Đế Thiên!


Người đăng: Boss

To Minh toc đỏ đi giữa khong trung, nhin hướng nui Giang Trần tien tộc ở, hit
một hơi sau, mắt loe anh đỏ.

"Đế Thien, ta đến đay!" Hắn tiến len một bước.

Một bước đạp xuống, người To Minh bỗng vặn vẹo, chớp mắt than thể đa tan biến.

Sau khi người To Minh biến mất chưa tới ba giay thi bỗng nhien khong khi chỗ
đo co song gợn. Người đan ong trung nien mặc đế bao, đội đế quan bước ra khỏi
song gợn, vẫn la mặt khong biểu tinh. Y liếc vị tri To Minh rời đi, cất bước,
lại biến mất.

Đất Vu tộc co một ngọn nui, nui nay mắt thường khong trong thấy. Du la đứng
trước mặt no cũng khong thể thấy ngọn nui nay. Thậm chi la đụng vao ben trong
cũng khong dấy len chut dao động, than thể như xuyen thấu qua khong khi. Ngọn
nui ở tren mảnh đất Vu tộc, nơi tồn tại Vu Thần Điện bi ẩn, cũng la chỗ tien
tộc ở nơi Vu tộc, mỗi lần giang trần sẽ chọn nơi đay.

To Minh bước ra khỏi hư vo, ben dưới hắn la con song dai cuồn cuộn. Song chảy
rất xiết, tiếng nước ao ạt, từ tren trời nhin con song khong tinh qua rộng,
nhưng nếu từ bờ ben nay nhin hướng ben kia thi sẽ phat hiện no rộng đến vai
ngan met. Nước khong trong suốt ma vẩn đục, khong thấy ro sau bao nhieu. Nếu
bỏ tay vao nước vớt ra, vậy trong tay sẽ co rất nhiều cat đen.

To Minh đứng đo, mắt nhắm chặt, thần thức tỏa ra. Hắn thấy ben dưới ở chinh
giữa song dai co một ngọn nui cao chọc trời, sừng sững tại đo, trong như con
song bị cắt ngang nhưng kỳ thực xuyen thấu qua nui chảy đi.

Ngọn nui đen thui, may khoi lượn lờ, co từng toa đại điện đen xay dựng ở một
goc nui. Liếc mắt nhin thi đại điện tran đầy, khong biết co bao nhieu. Mấy con
đường nhỏ uốn lượn len nui, mặt tren trải đa xanh hinh thanh đối lập với nui
đen. Vị tri gần đỉnh nui thi no vong thanh một vong, chỗ ấy tồn tại nhiều đại
điện nhất. Trong đo co vai toa xay dựa nui, dường như đao rỗng nui hinh thanh
điện.

Thần thức To Minh quet qua ngọn nui, cuối cung ngưng tụ tại đỉnh nui. Tren
đỉnh nui co một toa thap cao, thap co mười tầng, đỉnh khong nhọn ma hinh tam
goc lan rộng. Như la ngon tay con người nang len, long ban tay thả ra. Chinh
giữa đỉnh thap tam goc la một thứ như tế đan, bằng phẳng, chỉ chinh giữa bay
vật hinh chữ nhật. Vật đo la hon đa đen khắc thanh. Lien tiếp tế đan hợp thanh
một với thap. Thoạt trong no giống như quan tai, hoặc nen noi no chinh la một
quan tai. Đoi khi co từng đợt tia chớp đen từ quan tai tản ra, bị thap đỉnh
tam goc hấp thu. Trong tiếng vang tia chớp lao nhanh bầu trời, cuối cung ở goc
chan trời bị may khoi nuốt hết.

Lờ mờ thấy may tren trời rất day, nặng trĩu bềnh bồng. Nhưng đay cũng la chỗ
thần thức thấy, chứ nếu mở to mắt thịt nhin thi trời khong co may, hoang hon
ẩn hiện chut đốm sang yếu ớt ma thoi.

To Minh thu lại thần thức, mở mắt ra, sải bước tới trước. Bước chan đạp xuống
thi trước mặt hắn trống rỗng bỗng xuất hiện song gợn. Song kịch liệt dao động,
như muốn ngăn cản To Minh bước vao. Nhưng chỉ giữ vững một lat sau, To Minh đi
vao ben trong, biến mất trong bầu trời menh mong.

