Người đăng: Boss
"Noi đến thi, phải nhờ co Vu Dơi bộ lạc của cac ngươi, nếu khong thi tại Thien
Lam binh chướng chung ta vốn khong khả năng thanh cong trốn vao." Ga đan ong
đặt riu chiến sang ben, lấy ra it dược boi len miệng vết thương tren người.
Tren người ga co rất nhiều vết mau.
"Ngươi cũng nhẫn tam thật, dung cai chết của mấy trăm tộc nhan đổi lấy một cơ
hội." Ga đan ong cười cười.
"Trong tai biến Đong Hoang, nếu khong tiến vao Man tộc thi chết chắc. Vi sống
sot thi cai nay tinh la gi, đau bằng ngươi giả chết tranh thoat một kiếp."
Người mặt xăm con dơi hừ lạnh một tiếng.
"Chung ta chắc la nhom đầu tien dung cach nay trốn vao, đang tiếc cach nay mạo
hiểm rất lớn ma tối đa chỉ vao được ba, năm người. Nếu khong thi đem no hiến
cho Vu Thần Điện, co thể được thưởng khong it." Ga đan ong nhiu may, tranh đi
đề tai vừa rồi.
"Hiến cho Vu Thần Điện cũng vo dụng. Ngươi cho rằng họ khong biết cach nay
sao? Hơn nữa Thien Lam thanh khủng bố va cường đại, chắc chắn sớm biết được sơ
hở nay nhưng vẫn để đo khong phong kin, nguyen nhan đau, rất sau xa a." Người
xăm đồ đằng dơi cười nhạt.
"Ồ? Ta con tưởng cach nay la Ô Đa trước tien tim ra. Hắn đa biến mất mười mấy
năm, luon sinh hoạt tại Man tộc, khong biết bay giờ tu vi ra sao rồi." Ga đan
ong cui đầu, anh mắt lấp loe.
Hai người đang noi chuyện, thỉnh thoảng cẩn thận quan sat xung quanh, nếu co
chut gio thổi cỏ lay la lập tức ra tay ngay. Du sao trong cảm nhận của chung
thi nơi đay la Man tộc, tại đay co thể noi bất cứ ai đều la kẻ địch của họ.
Lấy tu vi co thể so với sơ kỳ Man Hồn cảnh Man tộc, chung vẫn khong dam xam
nhập vao Man tộc qua sau, co thể đi vao đay đa la hy sinh cai gia rất đắt.
Khong thể trở về Vu tộc được, bay giờ tất cả suy nghĩ chỉ la tim cach kiếm một
bộ lạc nhỏ Man tộc, che giấu tung tich, theo bộ lạc di chuyển, cuối cung cho
minh khả năng sống sot sau tai nạn lớn hơn chut, khong muốn chết trong chiến
đấu.
Giờ phut nay, cach họ hơn hai ngan met, co một bong người khong tiếng động xẹt
qua, tốc độ cực hạn nay chinh la người đan ba trong ba người đi do xet tạo
thanh. Ả khong ngừng lướt qua do tim, dần dần, cach chỗ To Minh đứng khong qua
ba ngan met. Theo tốc độ của ả, du la tuần tra vong tron cũng sẽ khong mất nửa
tiếng đồng hồ, sẽ phat hiện ra To Minh ngay.
Một khi Man tộc To Minh trong luc chung con chưa co cảch ẩn đi đặc điểm Vu
tộc, thi đay sẽ la trận chiến sinh tử.
To Minh dựa vao than cay, nhắm mắt, biểu tinh chất chứa hoai niệm, đoi tay cầm
Cốt Huan thổi Huan khuc khong ra thanh am. Nếu cẩn thận nhin sẽ mơ hồ thấy
xung quanh To Minh tồn tại từng vong song gợn như ẩn như hiện. Song gợn khuếch
tan bốn phia, quanh quẩn phạm vi hơn mười met.
"Huan co hồn, cốt co khuc, thổi la gio nhưng khong tan đi được lại la hồn am."
