đỏ, mang theo thiếu nien canh tay phải heo tan
đi vao phong.

"Theo ta." To Minh nhan nhạt noi, xoay người theo chủ quan chỉ dẫn đi gian
phong của minh.

Lan Lan mặt tai nhợt. Co luon to gan nhưng giờ do dự, ngược lại A Hổ binh
thường nhat gan yếu đuối lại nắm tay co, vẻ mặt kien nghị gật đầu với co, keo
co theo sau To Minh.

Lan Lan lần đầu tien để mặc A Hổ keo minh, cắn moi, theo To Minh chậm rai đi
vao trong phong.

Nha trọ nay khong nhiều người ở, gian phong đa số trống, mỗi gian đều co cấm
chế, bước vao trong thi co thể mở no ra.

Khi cửa phong đong lại, To Minh đứng ben cửa sổ nhin con đường ben ngoai tĩnh
lặng, nhin bầu trời xam xịt. Luc nay đa la buổi trưa, co thể mơ hồ thấy phia
xa truyền đến tiếng rộn rang nhưng rơi vao tai thi yếu đi như cach nhiều tầng
ngăn.

Đay la một nơi ở khong sai, co thể tranh quấy rầy, kha la yen tĩnh.

Thần thức hắn tỏa ra, lặng lẽ bao phủ gian phong khiến chỗ nay co xảy ra
chuyện gi, chỉ cần dao động khong vượt qua thần thức To Minh thi người ngoai
khong cach nao tra xet.

To Minh tỏa thần thức cũng lan đến phong thần thức. Hắn quan sat thấy Nam Cung
Ngan vao phong đầu tien la vẻ mặt buồn phiền cảm than, sau đo ngồi xếp bằng
tĩnh tọa, thật lau khong co hanh động gi khac. To Minh để lại một lũ thần thức
tiếp tục giam sat, rồi xoay người nhin Lan Lan va A Hổ.

Hai thiếu nien đa đợi thật lau nhưng khong dam co chut mất kien nhẫn. Lan Lan
mặt cang tai. A Hổ siết tay Lan Lan chặt hơn.

Ánh mắt giao nhau với To Minh, người Lan Lan run len.

"Tiền…tiền bối…"

Biểu hiện bay giờ của A Hổ hoan toan khac với ngay thường, biểu tinh ga dứt
khoat, keo Lan Lan quỳ xuống.

"Xin tiền bối thi phap xoa ký ức mới nay của chung ta, để tranh chung ta vo
tinh lộ ra manh mối khiến tương lai gay chuyện lam tiền bối phiền nhiễu, cũng
dẫn đến mầm họa cho chung ta."

To Minh khong len tiếng, mắt quet qua người đoi thiếu nien nam nữ rồi nhắm mắt
suy tư.

Đay la việc ngoai ý muốn, nhưng khi To Minh đồng ý yeu cầu của Vu Cong Bạch
Ngưu bộ lạc thi đa chuẩn bị cho ngoai ý muốn nay. Du sao hanh động luc ấy của
Hồng La qua pho trương, bộ dạng va đặc điểm của hắn kho tranh bị người ghi
nhớ. Nhưng hắn khong ngờ chuyện đến nhanh như vậy. Nam Cung Ngan noi ra hết bộ
dạng khi hắn toc đỏ. May la luc trước Nam Cung Ngan chỉ la tuy tiện noi, biểu
hiện khong co gi đang nghi. To Minh mắt chợt loe, lại nhin thiếu nien nam nữ.

"Việc nay cac ngươi biết co hại khong lợi, chẳng những chọc đến họa sat than,
cũng sẽ mang đến tai họa diệt tộc cho bộ lạc cac ngươi." To Minh khong noi
dối. Một khi hai đứa trẻ lộ ra manh mối, vậy Bạch Ngưu bộ lạc khong thể tranh
thoat.

"Tiền bối!" Mặt A Hổ xanh met, Lan Lan ở một ben cũng thế.

To Minh bỗng vung tay phải, thiếu nien nam nữ lập tức gục sang ben hon me. To
Minh biểu tinh binh tĩnh, nếu khong phải hắn co nguyen anh tien tộc, biết
trong truyền thừa Hồng La co một cach xoa ký ức thi trước đo hắn sẽ khong đồng
ý mang người đi tới Chuc Cửu Giới. Việc nay hắn đa sớm chuẩn bị nhưng chỉ
khong ngờ bay giờ phải dung ra thoi.