Giay phut To Minh biến mất, bầu trời người đan ong mặc đế bao đội đế quan bỗng
xuất hiện, chẳng chut do dự cũng bước vao theo vị tri hắn từng lam.

Khi người To Minh hiện ra thi hắn vẫn đứng tren bầu trời, nhưng đỉnh đầu lượn
lờ may khoi, dưới chan khong phải con song chảy xuoi ma la ngọn nui mắt thường
khong trong thấy.

Khi hắn xuất hiện thi nui nay một mảnh tĩnh lặng, nhưng To Minh phat hiện ra
nhiều chỗ khac biệt. Tiếng hit thở biến nặng nề. Hắn khong them để ý những
điều đo, nhoang người len, hoa thanh cầu vồng lao hướng thap cao đỉnh nui.
Nhưng giay phut hắn bay đi thi sau lưng To Minh song gợn lại dấy len, người
đan ong đội đế quan đuổi theo đến cũng bước ra một bước.

Giờ phut nay To Minh con ở giữa khong trung nhưng hắn khựng bước chan, mạnh
ngoai đầu nhin chằm chằm người đan ong mặc đế bao đội đế quan bước ra từ hư
vo. Con ngươi hắn co rut, mai toc đỏ phấp phới, mắt lộ sat khi.

"Đế Thien!" To Minh toc đỏ tinh thần chấn động.

Tren đường hắn tỏa ra thần thức nhưng khong hề phat hiện lại co người theo sau
minh. Bay giờ thấy ro bộ dạng của người đi theo thi tinh thần chấn động, chớp
mắt sat khi ngập trời.

Người nay chinh la Đế Thien ma hắn chỉ muốn giết sướng tay!

Khong co gi sanh bằng người minh luon muốn giết đột nhien xuất hiện trước mặt,
lam cho To Minh toc đỏ thấy việc quan trọng nhất la du người nay chỉ la phan
than ảnh xạ của Đế Thien, nhưng tương đối với đi tien tộc mấy ngay tim Đế
Thien, đấu với phan than ảnh xạ thi To Minh khong chut do dựa lựa chọn cai thứ
hai!

Du lý tri hắn biết nen chọn như vậy nhưng than thể bung phat ra lực lượng tu
vi hiện đang co, khiến trời đất bốn phia nổ vang, dường như khong cach nao
chịu đựng được.

To Minh toc đỏ bởi vi Đế Thien xuất hiện ma khong chu ý tren thap cao đỉnh nui
phia xa sau lưng, trong tế đan thap tam goc, trong khe hở nắp quan tai chớp
loe luồng sang.

Đế Thien mặc đế bao đội đế quan vẻ mặt lạnh lung ẩn chứa lạnh gia, đoi mắt vo
tinh, than thể sau khi xuất hiện khong chut tạm dừng cất bước đi hướng To Minh
toc đỏ. Khi thế kinh người từ người y phat ra. Khi thế nay như quan lam thien
hạ, như mảnh đất y bước qua chinh la đất của vua, thế gian nay khong một ai,
khong một lực lượng nao co thể khiến bước chan y tạm dừng.

Người y muốn giết, chinh la quan ngon vừa ra, chin tử khong sinh!

Y muốn giữ người, cũng la miệng đế mở trời đất tuan theo!

Y đi qua du la Vu tộc hay Man tộc, tất cả sinh linh đều phải run rẩy vi y, đo
la loại ba đạo, một loại ba đạo uy nghiem đến cực độ.

"Ta nang tay co thể lấp lỗ hổng trời đất, ngươi dựa vao cai gi keu ten huy của
ta? Ta vung tay co vi tẩm nhật nguyệt, ngươi co tư cach gi thấy ta khong quỳ?"
Đế Thien nhan nhạt noi, giọng khong cao nhưng mỗi thốt ra một từ la như sấm
set từ bốn phương tam hướng truyền đến, như la ong trời đang noi.


Cầu Ma - Chương #397