To Minh thi thao, mở mắt ra nhin Cốt Huan trong tay. Thật lau sau, hắn lần nữa
nhắm mắt, lại chim trong Huan khuc vo thanh.
Dần dần, tren đường đi hắn lam được quen tất cả, tại đay, giữa đem khuya dưới
cay, quen tay cầm Cốt Huan, cũng khong truy cầu Huan co thể phat ra tiếng hay
khong, từ Huan khuc trong ký ức chim cảm giac nha.
Tren mặt hắn dần xuất hiện Ô Sơn văn, phần ngực dưới lớp ao dần hiện ra từng
gốc cay ngọn cỏ Ô Sơn bộ lạc. Thậm chi quanh bộ lạc chậm rai rơi bong tuyết,
khiến mắt trai khep kin lộ ra anh đỏ.
Xung quanh song gợn cang kịch liệt, khiến trong phạm vi mười met To Minh đứng
vặn vẹo, ngay cả hơi thở của hắn cũng bị giấu đi. Giống như la, To Minh khong
tồn tại.
Hắn chim đắm trong Huan khuc, chim đắm trong ký ức, dựa vao cay, khong động
đậy.
Thời gian chậm rai troi qua, rất nhanh nửa tiếng đồng hồ đa qua. Nơi To Minh ở
ngoai ba trăm met co một bong ảo xẹt qua, lộ ra than thể nhỏ xinh. Người đan
ba Vu tộc xuất hiện nơi đo, anh mắt quet xung quanh xong loe người biến mất.
Thời gian troi qua từng phut một, chinh To Minh đều khong phat hiện, xung
quanh song gợn vặn vẹo lăn tăn. Bắt đầu khuếch tan từ phạm vi mười mấy met,
dần tới gần năm mươi met thi bỗng nhien trong đem tối yen tĩnh nay, tiếng Huan
khuc nức nở bỗng xuất hiện!
Tiếng Huan khuc nay mới bắt đầu thi hơi yếu, như la con nit cất tiếng khoc
chao đời. Nhưng rất nhanh dần ổn định, hoa thanh tiếng nức nở, ẩn chứa đau
thương bất tận, lượn lờ bốn phia, lan xa hơn.
To Minh vẫn nhắm mắt lại, dựa vao than cay, cầm Huan đặt ben miệng, khong động
đậy. Nhưng khi Huan khuc đột ngột truyền ra khuc nhạc người ngoai co thể nghe
thấy, tren quần ao hắn cột một tui trữ vật trắng đột nhien chợt loe anh đỏ,
lại thấy luồng sang đỏ từ ben trong bay vọt ra ngoai, ở trước người To Minh,
trong song gợn vặn vẹo, Hỏa Vượn xuất hiện.
No ngồi xổm tại đo, mắt lộ tia kỳ lạ, nhin chằm chằm To Minh. Kỳ thật tui trữ
vật nay khong thể troi buộc no, no tuy thời co thể từ ben trong đi ra. Điểm
nay la To Minh đa hứa với no, cho nen chưa từng khoa chặt.
Bay giờ no ngơ ngac nhin To Minh, ben tai truyền ra tiếng Huan khuc đau
thương. Thanh am nay khiến no nghe xong cảm thấy rất kho chịu, cứ ngồi xổm tại
đo im lặng nghe.
Dưới than To Minh, trong anh trăng chiếu ra cai bong, giờ đay lắc lư. Vị tri
đầu cai bong lộ ra đoi mắt đỏ rực, trong mắt co hoang mang,
Khi tiếng Huan khuc nay từ vo am lần đầu tien truyền ra, cach chỗ To Minh
ngoai hai trăm met, người đan ba Vu tộc luc trước biến mất bỗng nhien bước ra
từ khong khi, vẻ mặt cảnh giac. Ả nhin chằm chằm chỗ To Minh, cũng la nơi vang
vọng Huan khuc. Ánh mắt lộ sat khi, nhưng ả do dự một luc, khong hanh động
thiếu suy nghĩ ma dần lui ra sau.
