Người đăng: Boss
"Hiện tại, ba biết ta dựa vao cai gi uy hiếp ba rồi chứ?" To Minh lạnh lung từ
từ noi.
Biểu tinh ba lao nhanh chong biến đổi, trước trung kich bản năng lui lại mấy
bước, con ngươi co rut nhin ngon trỏ tay phải To Minh, hit ngụm khi sau.
"Lực lượng Man Thần…"
Lực lượng nay chỉ hiện ra rồi biến mất, như chưa từng xuất hiện. Sợi toc tren
ngon trỏ tay phải To Minh cũng ngừng đốt chay.
Cung luc đo, trung kich bốn phia tan mất, khong con khi, toc To Minh lại rơi
xuống, quần ao khong bay phần phật nữa. Nhưng hắn đứng đo như một ngọn nui,
khuon mặt lạnh lung nhin ba lao. Sợi toc tren ngon tay du khong tỏa ra một
chut hơi thở như trước, nhưng đa thấy qua khi thế no bung phat, ba lao hit thở
dồn dập.
Ba nhin chằm chằm ngon trỏ tay phải To Minh, mới nay khong phải ba khong xem
xet ngon tay đo nhưng theo ba khong phat giac chut manh mối, điều nay cũng la
lý do tại sao ba khinh thường lực lượng Man Thần.
Du sao ba la Vu tộc, khong phỉa Man tộc, khong mấy cong nhận cai gọi la Man
Thần.
Ba tin tưởng tất cả tu vi đều dựa vao bản than tu hanh, ngoại lực co mạnh hơn
nữa thi rốt cuộc vẫn la ben ngoai. Lấy thực lực Hậu Vu của ba, ba khong cho
rằng một Man Sĩ Tế Cốt cảnh yếu ớt nắm giữ ngoại lực co thể chớp mắt giết chết
minh.
Nhưng giờ phut nay, tran ba toat ra mồ hoi. Mới nay trong phut chốc, khi ba
chứng kiến lực lượng Man Thần thi co cảm giac tim đập chan run. Trước khi thế
đo, ba khong thể nổi len du la chut ý định phản khang, như la bị ap chế hoan
toan, đầu oc trống rỗng. Ba khong chut nghi ngờ, nếu To Minh muốn giết minh,
một cai chỉ la ba chắc chắn khong sống nổi.
"Ba ba, để hắn đi đi."
Đang khi ba lao kinh sợ, đang khi To Minh lạnh lung nhin ba, mắt lấp loe, bốn
phia yen tĩnh thi một giọng noi uyển chuyển của co gai vang vọng trong tĩnh
lặng.
Đo la một co gai, một co gai ao trắng từ xa từng bước một đi tới, đứng cạnh ba
lao. Co gai nay diện mạo tuyệt mỹ, mai toc xoa sau lưng. Co đứng đo như hồ
nước biếc.
Co chinh la thanh nữ Thu Hải bộ lạc, Uyển Thu.
Ánh mắt To Minh lướt qua người co gai ao trắng, hắn khong len tiếng, lui ra
sau vai bước, nhoang một cai hoa thanh cầu vồng xẹt trong trời đem, chớp mắt
đa biến mất bong dang.
Mai đến khi To Minh rời đi, sắc mặt ba lao tai nhợt. Mới nay khi lực lượng Man
Thần tỏa ra, đem đến ký ức va trung kich khiến ba lao kho quen.
"La Uyển Thu lỗ mang, ba ba." Co gai xinh đẹp kia cau chan may thanh, nhẹ
giọng noi. Trong long co cũng rung động. Sự cường đại của lực lượng Man Thần,
đay la lần đầu tien co cảm nhận được.
Ba lao im lặng, lat sau lắc đầu.
"Hay cho lực lượng Man Thần, la ta khinh thường hắn. Việc nay cho du ngươi
khong cầu thi ta cũng sẽ lam, cảm nhận lực lượng Man Thần co lẽ sẽ giup cho
Tong Trạch đột pha. Mới nay tất cả ngươi co lưu giữ khong?" Ba lao biểu tinh
hơi phức tạp liếc phương hướng To Minh rời đi.
Co gai nhẹ gật đầu, tay phải nang len, trong tay xuất hiện cổ kinh to cỡ ban
tay. Mặt gương lượn lờ sương khoi, khi tay trai co chạm vao thi sương bị ben
trong gương hut vao. Luồng sang choi mắt phat ra từ tấm gương, khiến khong khi
bốn phia vặn vẹo.
Ngay sau đo, trong vặn vẹo hiện ra hinh ảnh hư ảo, hiện ra từng hinh ảnh, ben
trong la trận chiến To Minh va ba lao khong ai ra tay, chỉ vận dụng lực lượng
thien địa.
Sinh động như thật, thậm chi khi thế va ba đạo ben trong lực lượng Man Thần
cũng bị lưu giữ.
"Đang tiếc quan hệ với To Minh nay từ nay về sau sợ la rất kho tiếp xuc, ma
con phải chịu cơn giận của Vu Chủ." Co gai ao trắng nhẹ noi.
"To Minh nay khong đang lo, một khi hắn khong con lực lượng Man Thần thi chỉ
la con kiến ma thoi, khong cần thiết kết giao với hắn. Huống chi luc trước
chẳng phải ngươi đa từng phat động lực lượng Dự Tư, tien tri hắn sao? Người
nay cả đời binh thường, chẳng chut gi khac lạ, con đoản mạng. Duy nhất cần lo
la cơn giận của Vu Chủ. Nhưng co vật đo, nếu co thể giup cho tu vi Tong Trạch
đại nhan tăng cao thi cũng đang!" Mắt ba lao chợt loe, từ từ noi.
Mai đến bay giờ ba lao vẫn khong qua để ý To Minh. Ba để ý la lực lượng Man
Thần khiến ba cảm nhận đến tử vong. Theo ba thấy, nếu khong con lực lượng Man
Thần, To Minh khong khac gi con kiến.
"Nhưng ma ba ba, mới nay khi To Minh triển khai lực lượng Man Thần thi cảm
giac của ta xuất hiện dao động. Co lẽ To Minh khong phải giống như ta đa tien
tri, ma la…" Co gai ao trắng cau chặt may.
"A?" Ba lao ngay ra.
Trước khi ba chặn To Minh thi đa cung Uyển Thu một chỗ, chinh mắt thấy đối
phương tien tri tương lai của hắn
Qua trinh cực kỳ thuận lợi, co lien quan đến tương lai To Minh nhin kha thấu
suốt. Người nay cả đời binh thường, tu vi đến trung kỳ Tế Cốt thi đa la cực
hạn, mấy năm sau sẽ chết trong tai biến Đong Hoang.
Nhưng hom nay, ba nghe Uyển Thu do dự noi thi sửng sốt.
"Người nay rất lạ, luc trước ta tien tri rất thuận lợi thanh cong, du bay giờ
tien tri cũng vẫn thuận lợi, đap an giống hệt. Nhưng mới nay khi người nay tỏa
ra lực lượng Man Thần, trước lực lượng thien địa cường đại thi ta từ xa trong
long chợt bất an, lần nữa tien tri, nhưng trong thấy chỉ la một mảnh mơ hồ.
Thậm chi…khong nhin thấy gi hết đa cảm nhận nguy hiểm tinh mạng." Co gai ao
trắng cau may, nhắm mắt lại, như đang cảm nhận cai gi.
"Nếu khong phải ta ảo giac, vậy chắc la tương lai của người nay bị lực lượng
cường đại quấy nhiễu, che phủ, lộ ra la cố ý để người thấy chứ khong phải thật
sự! Nếu đung la vậy thi người nay…co lẽ chung ta khong nen đắc tội…" Uyển Thu
mở mắt ra, đay mắt chợt loe ủ rũ va kho hiểu.
"Việc đa đến nước nay khong cần qua để ý. Theo ta thấy To Minh khong giống như
ngươi đa noi, chỉ la một con kiến ma thoi." Ba lao im lặng giay lat, từ từ
noi.
"Đi thoi, theo ta gặp Tong Trạch." Ba lao noi, xoay người rời đi.
Uyển Thu đứng đo nhin hướng To Minh rời đi, khuon mặt tuyệt đẹp vẫn cau chan
may, khong tien tri nữa ma đi theo ba lao.
Giờ phut nay, trong Thien Lam binh chướng, vung đất thuộc về Man tộc, nơi lạnh
gia, tận cung vạn dặm sương trắng, nơi xa xoi vượt qua Quỷ Đai bộ lạc, chỗ ấy
tồn tại một bộ lạc thoạt trong khổng lồ khong bien giới.
Bộ lạc to lớn, phủ trum rất rộng, hiếm thấy trong Nam Thần!
Nơi nay la một trong hai đại bộ lạc của Man tộc Nam Thần, Thien Han đại bộ
lạc!
Bay giờ trong phạm vi Thien Han đại bộ lạc, trong lầu cac cực kỳ xa hoa, ngồi
xếp bằng một người. Người nay mặc ao dai mau xanh, toc trắng xoa, than thể gầy
go, đang nhắm mắt tĩnh tọa.
Thật lau sau ong lao từ từ mở mắt ra. Giay phut lao mở mắt, than hinh lập tức
xuất hiện vặn vẹo va song gợn, người biến mơ hồ khong ro. Dường như than thể
mơ hồ của lao xuất hiện bong dang một người khac.
Đo la một người mặc đế bao, đội đế quan, du nhin khong ro khuon mặt nhưng lờ
mờ thấy ra đo tuyệt đối khong phải ong lao ma la người đan ong trung nien.
Người nay mắt sau thẳm, anh mắt như co thể xuyen thấu qua lầu cac, hư khong,
vo tận khoảng cach, rơi vao đất Vu tộc xa xăm, rơi vao nơi Thu Hải bộ lạc tạm
thời ở lại, rơi vao người Uyển Thu trong bộ lạc.
"Dự Tư Vu tộc, loại năng lực thần kỳ nay bị ta quấy nhiễu ma con co thể thấy
ra chut manh mối. Nhưng nếu ngươi khong truy xet nữa thi tha ngươi khỏi chết!"
Người đan ong đội đế quan binh thản noi.
Y nang len tay phải, trong long ban tay co con hạc dung giấy gấp thanh. Con
hạc bay ra, thuận theo cửa sổ bay hướng khung trời, biến mất trong chin tầng
may. Người đan ong nhắm mắt lại.
Khi y nhắm mắt, than thể mơ hồ va vặn vẹo bỗng biến mất, lại hoa thanh bộ dạng
ong lao ao dai xanh toc trắng, gầy go, chẳng chut khac lạ.
Tren chin tầng trời, hạc giấy từ Thien Han đại bộ lạc bay ra quanh người tỏa
song gợn, chớp mắt biến mất, khi xuất hiện thi đa ở tren bầu trời Thien Lam
thanh phia xa.
Chiến tranh ngoai Thien Lam thanh đoi khi con xuất hiện quy mo nhỏ hai ben
tranh đấu. Theo đại quan Vu tộc tập kết, chỗ Man tộc mỗi ngay đều co chiến sĩ
đến từ mỗi bộ lạc, trở thanh lực lượng mới bảo vệ Thien Lam thanh.
Bia đa to lớn trong thanh cực kỳ bắt mắt. Cai ten co thể xếp tren đo đều bị
người nhớ kỹ, danh tiếng lan tỏa, bị người ton kinh.
Co một cai ten bay giờ xếp ở vị tri hơn một trăm bảy mươi, ten la Nguyệt
Phong. La người duy nhất sống sot từ một bộ lạc nhỏ.
Hạc giấy tren trời dường như khong ai phat hiện ra. Canh no vỗ một cai, lại
biến mất, lần nay xuất hiện ro rang la ở goc đất Nam Thần, chỗ Tử Hải lan
tran.
Mặt biển song gầm, vo số am ảnh trong lượn lờ nước biển. Nước biển đa nhấn
chim sơn mạch hinh thang nơi đay, từng chut một lan hướng đất Vu tộc.
Phia xa trong đay biển đen, mơ hồ trong thấy một cai đầu khổng lồ lộ ra đoi
mắt, lạnh lung nhin chăm chu đất Nam Thần.
Hạc giấy tren bầu trời lại vọt len, biến mất, khi xuất hiện thi vẫn ở tren Tử
Hải, nhưng cach Nam Thần đa cực kỳ xa.
Ben dưới nước biển menh mong vo bờ, nước gợn lăn tăn, đoi khi co con rồng dai
vạn met từ trong nước nhảy len, gầm rống bơi. Nhin kỹ thi tren dưới mặt biển
tồn tại thu Tử Hải đến hoai khong hết. Hướng chung no đi chinh la Nam Thần!
Tren mặt biển co một vật khổng lồ bềnh bồng, nhin như la cung điện nao đo sụp
đổ thi để lại một goc. No theo song biển đi hướng Nam Thần. Đằng sau no tồn
tại vo số mảnh vỡ cung điện. Trong đo co một khối mảnh vỡ, giống như la bảng
treo tren cung điện, tồn tại mấy chữ to.
[Đại Ngu thien cung]
Chữ lộ ra tang thương. Xung quanh những mảnh vỡ, mặt biển trừ vo số thu Tử Hải
ra con co bảy, tam cai đầu khổng lồ từ mặt biển lộ ra đoi mắt, như co người
khổng lồ ở dưới đay biển cất bước tiến len.
Tren bầu trời, con hạc giấy chợt loe, lại biến mất. Lần nay no xuất hiện, ben
dưới la đại lục hơn Nam Thần rất xa rất xa.
Tren đại lục, vị tri gần Tử Hải rậm rạp khong dưới trăm vạn người. Họ ngồi xếp
bằng, phạm vi rộng lớn, nhin khong tới tận cung.
Ánh mắt họ nhin la hướng nam, la hướng nam co đất Nam Thần!
"Con mười năm."
Hạc giấy tren trời lại loe len, biến mất, khi xuất hiện thi vẫn la tren đại
lục Đong Hoang, nhưng la ở hướng khac, hướng đong của Đong Hoang.
Nguyen vung phương đong bị khoi đen bao trum, chẳng co chut sự sống, chỉ co
từng tiếng het thảm keu gao quanh quẩn. Khi hạc giấy hiện ra thi đột nhien từ
trong khoi đen vươn ra một ban tay khổng lồ bắt lấy hạc giấy.
"Tang Long Tong, Đại Diệp Tien Tong, Thien Lam Đạo, lao phu đến đay!"