Hai tiếng đồng hồ sau, A Hổ, Lan Lan mắt mờ mịt đi ra khỏi phong To Minh, tự
về phong minh, qua nửa tiếng đồng hồ thi dần hồi phục. Trong ký ức của họ
khong con chuyện gi lien quan đến To Minh toc đỏ nữa.

Thiếu nien luon khong chịu ngồi yen, Lan Lan hồi phục thần tri xong nhịn khong
được muốn ra ngoai xem xet Vu thanh, đặc biệt bay giờ mới qua buổi trưa khong
lau, bầu trời vẫn con sang. Co tim A Hổ, mời thiếu nien canh tay phải heo tan
cung đi, ba người xin phep To Minh va Nam Cung Ngan, rời khỏi nha trọ.

Thời gian từ từ troi qua, sắp hoang hon thi To Minh mở mắt ra khỏi tĩnh tọa,
nhin hướng cửa phong. Chốc lat sau vang tiếng go cửa, kem theo giọng sang sảng
của Nam Cung Ngan.

"Mặc huynh, hoang hon Chuc Cửu Giới đặc biệt đẹp, nhất la chin mặt trăng cang
tuyệt. Khong bằng hai chung ta vừa uống rượu vừa ngắm cảnh?"

Lý do Nam Cung Ngan co nhiều bạn be như vậy co lien quan rất lớn đến ga noi
chuyện phong khoang, tinh chủ động tim người uống rượu.

To Minh nghe Nam Cung Ngan noi vậy thi mỉm cười, đứng dậy đi đến khung cửa đẩy
cửa ra, thấy ngoai phong ga cầm hai binh rượu.

Tất cả hanh động của Nam Cung Ngan, thậm chi la mọi thứ trong khach sạn đều
nằm trong thần thức To Minh bao phủ. Hai bầu rượu nay khong phải Nam Cung Ngan
lấy ra ma ga keu chủ nha trọ từ hầm rượu dưới đất lấy len. Thần thức To Minh
quet qua người chủ tiệm va rượu thi khong phat hiện vấn đề gi, hơn nữa Nam
Cung Ngan ở trong phong từng uống một binh, cảm thấy khong co người cung uống
rượu chan chết mới đi tim To Minh.

To Minh biết ro tất cả, nen mới cười nhận lấy một binh rượu, trực tiếp uống
hớp lớn. Nam Cung Ngan mắt sang ngời, cười to cung To Minh đi len tầng đỉnh
nha trọ.

Tầng đỉnh la ban cong tầng lầu, đặt vai cai ban, xung quanh khong nhiều vật
che chắn khiến bốn phia lồng lộng gio thổi. Ngồi ở mep ban ghế nhin phia xa
bầu trời lờ mờ hiện lửa đỏ, cảm giac thư gian tinh thần.

"Ta rất thich Chuc Cửu Giới, gần như mỗi lần đều đến." Nam Cung Ngan uống
rượu, nhin bầu trời phia xa, cảm than noi.

"Nơi nay đung la khong tệ, thật kho tưởng tượng chỗ nay la di tich cổ đại."
Ánh mắt To Minh rơi vao lửa đỏ tren trời, binh tĩnh noi.

"Ha ha, nhin nơi nay binh thản, nghĩ ben ngoai nguy hiểm, đặc biệt la vung đất
ngoai trăm vạn dặm Chuc Cửu Giới ma tổ tien Vu tộc cũng chưa từng điều tra
được, chung ta ở đay uống rượu, nhin nguyệt sơ, loại cảm giac nay, ba nội no,
sướng chết!" Nam Cung Ngan cười to, uống hớp lớn.

"Mặc huynh, ngươi biết ước mơ của ta la gi khong? Ta muốn đi một chuyến ra
ngoai trăm vạn dặm, đi nơi chưa co người đi, tại đo nhin hoang hon, nhin
nguyệt sơ, uống rượu!" Nam Cung Ngan nhin bầu trời trong sắc đỏ xuất hiện bong
trăng, cười noi.

"Tại đo khong cần quan tam chiến tranh cai gi, khong cần để ý kỳ vọng của cha
ta, khong cần nghĩ bất cứ điều gi, chỉ mơ ước mộng của minh, tại đấy chờ một
người." Nam Cung Ngan khẽ thở dai.

"A?" To Minh uống hớp rượu, nhin Nam Cung Ngan.

