Cố Nhân


Người đăng: Boss

'Thật khong biết tại sao A Cong lại chọn hắn nữa. Bộ dạng nhat gan giống hệt A
Hổ, đi trong rừng nay đa mười ngay rồi!'

Lại qua năm ngay, To Minh dẫn theo thiếu nữ va thiếu nien đi ra khỏi rừng cay,
tren đường họ khong gặp chut nguy hiểm, đặc biệt la mấy ngay cuối tốc độ To
Minh nhanh hơn khiến thiếu nữ bớt đi bực bội nhưng tam trạng vẫn rất nặng nề.

'Chỗ nay vốn khong co nguy hiểm gi cả, lang phi mười ngay. Mấy người vượt qua
chung ta chắc giờ đa đến Vu thanh rồi, con chung ta thi chỉ đi được một đoạn
đường.' Thiếu nữ thầm bực minh, đặc biệt To Minh ra vẻ chẳng để tam việc gi
khiến co giận ma khong trut ra được, om cục nghẹn cực kỳ kho chịu.

Cứ như thế, thiếu nien trở thanh nơi co trut giận, mấy ngay nay luon bị nạt
nộ, nhưng tren mặt thiếu nien khong hề tỏ ra bất man, mỗi lần đều khuyen nhủ
an ủi.

Mai đến khi họ đi ra khỏi rừng, trước mắt la binh nguyen vo tận, thiếu nữ
khong hay biết phia sau co, trong rừng cay co khong it cay cối ben trong chứa
xac người. Những cai xac bị đam vo số nhanh cay, chất lỏng bị hut ra tẩm bổ
cho cay. Những cai xac kho heo, theo thời gian troi qua sẽ thanh một phần của
cay cối.

To Minh ngoai đầu nhin rừng cay quai dị, vẻ mặt binh tĩnh, nhưng hắn đều biết
tren đường những thi thể khong biết lam sao bị cay hấp thu.

'Hay cho Chuc Cửu Giới, đay con la trong phạm vi Vu tộc khống chế ma đa nguy
hiểm như vậy. Chỉ la Vu tộc chiếm cứ chỗ nay nhiều năm, chắc nắm ro nguy hiểm
trong phạm vi trăm vạn dặm, nếu vậy thi tại sao người vao đay con lỗ mang như
vậy?' Đay la điều To Minh khong cach nao hiểu được.

Bạch Ngưu bộ lạc khong biết chỗ nay nguy hiểm thi con dễ noi, du sao Bạch Ngưu
bộ lạc gần như sống ngăn cach với ben ngoai, nơi hẻo lanh, kho biết chi tiết
chỗ nay, nhưng bộ lạc khac khong thể cũng giống vậy.

Đang luc To Minh suy tư thi cơ mặt co giật, mắt liếc rừng cay, chỗ đo phat ra
tiếng xao xạc, co một người đan ong trung nien mệt mỏi bước ra.

Sau lưng ga đi theo một thiếu nien. Thiếu nien mặt tai nhợt, canh tay phải gầy
như la kho heo!

To Minh từng thấy người đan ong trung nien một lần, la mười ngay trước, người
nay ở tren trời vẻ mặt lạnh lung dẫn bốn thiếu nien nam nữ xe gio lao ra!

Chẳng những To Minh nhận ra người đan ong trung nien, A Hổ, Lan Lan ben cạnh
hắn cũng liếc mắt nhận ra. A Hổ con ngươi co rut, Lan Lan thi ngẩn ra.

Người đan ong trung nien cũng đa trong thấy ba người To Minh, vẻ mặt sửng sốt,
hiển nhien nhận ra được hắn. Ga con nhớ mười ngay trước từng thấy ba người
trong rừng cay. Khi ấy long ga binh tĩnh, khong quan tam đến người xa lạ, chu
ý ba người la vi họ i trong rừng chứ khong phải bay, hanh động quai lạ khiến
ga liếc mắt, nhưng cũng chỉ la liếc một cai ma thoi.

Bay giờ thấy To Minh, người đan ong trung nien tinh thần chấn động, anh mắt co
kinh sợ. Ga phat hiện tren người To Minh chẳng chut chật vật hay bị thương,
nếu chỉ la vậy thi thoi, hiển nhien đối phương giống như minh, co nhiệm vụ bảo
vệ người nhỏ tuổi, nhưng… Thiếu nien nam nữ ben cạnh đối phương cũng khong co
bị thương, khong chật vật, điều nay khiến người đan ong trung nien kinh sợ. Ga
rất ro rang trong rừng cay quai dị va khủng bổ, co thể noi ga la chin chết
mười sống, thậm chi sử dụng bổn mệnh phap bảo va thần thong mới miễn cưỡng
mang theo một người đi ra đay. Coi như la vậy thi đối phương được mang ra,
canh tay phải coi như tan phế.

