Người Con Gái Trên Thu Ngư


Người đăng: Boss

Trong tiếng thở dai của Nhiếp Hồn Tuyệt Vu, nguyen Thu Hải bộ lạc tạm dừng
chan một mảnh tĩnh lặng.

Thời gian chậm rai troi qua, khong khi tĩnh lặng hinh thanh ap lực nặng trĩu
rơi vao long mọi người, bao gồm To Minh.

Đối với suy đoan lai lịch của đại sư huynh, To Minh khong chỉ một lần suy
nghĩ, mai đến hiện giờ hắn mới chan chinh biết than phận đại sư huynh.

"Chủ nhan Cửu Le Vu tộc."

Đang khi cảm giac ap lực ngay cang nặng nề thi bỗng nhien, người phụ nữ Cửu Le
Vu Hồn do khoi đen hợp thanh dao động, khuếch tan. Ngay sau đo, một thanh am
khiến To Minh quen thuộc từ trong dao động xuyen thấu qua khoảng cach xa xoi
truyền đến.

"Trước khi tien nước ngoai lần thứ tư giang xuống, ta sẽ đến…"

Giay phut thanh am xuất hiện, tất cả người trong Thu Hải bộ lạc đều nghe ro
rang. Chung lập tức quỳ xuống, ngay cả thu thu ngư tren trời cũng phat ra
tiếng gao khi tiếng noi kia vang vọng, khiến bầu trời tối đen như biển đem
đang cuồn cuộn song cồn.

"Chung ta kinh lạy Cửu Le Vu Chủ!"

Từng song am hợp cung một chỗ hoa thanh một am. Thanh am nay thật lau mới từ
từ tan đi.

"Tiểu sư đệ, tạm thời đừng quay về Man tộc." Trong than thể Cửu Le Vu Hồn
truyền ra giọng của đại sư huynh, khi noi xong cau nay thi dần biến mất.

Người phụ nữ Cửu Le Vu Hồn tản than thể trở lại cổ tay To Minh, biến trở về
hinh dạng vong tay. Nhưng vong tay ảm đạm nhiều, hiển nhien loại đối thoại nay
du chỉ hai cau cũng tuyệt đối khong đơn giản.

Giờ phut nay, Vu tộc bốn phia dần đứng dậy. Ba lao liếc To Minh một cai rồi
khong them để ý nữa, xoay người rời đi. Dường như lý do ba đến giống To Minh
đa đoan, chỉ vi một lần đối thoại với Cửu Le Vu Chủ.

Con về chin Ương Vu luc trước luon quay quanh To Minh dường như nhận được lệnh
mới, tản đi khong them để ý hắn nữa.

Chỉ co Nha Mộc la cười với To Minh, ở lại, cầm lấy vo rượu, uống hớp lớn.

"Tốt rồi, mấy lao gia đều đi rồi, nơi nay khong con ai troi buộc ngươi nữa. To
huynh, ngươi co thể tuy thời lập tức đi, nếu khong muốn đi ở lại thi cang
tốt."

"Ngoại tien giang trần la co chuyện gi?" To Minh im lặng giay lat, cầm vo
rượu, uống một ngụm xong nhin Nha Mộc.

"Tất nhien la những tien gia nước ngoai lấy cach đặc biệt đi tới thế giới của
chung ta. Những người tien tộc nay co thuật phap khac với chung ta, kẻ nao
giang xuống đa số la tu vi cao tham kho do. Thậm chi họ co thể khiến cường giả
Tuyệt cảnh đột pha tu vi bản than, bước vao Vo cảnh. Chinh la noi, họ co lực
lượng khiến những lao quai hoan mỹ Man Hồn trong Man tộc của ngươi tiến vao
cảnh giới khac. Đối với mấy lao quai đo la dụ hoặc khong thể khang lại. Đặc
biệt theo năm thang troi qua, tuổi thọ đến thi đột pha cảnh giới dẫn động lực
lượng trời đất co thể khiến sự sống lột xac cung loại với bất hủ. Loại dụ hoặc
nay, đừng noi la họ, coi như ta cũng sẽ khao khat." Nha Mộc nhun vai, cảm than
noi.

"Ngươi đa gặp người tien tộc?" To Minh bỗng mở miệng hỏi.

"Gặp rồi." Mắt Nha Mộc chợt loe, thấp giọng noi.

"Ta thấy qua hai tien tộc, một nam một nữ. Nam la một ong lao, mười năm trước
đến Thu Hải bộ lạc ta, chiến đấu với đại nhan Tong Trạch…"

To Minh tập trung tinh thần cẩn thận lắng nghe từng lời Nha Mộc noi.

"Chi tiết trận chiến ấy ra sao thi ta khong nhin ra, nhưng họ chiến đấu chưa
tới nửa tiếng, ở tren bầu trời nen khong thấy ra tay lam sao. Ta chỉ thấy bầu
trời xuất hiện một canh tay to lớn, ban tay nắm lại rồi mở ra, tuần hoan chin
lần. Sau chin lần, chiến đấu giữa lao va Tong Trạch đại nhan kết thuc. Ta
chinh mắt thấy ong lao đo mặc quần ao cực kỳ hoa lệ, từ bầu trời bước ra,
khong noi lời nao rời đi. Đung rồi, bộ đồ ong ta mặc theu một số đồ an, la một
con rồng tim. Vuốt rồng tim cầm bốn vật, một la cai binh, một la hạt chau, một
la kiếm nhỏ, con co một ẩn trong may đồ an, khong thể thấy được. Đợi ong ta
rời đi, Tong Trạch mới từ tren trời xuất hiện trở lại bộ lạc. Ta con nhớ luc
đo sắc mặt ngai ấy rất kho xem, chung ta đều suy đoan, co lẽ…ai, ngươi biết
đo." Nha Mộc thở dai, cầmo rượu, lại uống hớp lớn.

To Minh im lặng chẳng mấy luc sau lại hỏi.

"Con người kia thi sao?"

"Một người khac la co gai." Mắt Nha Mộc lộ ra nhớ lại.

"Noi thế nao nhỉ, co ấy lớn len khong đẹp lắm nhưng khiến người nhin một cai
la khong cach nao quen. Đoi mắt co ấy như chứa cả trời đất. Co ấy một minh bay
tren bầu trời, khi ta trong thấy thi lập tức nhận ra, co ấy tuyệt đối khong
phải Vu tộc, cũng chẳng la Man tộc. Bởi vi hơi thở đo, hoan toan khong giống
chung ta. Nếu ngươi co thể trong thấy người tien tộc thi nhất định cũng sẽ lập
tức nhận ra ngay, đo la một loại cảm giac hoan toan khac. Đến tay ta con nhớ,
khi co ấy trong thấy ta thi biểu tinh la lạ. Đo la phức tạp, thương hại, con
co sợ hai. Dường như co ấy rất sợ ta, nhưng ro rang tu vi của co ta cho ta cảm
giac như đối mặt Hậu Vu, ta vẫn khong hiểu tại sao biểu tinh của co ấy lại sợ
hai đến vậy." Nha Mộc uống rượu, vừa noi vừa lắc đầu. Mai đến bay giờ y vẫn
khong hiểu được.

To Minh ngồi một ben, từ từ ngẩng đầu, nhin bầu trời tối đen đoi khi lấp loe
từng ngoi sao. Trong mắt hắn chậm rai biến sau thẳm, cung với khuon mặt khong
co mặt nạ che khuất, khi chất đặc biệt đo dung hợp dần lộ ra thần thai khong
thể mieu tả.

Nha Mộc đặt vo rượu xuống, khong nghĩ nữa chuyện của co gai trong ký ức, bản
năng liếc To Minh. Nhưng cai liếc nay lam y chấn động, biểu tinh biến đổi.

"Ngươi…ngươi…" Nha Mộc ngẩn ra một luc, hit ngụm khi, mai đến khi To Minh cui
đầu, anh mắt nhin y thi sau thẳm trong mắt biến mất, hoa thanh binh tĩnh. Nha
Mộc giật minh, dung sức dụi mắt.

"Lam sao vậy?" To Minh hỏi.

"Mới rồi ngươi cho ta cảm giac cung với co gai tien tộc, ong lao tien tộc năm
đo ta thấy giống như đuc! Đo la một loại hoan toan khac với chung ta." Nha Mộc
im lặng một luc, nhin To Minh, từ từ noi.

"Tong Trạch noi đung, tren người của ngươi co sương mu khiến người nhin khong
thấu. Nếu khong biết ngươi la Man tộc, luc trước nhất định cho rằng ngươi la
Nhiếp Hồn Ương Vu. Nếu khong biết lai lịch của ngươi, ta suýt chut cho rằng
ngươi la người tien tộc giang xuống." Nha Mộc lắc đầu, vứt bỏ ý niệm đột nhien
nảy ra trong oc. Y cảm thấy đay la việc khong thể nao, người tien tộc giang
xuống khong cach nao trở thanh chan thần Man tộc, cũng khong thể đạt được
truyền thừa Man Thần đời thứ nhất. Du la ben Vu tộc thi cũng giống nhau.

"Tien tộc ư…" To Minh thi thao, long nổi len cay đắng.

So với Nha Mộc ảo giac, To Minh me mang la căn nguyen hắn chua xot. Nếu la
hoan toan me mang thi đanh thoi, nhưng hắn co một suy đoan. Một suy đoan ma
hắn khong muốn nhận, thậm chi khong cach nao nhận.

"Việc nước ngoai giang xuống sẽ cử hảnh ở đau? Đại khai la khi nao? Con nữa,
ta ở tren chiến trường ngoai Thien Lam thanh trong thấy một co gai co khi chất
như ngươi đa noi, ngươi co biết co ấy la ai khong? Lam sao tim được người tien
tộc?" To Minh lập tức hỏi.

"Ngươi hỏi nhiều qua. Ngoại tien giang xuống sẽ trong ba năm nay, ngay cụ thể
thi khong biết. Khi ngươi thấy bầu trời vốn nen la ban đem ma trời vẫn sang,
hoặc vốn nen la ban ngay ma man đem vẫn chưa tan, đo la luc giang xuống. Vị
tri cụ thể thi ta biết, ở nui cao nhất Vu tộc, Van Vu Phong. Bởi vi mấy lần
trước đều la ở đo. Con người tien tộc xuất hiện tren chiến trường ma noi ngươi
noi thi ta chưa gặp, khong biết la ai. Nhưng ta biết co một nơi ngươi nhất
định thấy được tien tộc, đo la nơi Đại Vu Cong ở, Vu Thần Điện! No cũng ở tren
Vu Van Phong." Nha Mộc noi xong đứng dậy, liếc To Minh một cai, chần chờ một
luc, từ trong ngực lấy ra một mộc giản đưa cho hắn.

"Xem bộ dạng của ngươi thi chắc chọn rời đi rồi. Đay la bản đồ đa phần Vu tộc,
chỉ tộc nhan Thu Hải bộ lạc chung ta mới co được. Ngươi cầm đi, no co ich cho
ngươi. Du bay giờ la thời kỳ chiến tranh nhưng đi một minh vẫn sẽ gặp nguy
hiểm, lấy tu vi của ngươi…tự bảo trọng." Nha Mộc lắc đầu, xach vo rượu rời đi.

To Minh nhận lấy mộc giản bỏ vao ngực xong đứng dậy. Hắn đung la lựa chọn rời
đi. Mục đich hắn tới Vu tộc trừ khiến minh qua từng đợt chiến đấu trải nghiệm
sinh tử, đạt được đột pha tu vi ra, con vi muốn từ người những tien tộc giang
xuống tim ra cai gi la…Tuc Mệnh!

Trong ba năm ngoại tien giang trần, hắn nhất định phải đi. Nhưng trước đo hắn
con co rất nhiều việc cần hoan thanh, du la luyện dược hay luyện hoa ong lao
Man tộc, hoặc tu hanh thuật Phong Man, Loi Man, hoa tan truyền thừa tinh. Hang
loạt việc hắn đều cần thời gian chuẩn bị. Con nữa, khong biết gậy rắn co đi
lột xac khong. Tren người hắn dược đỉnh tồn tại đan dược khong biết. Ham Sơn
Chuong bởi vi tu vi của hắn tăng cao ma cần luyện hoa bước nữa, nắm giữ uy lực
chan chinh của bau vật đo. Những điều nay đều đang chờ To Minh hoan thanh.

'Ba năm…ba năm sau, ta phải biến cang mạnh hơn!' Trong mắt To Minh lộ ra kien
định, đang muốn rời đi thi bỗng biến sắc mặt, mạnh ngẩng đầu.

Nha Mộc con chưa đi qua xa, trời tối đen bỗng phat ra tiếng nổ ầm ầm, biển may
cuồn cuộn, những thu ngư tren trời cung rit gao. Chung no rống len khong giống
gặp kẻ địch ma như cung nghenh, cung tản ra.

Cung luc đo, trong biển may xuất hiện thu ngư khổng lồ khong biết cụ thể to
bao nhieu, chỉ lộ ra một phần than hinh trong biển may!

Thu ngư xem bầu trời như biển bơi lội, tren lưng no đứng một co gai cầm sao
truc. Co gai mai toc đen phất phơ, mặc đồ trắng. Theo co tiếp cận, lộ ra khuon
mặt tuyệt trần khiến người nhin tim đập rộn ra!


Cầu Ma - Chương #368