"Chắc Mặc huynh đang nghĩ tại sao mỗi lần ta phải đến đay? Ta luon đến trừ
thật sự thich nơi đay ra, quan trọng hơn la ta từng hứa hẹn với một người. Ta
phải ở đay chờ nang, chờ nang đi ra ngoai trăm vạn dặm. Chung ta đa hứa ta tại
đay chờ nang, chờ nang trở về. Nhưng đa qua nhiều năm rồi ma nang khong trở
về." Nam Cung Ngan im lặng giay lat, cay đắng noi.

"Ước hẹn." To Minh cui đầu nhin rượu trong tay, uống hớp lớn, mắt nhin chan
trời phia xa, vầng trăng thứ nhất dần xuất hiện.

"Nếu ngươi thật sự khong quen được nang thi sao khong đi ra ngoai trăm vạn dặm
tim đi!" Luc nay bỗng một giọng noi lạnh lung vang len từ dưới lầu.

Thần thức To Minh tập trung, trước khi giọng noi xuất hiện một giay thi hắn
mới phat hiện co người đến gần!

Vai giay sau, từ cầu thang đi len một co gai lạnh lung, chinh la em gai của
Nam Cung Ngan, cũng la người bay giờ To Minh hơi khong muốn gặp.

Co gai khong them liếc To Minh, bước đến ngồi một ben, lấy binh rượu từ tay
Nam Cung Ngan, lập tức ben trong toat ra khi lạnh trắng, hiển nhien rượu trong
binh đa lạnh ngắt. Co ngửa đầu uống một hơi.

"Ta sẽ đi, chắc chắn sẽ!" Nam Cung Ngan nghieng đầu nhin co gai, thật lau sau
từ từ noi.

To Minh ở một ben nhin hai anh em, đang định tim cớ rời đi thi bỗng biến sắc
mặt, trong mắt hiện tia lạnh lẽo, đứng dậy nhin phương xa trong thanh.

"Nam Cung huynh, Mặc ta con co một số việc phải giải quyết, xin phep đi
trước." To Minh noi, mắt cang lạnh lẽo hơn, nhoang người đa hoa thanh cầu vồng
từ ban cong đạp khong ma đi.

Nam Cung Ngan ngẩn ra, ngẩng đầu nhin, co gai lạnh lung ben cạnh ga lần đầu
tien đưa mắt nhin bong lưng To Minh khuất xa, con ngươi bỗng co rut.

Bay giờ ở phia bắc Vu thanh, con đường kinh doanh buon ban phồn hoa co một cửa
tiểm, Lan Lan vẻ mặt tức giận. A Hổ đứng cạnh co biểu tinh sợ sệt. Con thiếu
nien canh tay phải kho heo thi mặt trắng bệch, lộ buồn ba.

Đối diện họ đứng một thiếu nien biểu tinh khinh thường, quần ao cực kỳ hoa lệ.
Ben cạnh thiếu nien đứng một người phụ nữ. Người phụ nữ voc dang mỹ miều, tren
mặt khong nhin ra dấu vết năm thang, anh mắt binh tĩnh.

Sau lưng thiếu nien va người phụ nữ con co ba người đan ong mặt khong biểu
tinh, than thể ba người tỏa ra dao động đều la Ương Vu.

"Dược thảo ro rang la Khải Đong nhin trung trước, đa trả tiền rồi, sao cac
người vo lý như vậy, cưỡng ep đoạt!" Lan Lan tức giận noi.

"Khải Đong, khong ngờ tại đay gặp được ngươi. Xem canh tay phải của ngươi chắc
la cần thảo dược nay chữa trị? Ngươi yen tam, ta sẽ khiến người mua hết loại
thảo dược nay trong thanh, ngươi đến xin ta thi ta co thể cho ngươi một chut.
Nếu ngươi quỳ xuống dập đầu, ta cho ngươi một gốc. Nhưng bay giờ tam tinh ta
khong tốt, đuổi chung ra!" Thiếu nien cười noi, cau cuối la noi với Ương Vu
sau lưng.

"Bắc nhi, đừng cố ý lam kho dễ người ngoai, điều nay khong lễ phep. Gốc thảo
dược nay nếu đa la hắn trước mua thi đanh gay chan ba người rồi cho hắn la
được." Người phụ nữ binh thản noi, xoay người khong them để ý nữa, nhin hướng
vật phẩm khac trong cửa hang, dường như việc nhỏ nay đối với ba khong đang chu
ý. Nếu ba đa ra lệnh thi tất nhien sẽ co người chấp hanh.


Cầu Ma - Chương #426