Chinh vi biết biến đổi va đang sợ của rừng cay hiện giờ nen ga mới kinh ngạc
bộ dạng của ba người To Minh. Ga lập tức nghĩ đến mười ngay trước đối phương
đi bộ. Nếu khong phải luc nay gặp To Minh thi ga khong nghĩ nhiều, nhưng thấy
hắn rồi, ga lập tức nhớ đến mấy ngay trước khi minh gặp nguy hiểm bỏ chạy,
phat hiện trong rừng cang đi nhanh cang nguy hiểm, ngược lại thong thả đi bộ
thi nguy hiểm sẽ giảm thấp hơn phan nửa. Vậy nen ga mới mang người chạy ra
khỏi đay được, trừ thần thong ra co hơn phan nửa nguyen nhan la đay!

Nghĩ đến mười ngay trước đối phương đi bộ, người đan ong trung nien kinh sợ va
e ngại To Minh, ga tuyệt đối khong tin đối phương ăn may. Loại chuyện nay
khong lien quan đến may mắn!

"Ta la Nam Cung Ngan, bộ dạng chật vật thế nay so với mười ngay trước thật
đang cười." Nam Cung Ngan cười khổ, chắp tay cui đầu hướng To Minh, thai độ
rất khach sao.

"Noi cai gi che cười, ta la Mặc To." To Minh chắp tay đap lễ, khong dấu vết
hỏi lại. "Ta con nhớ ngay đo Nam Cung tộc hữu bay tren trời qua, sao bay giờ
đi ra từ trong rừng?"

"Mặc huynh cần gi đa biết con cố hỏi. Canh rừng đột nhien biến dị khiến ta trở
tay khong kịp. Ngay đo thấy Mặc huynh đi bộ con đang sửng sốt, giờ xem ra la
Mặc huynh co tầm nhin xa." Nam Cung Ngan lắc đầu cười khổ.

"Mặc ta chỉ la cảm thấy canh rừng co chut quai, co thể đi ra chỉ la may mắn,
nếu đổi lại vị tri với Nam Cung huynh thi chỉ sợ kho ra khỏi." To Minh binh
tĩnh đap.

"Mặc huynh cần gi khiem tốn." Nam Cung Ngan lắc đầu, co chut thiện cảm với To
Minh.

"Khong biết Mặc huynh la thủ hộ bộ lạc nao?" Nam Cung Ngan liếc Lan Lan, A Hổ
ben cạnh To Minh, hỏi.

"Bộ lạc nhỏ hẻo lanh, chắc Nam Cung huynh chưa từng nghe qua." To Minh mỉm
cười tranh ne cau hỏi.

"Chung ta la Bạch Ngưu bộ lạc!" Nhưng thiếu nữ thấy người đan ong trung nien
thi biểu tinh kich động vội noi.

To Minh nhướng may, Nam Cung Ngan ngẩn ra rồi cười cười, khong để ý thiếu nữ.
Ga hỏi chỉ la khach sao, khong hy vọng To Minh đap lời. Thiếu nữ len tiếng
khiến ga đoan ra giữa To Minh va Bạch Ngưu bộ lạc dường như co chut vấn đề.

"Mặc huynh, mục tieu của chung ta chắc la Vu thanh, bay giờ con cach một đoạn,
khong bằng kết bạn đi chung? Vậy cũng co thể giup đỡ cho nhau." Nam Cung Ngan
chần chờ một luc, liếc To Minh, chắp tay khach sao noi.

To Minh khong đap lời ngay, đầu tien la liếc thiếu nữ một cai, anh mắt lạnh
lẽo va cảnh cao. Thiếu nữ cũng biết minh co chut lỗ mang, thấy To Minh lạnh
lung liếc qua lập tức cui đầu.

Thiếu nien thi cầu xin nhin To Minh.

'Lại co lần sau thi ngươi sẽ khong được ta che chở nữa. Ta va Vu Cong bộ lạc
ngươi ước hẹn chỉ cần một người hoan thanh la được.' Giọng To Minh vang vọng
trong đầu thiếu nữ, cach truyền am nhập mật thế nay khiến thiếu nữ kinh sợ.

Giải quyết xong chuyện thiếu nữ, To Minh biểu tinh do dự, lat sau trong sự chờ
đợi của Nam Cung Ngan, gật nhẹ đầu.

Nam Cung Ngan lập tức mặt lộ vui mừng, cười ha hả.

"Co Mặc huynh lam bạn, noi thật chứ ta vững bụng hơn, nếu khong thi thật khong
biết tren đường phia trước co gặp biến cố như trong rừng thế nay khong. Noi
cũng kỳ, Vu Thần Điện đưa mộc giản ro rang khong nhắc đến rừng khủng bố, ta
con nhớ năm đo khi lần đầu tới đay, cung đồng bạn đi qua rừng nay thi cũng
khong co nguy hiểm gi."

"Nam Cung huynh co thể đưa mộc giản cho Mặc ta xem khong? Ta rất kho hiểu nơi
nay biến dị." To Minh từ từ noi.

Lý do hắn đồng ý đi cung người nay la vi hắn khong quen thuộc nơi đay, e ngại
khu rừng kia đột biến.

Nam Cung Ngan liếc thiếu nien nam nữ ben cạnh To Minh, hiểu ra, mỉm cười từ
trong ngực lấy ra một khối mộc giản đưa cho hắn.

To Minh lấy qua quet thần thức, mặt tren co bản đồ hoan chỉnh, phạm vi trăm
vạn dặm, vị tri chinh giữa ro rang la một thanh tri. Phạm vi Vu tộc trong bản
đồ ro rang trước mắt. Đay chinh la vật To Minh cần, ghi nhớ kỹ no xong hắn
định trả lại mộc giản cho Nam Cung Ngan.

"Vật đo tặng Mặc huynh, chỗ ta con co một phần." Nam Cung Ngan cười noi.

"Vậy cảm ơn." To Minh mỉm cười, chắp tay với Nam Cung Ngan.

Hai người cung bay len lao nhanh hướng bầu trời, To Minh khong thấy vung đất
nay khi bay thi co anh mắt nhin chằm chằm nữa, cho nen khong cần đi bộ thi
cang tốt.

Ba thiếu nien nam nữ thi ở thần thong của To Minh va Nam Cung Ngan bị nang len
theo sau hai người.

Một hang năm người lao nhanh, To Minh tỏa thần thức cẩn thận xem xet bốn phia.
Tay phải Nam Cung Ngan sờ giữa tran, lập tức tran ga xuất hiện một con mắt
tim, con mắt lien tục chớp bảy cai liền co từng lũ u hồn tản ra từ người ga
bềnh bồng thanh vong xoay hướng bốn phia, phủ len phạm vi mấy ngan met.

Hiển nhien Nam Cung Ngan la một Linh Moi.

Ba thiếu nien nam nữ đi theo To Minh va Nam Cung Ngan đều im lặng. Thiếu nien
mất canh tay phải biểu tinh rất kien cường, chỉ đoi khi nhiu may, giữa tran co
thống khổ.

A Hổ thi nhin bong lưng To Minh như co điều suy nghĩ.

Con Lan Lan, thấy Nam Cung Ngan trước đo co cho rằng rất mạnh lại rất khach
sao với To Minh, long do dự nhưng đa phần vẫn thấy hắn co thể mang họ ra khỏi
rừng la may mắn.

Mọi người lao nhanh mấy ngay, du sao phải mang theo ba đứa trẻ nen khong thể
đi qua nhanh. Ngay nay họ đang bay thi bỗng một hướng khac co chiếc thuyền to
xe tầng may rit gao qua.

Tren thuyền co tam người, hoặc khoanh chan, hoặc đứng ở mep thuyền nhin ra xa,
hoặc noi chuyện với nhau. Trong đo một goc co một co gai, co gai diện mạo binh
thường, khong co gi đặc biệt, chỉ đoi mắt binh tĩnh trong suốt. Co mặc ao
trắng, cau may khong biết suy nghĩ cai gi, mắt tuy ý lướt qua, thấy To Minh
thi con ngươi trợn to, nhưng rồi biến thanh do dự, mặt hiện net chua xot.

'Tuy hắn tại Vu tộc nhưng khong khả năng co cơ hội đến đay. To Minh, rốt cuộc
ngươi ở đau…' Co gai khẽ thở dai, trầm tư.


Cầu Ma - Chương #422