Tiếng Huan khuc truyền ra ngay cang xa, quanh quẩn trong phạm vi mấy trăm met,
thật lau khong tan đi. Thậm chi trong đem yen tĩnh nay, dư am lan cang xa hơn.
Khuc am lộ ra đau thương, ẩn chứa bi trang, khiến người nghe xong nỗi long sẽ
theo đo binh phục. Dường như thanh am nay co lực lượng kỳ lạ nao đo co thể
rung động linh hồn.
Trong rừng cay cach mấy ngan met, hai người Vu tộc noi chuyện vai cau xong rơi
vao im lặng gần như cung ngẩng đầu, vẻ mặt lộ ra cảnh giac.
"Ngươi nghe thấy khong?" Ga đan ong vạm vỡ nắm chặt chiến phủ, trong mắt co
sat khi.
"Tiếng Huan." Người mặt xăm hinh dơi đứng len, biểu tinh nghiem tuc.
"Co phải la Ô Đa khong?" Ga đan ong chần chờ một lat, nhỏ giọng hỏi.
Người mặt xăm hinh dơi chưa noi xong thi giọng người đan ba lạnh lung truyền
ra từ trong rừng cay ben cạnh.
"Khong phải, người nay la Man tộc." Theo lời noi xuất hiện, chinh la người đan
ba Vu tộc mới cach To Minh hai trăm met giờ đa ở tại đay.
"Tu vi cỡ nao?" Người mặt xăm hinh dơi lập tức hỏi.
"Cảm nhận tu vi khong mạnh lắm, trừ Huan khuc hơi lạ ra. Tu vi của người nay
chắc chưa tới Tế Cốt." Người đan ba lạnh giọng noi.
"Chưa tới Tế Cốt!" Ga đan ong cầm riu chiến thở ra, tiếp theo cười nanh tranh.
Người đan ong mặt xăm hinh dơi cau may, nhin người đan ba Vu tộc.
"Nếu đa khong tới Tế Cốt thi tại sao ngươi khong trực tiếp giết?"
"Chỗ nay la Man tộc, nếu ra tay thi mọi người cung nhau, ta sẽ khong lam một
minh." Người đan ba vẫn la lạnh lung noi.
"Ô Đa sắp tới rồi, chung ta cung ra tay nhanh chong giải quyết người nay đi.
Giết người đo xong con phải tim bốn phia xem con co Man tộc khac khong, miễn
cho tạo ra phiền phức." Người đan ong mặt xăm hinh dơi mắt chợt loe, than thể
lao tới rừng cay.
Người đan ba Vu tộc đi theo sau, than hinh như sương khoi nhin co chut hư ảo.
"Nếu chưa tới Tế Cốt vậy để mọi người lột da hắn đi, xem coi co thể mặc tại
tren người khong." Ga đan ong vạm vỡ liếm moi, lộ ra khat mau tan nhẫn, theo
sat phia sau.
Co thể noi ba người cực kỳ cẩn thận, du la đối diện một người chưa mở ra Tế
Cốt, cũng phải cung ra tay. Do đo co thể noi chung ở Man tộc chẳng co chut cảm
giac an toan.
"Huỳnh Huyễn, ngươi giỏi tốc độ nhất, lat nữa ngươi ra tay trước, nhưng đừng
giết hắn. Để người đo sống đi, hắn co gi đo la lạ, ta co một số vấn đề muốn
hỏi Man tử nay." Người đan ong mặt xăm hinh dơi trong luc lao nhanh nhỏ giọng
noi với người đan ba Vu tộc ben cạnh.
Ba người tốc độ rất nhanh, khoảng cach năm ngan met thẳng tắp lao nhanh khong
qua bao lau thi đa tới gần. Cang tới gần thi tiếng Huan khuc nức nở cang vang
ro rang ben tai. Trong đem tĩnh lặng, Huan khuc khiến chung cảm thấy cực kