Người đăng: Boss
Người đan ong bộ dạng Dơi Qua Vu tộc, bộ mặt xăm hinh dơi vốn đa tối tăm nhưng
bay giờ chớp động tia sang am u. Ga chậm rai nhấc chan len, nhẹ bước ra một
bước hướng tới chỗ To Minh.
Một bước nay bước ra, Hỏa Vượn mạnh đứng len, nang đoi tay mạnh vỗ hướng Dơi
Qua, anh mắt lộ ý đien cuồng. Dường như Dơi Qua tiến them một bước vao phạm vi
của no la no sẽ lập tức lao ra ngay.
Người đan ong bộ dạng Dơi Qua khong để ý tới Hỏa Vượn, vẫn luon nhin chằm chằm
To Minh nhắm mắt, nang len chan phải, nhưng ma co do dự.
Trong chần chờ, mắt ga sang ngời nhin chằm chằm To Minh, như muốn nhin ra manh
mối gi từ chỗ hắn. Thật lau sau, trong mắt ga co sat khi, bước chan định đạp
xuống thi.
"Hoa Phong, phải chăng ngươi chan sống rồi?" Một giọng noi binh tĩnh bỗng vang
len.
Giay phut giọng noi xuất hiện, người đan ong bộ dạng Dơi Qua Vu tộc chợt biến
mất sat khi trong mắt, người khẽ run, lập tức quỳ một gối xuống mặt đất.
Ga thấy To Minh ngồi dưới cay, mở mắt ra, tay đa đặt xuống, đang lạnh lung
nhin ga. Cang lạ lung la ro rang To Minh khong hề thổi Huan khuc, nhưng xung
quanh vẫn đang vang vọng Huan khuc nức nở nhe nhẹ.
"Chủ nhan hiểu lầm, Hoa Phong chỉ la muốn quay về ben cạnh chủ nhan ma thoi."
Long Hoa Phong run len, vội vang cui đầu. Nhin thi như binh thường nhưng trong
long bởi vi lời noi của To Minh, cung với anh mắt ma dao động kịch liệt.
To Minh khong len tiếng, chỉ lạnh lung nhin than xac thuộc về Vu tộc nhưng kỳ
thật ben trong la Hoa Phong. Đay la lần đầu tien hắn thấy thần thong của Hoa
Phong, loại thần thong nay cực kỳ quai dị, khiến To Minh hơi kinh sợ.
To Minh sớm đa biết Hoa Phong tiềm ẩn phản nghịch. Người nay khong cam tam bị
minh sử dụng, nen long luon co ý khac. Người như vậy muốn sử dụng cho tốt thi
chắc chắn phải lam ra cường thế cực đoan, cha đạp dưới chan đến vĩnh viễn, khi
sợ hai chiếm cứ tất cả, chỉ co thế thi mới khống chế được.
Dung sợ hai để khống chế!
Mắt To Minh nhắm chặt. Giay phut đoi mắt khep, Hoa Phong quỳ tại đo than thể
giật nẩy. Ga run rẩy, phat ra tiếng hu the lương. Tiếng het thảm ẩn chứa cực
độ thống khổ, dường như bay giờ ga đang chịu đựng đau đớn khong thể tưởng
tượng.
Tiếng het khong ngừng phat ra, Hoa Phong run rẩy ngay cả than thể cũng khong
vững vang được, nga sang ben. Ga co giật, phat hiện than thể mới co được đang
lấy tốc độ mắt thường co thể thấy nhanh chong mục rữa. Khong ngừng mục rữa,
kho heo, tren lan da sinh ra nhiều khoi đen. Ben trong khoi đen co vo số
Nguyệt Dực như ẩn như hiện, đang đien cuồng cắn nuốt.
Biến hoa đột ngột khong khiến Hoa Phong ngoai ý muốn. Tam tri ga cực cao, từ
luc To Minh len tiếng thi ga đa biết minh phải đối mặt trừng phạt.
Nhưng đối với trừng phạt nay, ga khong them để ý. Ga nghĩ rằng To Minh tuyệt
đối khong dam giết minh, du co giết thi cũng sẽ khong la bay giờ. Nen biết bay
giờ ga co giup đỡ rất lớn cho To Minh trong trận chiến Thien Lam.
Ga khong tin, To Minh dam giết minh!
