Dung Tinh!


Người đăng: Boss

Vu Cong Hắc Hạc bộ lạc mặt trắng bệch, ngơ ngac nhin giữa khong trung, khoe
miệng lộ nụ cười khổ. Lao biết minh chắc chắn sẽ chết, việc nay khong thể
trach người ngoai, nếu khong phải minh tham muốn vu tinh, định diệt Bạch Ngưu
bộ lạc thi sẽ khong chon mầm họa hiện giờ.

Ben cạnh lao những tộc nhan tế trai tim đachết một nửa, con lại mấy ong lao
đứng ben cạnh Vu Cong Hắc Hạc bộ lạc mặt xam xịt, hơi thở yếu ớt.

"A Cong, ngươi thi phap đi, van xin ngươi đừng như vậy. Hay thi phap, dựa theo
thuật tổ tien truyền xuống, ngươi sẽ khong chết." Trước mặt Vu Cong bộ lạc quỳ
một người đan ong trung nien, người đan ong sốt ruột noi.

"Ta nhất định phải chết, nếu khong chết thi người đo sẽ khong mất đi oan khi.
Nếu lấy cai chết một minh ta đổi lấy an toan cho cả bộ lạc vậy ta chết co ý
nghĩa! Việc nay trach ta, khong nen ham muốn vu tinh…ai." Vu Cong Hắc Hạc bộ
lạc chua xot noi. Lao sống tuổi lớn như vậy, lại la Vu Cong một bộ lạc đau
phải loại ngu dốt. Lao biết ro lần nay minh phải chết!

"A Cong!!!" Người đan ong trung nien va tộc nhan bộ lạc ai nấy vẻ mặt tran đầy
bi thương.

"Tốt lắm, ta đa quyết định rồi! Sau khi ta chết, ngươi đem thanh vật trong
tộc, ba cọng long chim lấy ra hết đưa cho đối phương đổi lấy hy vọng giữ an
toan bộ lạc, sau đo mang tộc nhan rời khỏi đay, trước tien di chuyển. Từ nay
về sau ngươi chinh la Vu Cong bộ lạc." Vu Cong Hắc Hạc bộ lạc khoe miệng tran
mau tươi nhin người đan ong trung nien quỳ trước mặt minh.

Người đan ong vẻ mặt đau thương khong len tiếng.

"Nhớ kỹ, đừng bao thu." Vu Cong Hắc Hạc bộ lạc cười thảm nga sang ben, đứt hơi
thở.

Vốn lao co thể sống nhưng khong được, lao co thể khong chết nhưng vi bộ lạc,
lao chỉ phải chết.

Theo lao chết đi, những ong lao mất đi trai tim cũng khong con hơi thở. Cường
giả toan Hắc Hạc bộ lạc chết hơn phan nửa.

Khi To Minh nguyen anh giữa khong trung trở về, hắn thấy xac Vu Cong Hắc Hạc
bộ lạc, thấy tộc nhan Hắc Hạc bộ lạc bốn phia trong thấy hắn thi người đan ong
trung nien dẫn đầu quỳ tren mặt đất.

To Minh vẻ mặt binh tĩnh nhoang người chạy hướng hố sau dưới đất, nửa tiếng
sau, phan than từ hố sau từ từ bay ra.

"Xin đại nhan tha thứ cho Hắc Hạc bộ lạc ta. Tộc ta nguyện tặng len thanh vật
nay." Khi To Minh bay ra thi người đan ong trung nien Hắc Hạc bộ lạc vẻ mặt
đau thương đoi tay giơ cao, trong tay ga co một ban đa, ben tren đặt ba cọng
long chim đen.

Ba cọng long chim tỏa ra uy ap, nhưng so với cọng luc trước To Minh lấy được
thi nhỏ be khong đang kể. Ánh mắt lạnh lung của To Minh quet qua ba cọng long
chim xong khong nhin người đan ong trung nien ma xem đằng sau lưng ga, Vu Cong
Hắc Hạc bộ lạc đa chết. Hắn con nhớ luc trước trai tim ong lao bị con hạc nhỏ
nuốt vao con chưa chết, hiển nhien Hắc Hạc bộ lạc hiến tế co bi thuật khiến
sau khi co thể giữ sự sống. Nhưng bay giờ, ong lao vẫn la chết.

To Minh nhắm mắt lại, lat sau mở ra, mắt co lĩnh ngộ.

"Lao đa trả gia, việc nay bỏ qua!" To Minh thu lại tầm mắt, nhin những tộc
nhan binh thường trong bộ lạc, người đi đến giữa khong trung, hoa thanh cầu
vồng dần biến mất nơi chan trời.

Ba cọng long chim hắn khong lấy, vật đo đối với hắn vo dụng, nhưng đối với bộ
lạc nhỏ mất đi hơn phan nửa cường giả thi co tac dụng cực lớn. To Minh khong
phải hạng người đuổi tạn giết tuyệt. oan giận của hắn theo Vu Cong Hắc Hạc bộ
lạc va mấy cường giả chết thi đa tan đi.

Trong sơn mạch động phủ, To Minh ngồi xếp bằng, tay cầm Phong Man truyền thừa
tinh. Tren canh tay hắn co một vết thương dai, bay giờ mau đa kho, sắc mặt hắn
am trầm. Nếu nhin kỹ sẽ thấy kihchiến sĩ cỡ Phong Man tinh như rut lại một
vong.

"Khi Cơ Phu Nhan lấy ra chiếc nhẫn đỏ nay la đeo no vao một cay xương cốt, lấy
cach như vậy khiến chiếc nhẫn bị ba sử dụng. Nếu khong thi ba khong cần lam
rắc rối, đeo tren ngon tay la được." To Minh khẽ noi.

Minh mới thử bỏ một it vật vao trong vết thương tren canh tay, vạn chuyển khi
huyết, quả nhien co thể hấp thu chut chut, nhưng rất it, khong co tac dụng
lớn." To Minh nắm chặt Phong Man truyền thừa tinh, cắn chặt răng.

"Thoi, cứ theo cach nghĩ ban đầu thử đi, nhưng khong thể tại đay, nơi nay
nhiệt độ khong khi binh thường, một khi dung cach ấy thi mau sẽ chảy rất
nhiều." To Minh đứng dậy, hit một hơi sau, ngẩng đầu nhin Hỏa Vượn ngồi xổm ở
vach tường khong xa, mặt nở nụ cười.

Hỏa Vượn cũng nhin To Minh, nhe răng như la đang cười, bộ dạng co vẻ hưng
phấn.

Tiến len sờ đầu Hỏa Vượn, To Minh đi ra khỏi động phủ.

Khi hắn bước ra, con rắn tren đầu độc thi lập tức nhin hướng hắn.

Trầm ngam một luc, To Minh từ bỏ cach nghĩ dẫn độc thi đi theo, truyền ra thần
niệm trấn an con rắn xong hắn đi ra ngoai sơn mạch, chỗ Hư Vo Mon bị đong băng
bềnh bồng giữa khong trung.

Đứng ngoai Hư Vo Mon, mắt To Minh nhắm chặt như đang chờ đợi cai gi. Lat sau,
tren bầu trời dao động song gợn, To Minh phan than lộ ra, nhoang một cai đứng
ở sau lưng To Minh.

To Minh mở mắt ra, tay phải nang len ấn hướng khối băng Hư Vo Mon, lập tức
băng tầng vỡ chut lộ ra khe hở, To Minh bước vao trong. Sau lưng hắn phan than
đi theo, cung To Minh biến mất trong anh sang Hư Vo Mon chớp loe.

Sau dưới đay biển đen, băng xuyen vo tận, chỗ nay vẫn la một mảnh tối đen.
Trong băng xuyen phong ấn vo số sinh linh, giữ bộ dạng luc chung con sống, như
đang giay dụa.

Chỗ nay yen tĩnh như khong co năm thang, chẳng phat ra chut tiếng động, chỉ co
một it nước biển đen đoi khi co thu biển bơi qua lộ chut than hinh.

Tren băng xuyen, trong một băng sơn đong băng một cửa vong xoay. Bay giờ cửa
chớp loe tia sang am u, xuất hiện hai bong người, chinh la To Minh va phan
than của hắn!

Sau khi họ xuất hiện thi khong động đậy, hiển nhien la bị đong băng. Mai đến
mấy ngay sau, theo từng khối băng rạn nứt vỡ ra, To Minh va phan than mới nhuc
nhich trong băng sơn.

Lạnh thấu xương, mau thịt trong người To Minh như sắp đong lại, mau di chuyển
chậm khong it. Phan than của hắn đứng một ben, co bọ canh cứng đen tồn tại,
them vao than con rối vốn đa chết nen tất nhien khong sợ lạnh. Bản than tử khi
va khi lạnh dung hợp, no hanh động linh hoạt hơn To Minh nhiều, mắt no sang
ngời, chuẩn bị sẵn sang hộ phap cho bản thể.