'Chỉ la trừng phạt ma thoi. Nếu khong ngoai dự đoan của ta, la muốn ta biết
hắn mới la chủ nhận, muốn ta khong dang len ý phản nghịch ma thoi. Xem từ thủ
đoạn ấu trĩ nay thi, chủ nhan a, ngươi con qua non. Mấy năm nay mặc du ngươi
biến hoa khong nhỏ nhưng so với Hoa Phong ta thi con khong bằng! Chỉ cần ta
lam bộ dạng thống khổ, để ngươi nhin vui vẻ, yen long, sau đo lam ra chut hứa
hẹn thi đủ lừa ngươi rồi. Đay la một vở kịch, ta diễn với ngươi la được.' Hoa
Phong thầm cười nhạt, mặt ngoai thi phat ra tiếng het thảm va cầu xin tha thứ.
Hoa Phong phản nghịch nhưng Nguyệt Dực khong co. Theo tất cả hồn Nguyệt Dực
thi To Minh la vua của chung no. Ý chi của To Minh la tất cả của chung no. To
Minh hơi động ý niệm la đủ khiến chung du hồn thể tự bạo cũng cam tam tinh
nguyện.
Cứ thế, Hoa Phong dung hợp cung Nguyệt Dực, du ga la ý thức chinh, trở thanh
chủ thể nhưng mọi thứ của ga đều đến từ Nguyệt Dực!
Cho nen loại thống khổ đo, đối với Hoa Phong chưa trải qua trừng phạt thi hơi
khinh thường.
Than xac mới đạt được khong ngừng run rẩy va het thảm, than thể va linh hồn
Hoa Phong trải qua hai loại thống khổ khac nhau. Ga cảm nhận than xac mục rữa,
cảm nhận đau nhức linh hồn sắp bị xe rach. Ngay cả mọi thứ trong than thể va
linh hồn đang bị Nguyệt Dực phản phệ, đo la nỗi đau khong thể tả.
'Chết tiệt, sao lại đau như vậy! To Minh đang chết kia, thằng khốn nha ngươi!
Đợi co ngay lao tử hồi phục tự do, lập tức nuốt ngươi! Ngươi nhớ kỹ cho ta!!!'
Hoa Phong trong long rit gao nhưng vẻ mặt thi thống khổ, phat ra thanh am cang
the thảm.
"Chủ nhan, ta sai rồi. Hoa Phong sai rồi, tha cho ta lần nay, tha cho ta một
lần thoi…" Than thể Hoa Phong co giật, tiếng het thảm khiến Hỏa Vượn ở một ben
đoi mắt cũng biến đổi. Tiếng het lien tục quanh quẩn bốn phia, đan xen với
Huan khuc nức nở.
"Chủ nhan, sau nay ta khong dam nữa, a…chủ nhan tha mạng, chủ nhan tha mạng…"
Than thể Hoa Phong mới co được bay giờ đa heo kho hết, trở thanh thay kho. Mau
thịt ben trong đều mục rữa cả. Co khoi đen bay ra khỏi cai xac, ở giữa khong
trung cuồn cuộn như sương, ben trong lộ ra bong dang Nguyệt Dực. Tiếng het
thảm la phat ra từ sương khoi.
To Minh nhắm mắt lại, như la khong nghe thấy, khong them để ý chut nao. Theo
thời gian troi qua, tiếng het thảm của Hoa Phong từ cao chot vot đến từ từ
giảm thấp.
'To Minh, lao tử tuyệt đối khong tha cho ngươi!'
"Chủ nhan…tha mạng…"
'To Minh, thống khổ hom nay ngay sau lao tử sẽ trả lại gấp trăm lần, gấp ngan
lần. Ngươi sẽ khong giết ta, điều nay ta biết ro trong long!'
"Chủ nhan…ta sai rồi, Hoa Phong thật sự đa sai, xin tha cho ta một lần, chỉ
một lần…một lần thoi…"
Trong long Hoa Phong va giọng noi tồn tại hai biến đổi khac nhau. Nhưng dần
dần, long thầm chửi rủa giảm it hơn, tiếng vang xin ngay cang nhiều. Bởi vi
Hoa Phong chậm rai phat hiện điều khiến ga sợ hai.
Khoi đen bềnh bồng giữa khong trung khong ngừng bay ra tơ khoi. Mỗi một lũ tơ
khoi tach ra đều hoa thanh một Nguyệt Dực bay lượn xung quanh. Dần dần, khoi
đen ngay cang it, đến cuối cung, khoi đen kia chỉ con lại một lũ. Trong lũ
khoi đen la linh hồn run rẩy của Hoa Phong.
"Chủ nhan ta mạng!!!"
Linh hồn Hoa Phong sắp tan biến, theo khoi đen khong ngừng bị rut ra thi cang
them yếu ớt. Nhưng đo khong phải điều ga sợ hai. Ga thỉnh thoảng ngẩng đầu len
nhin sắc trời, tiếng cầu xin cang sốt ruột hơn, trong long khong con ý muốn
rủa thầm nữa.
Sắc trời đa sang rồi, phia chan trời mặt trời mọc tỏa ra anh sang. Chẳng bao
lau sau mặt trời sẽ lo ra hẳn, tới luc đo thi bong tối tren mặt đất sẽ bị xua
tan, một ngay mới sẽ đến.
Đối với To Minh la một ngay mới, nhưng bay giờ đối với Hoa Phong chinh la giay
phut cuối cung ga chết.
Vốn ga khong sợ ban ngay, sau khi dung hợp cung Nguyệt Dực, du la ban ngay hi
ga vẫn như thường. Chỉ cần chỗ nao co bong la ga co thể tồn tại.
Nhưng trước mắt, trong luc ga bị To Minh trừng phạt, Nguyệt Dực dung hợp tiến
vao người bị ý chi hắncưỡng bức đoạt lại. Than thể mất đi Nguyệt Dực, ga bỗng
phat hiện, khong biết tại sao minh vo cung sợ hai anh nắng. Ga thậm chi co
linh cảm, khi mặt trời mọc thi lấy trạng thai hiện giờ của minh, nếu Nguyệt
Dực khong quay về than thể, vậy chờ đợi ga la chết thật sự!
Đay la điều luc trước ga chưa từng nghĩ đến, vượt qua dự đoan của ga!
Theo thời gian troi qua, khi chan trời xuất hiện mặt trời, Hoa Phong đa sợ hai
đến cực hạn. Ga bỗng phat hiện, minh phan đoan sai trầm trọng!
'Hắn muốn giết ta!!! Hắn thật sự muốn giết ta!!!' Vẻ mặt Hoa Phong lộ ra cực
kỳ sợ hai. Ga sợ, thật sự sợ rồi.
'Khong thể nao, hắn dọa ta ma thoi. Hắn sẽ khong bỏ cong sức kho khăn lắm mới
khiến ta va Nguyệt Dực dung hợp, bay giờ chỉ phạm sai lầm nho nhỏ đa muốn diệt
trừ ta! Hắn đang cảnh cao thoi, khong sai, chinh la cảnh cao!' Hoa Phong khong
ngừng an ủi minh, nhưng đoi mắt thi nhin chằm chằm chan trời.
Giay phut ga nhin qua thi bỗng nhien, chan trời lo ra mặt trời. Cung luc đo,
bong tối dưới đất đang nhanh chong tan biến. Trong rừng cay bao bọc To Minh,
bong tối mau chong biến mất.
Hoa Phong sợ hai, loại sợ hai nay đa lau rồi ga khong cảm nhận được. Chỉ co
năm đo khi bị To Minh bắt thi mới trải qua. Ga vốn đa quen, nhưng bay giờ bỗng
nhớ tới lần đo, minh cho rằng To Minh sẽ khong giết nhưng kỳ thật nếu khong
phải ga noi cau cuối cung đanh động hắn, thi ga đa sớm chết rồi.
'Hắn thật sự muốn giết ta!!!' Hoa Phong het thảm. Theo mau đen biến mất, theo
anh nắng giang xuống, than thể Hoa Phong nhanh chong tan biến. Trong luc tan
biến, ga trải qua đau khổ gấp trăm ngan lần trước kia. Cảm giac chết choc bỗng
xuất hiện.
"Chủ nhan, ta sai rồi, hoan toan sai, thật la đa sai, tha ta, tha ta một lần
thoi, chủ nhan, a…!" Hoa Phong phat ra tiếng het the lương. Lần nay khong phải
giả dối, la ga thật sự cầu xin.
Nhưng ga cầu xin khong khiến To Minh mở mắt ra.
Hoa Phong tuyệt vọng, ga cảm nhận được than thể minh lập tức sẽ biến mất. Linh
hồn tan biến, từ nay về sau Hoa Phong khong con tồn tại nữa. Cảm giac cực kỳ
sợ hai va vo cung hối hận tran ngập than thể ga.
Trong tiếng het thảm, than hinh ga biến mất hơn phan nửa. Mắt thấy cai đầu
cũng sắp biến mất thi ga bỗng nhớ tới năm đo minh lam sao thoat chết.
"Chủ nhan, ta khong muốn tự do nữa. Ta nguyện đời đời kiếp kiếp đi theo chủ
nhan! Ta sai rồi, đay la trừng phạt!"
"Khong muốn tự do?" To Minh mở mắt ra.
"Ta sẽ cho ngươi tự do, nhưng khong phải năm trăm năm ma la tăng gấp đoi. Ngan
năm sau ngươi mới được tự do." To Minh chậm rai noi.
Khoảnh khắc hắn mở miệng, Hoa Phong chợt phat hiện To Minh trước mắt dường như
khac đi rồi.