To Minh mới co thể hoạt động trong phạm vi nhỏ, ngồi bằng tren tầng băng, nhắm
mắt chờ vai tiếng đồng hồ. Mai đến khi cơ thể hoan toan lạnh gia thi hắn mạnh
mở mắt ra, tay phải nang len, Phong Man truyền thừa tinh xuất hiện. Cung luc
đo, phan than phun ra luồng sang xanh, hoa thanh kiếm nhỏ. Kiếm nhỏ bị nguyen
anh kỳ khống chế lao hướng To Minh.

Bum! một tiếng, kiếm nhỏ đam vao lưng To Minh, than thể bị khi lạnh đong khiến thống khổ cũng bị te dại giảm bớt thần nao. To Minh nhỉ chướng may, khong phat ra tiếng.

Kiếm nhỏ đam vao lưng hắn từ từ rạch xuống, lộ ra nửa xương sống lưng!

Mau tran ra tẩm vao băng, bởi vi khi lạnh nen mau khong nhiều, nhưng nỗi thống
khổ đo du người bị đong băng vẫn khiến To Minh hit thở dồn dập.

Lưng To Minh co bốn khối xươg tỏa anh sang xnah, đo la Man Cốt của hắn. Kiếm
nhỏ đam, mắt To Minh phan than chợt loe, nang len tay phải, Phong Man truyền
thừa tinh trong tay To Minh bản thể bay len, chuyển một vong tren đỉnh đầu To
Minh xong xong hướng lưng hắn, xam nhập vết thương mở rộng, đụng chạm khối
xương sống thứ bốn, dan chặt vao.

Mặt To Minh tai nhợt, du toan than lạnh gia nhưng vẫn co mồ hoi toat ra, nhưng
hắn biểu tinh kien định, tay phải run rẩy nang len, hư khong chộp, lập tức nửa
khối Loi Man truyền thừa tinh cũng xuất hiện trong long ban tay.

Do dự một luc, To Minh cắn răng. Phut chốc Loi Man truyền thừa tinh loe sang
bay len, xam nhập vao trong vết thương tren lưng, ben cạnh khối sống lưng thứ
sau. Khi hai truyền thừa tinh bị To Minh dung cach cưỡng ep nay trồng vao
người, mắt hắn nhắm nghiền, tan lực lượng tu vi khang cự lạnh gia. Quanh người
chậm rai lan tran băng gia, cuối cung đong nguyen người hắn thanh tượng băng.

To Minh phan than ngồi xếp bằng một ben, sắc mặt cảnh giac quan sat bốn phia,
hộ phap cho bản thể.

Thời gian chậm rai troi qua, To Minh khong biết lần nay minh cần thời gian bao
lau mới hoan thanh hanh động hơi đien cuồng nay được, thậm chi trừ phi co phan
than tồn tại, hắn cũng kho lam được điều nay. Cach nay nếu bất cẩn thi co lẽ
hắn suy yếu sẽ chết trong đong băng.

Phan than của hắn bởi vi nguyen anh tồn tịa co tể cảm giac trạng thai bản thể,
gần như cach mỗi đoạn thời gian đều đưa tới lực lượng on hoa vao người To
Minh, khiến hắn bị đong băng nhưng khong chết thật ma ở giữa sinh va tử, khiến
thịt sau lưng chậm rĩa bị To Minh hấp thu, cảm ngộ trong khi bị đong băng.

To Minh hiện nay nếu nhin sau lưng hắn thi rất đang sợ. Lưng lộ ra phan nửa,
mau thịt mở rộng, mau rỉ ra, đang chậm rai sinh trưởng khep lại. Nhưng du co
khep lại thi Phong Man va Loi Man tinh nho ra nhin vẫn rất đang sợ. Theo thời
gian troi qua, vết thương chậm rai khep lại, hai truyền thừa tinh nho ra phong
loi dần thu nhỏ.

To Minh vẫn nhắm mắt, biểu tinh lộ thống khổ đoi khi hoảng hốt, đoi khi suy
tư, đoi khi vui vẻ. Phong Man truyền thừa tinh ngay cang nhỏ, mai đến khong
biết bao lau, ngay nay Phong Man truyền thừa tinh đột nhien nhỏ hơn phan nửa,
con lại du hơi nho ra nhưng nếu nhin khong kỹ thi rất kho phat hiện.

Ngay nay, trong đầu To Minh dấy len trận gio bao truyền thừa!


Cầu Ma - Chương #413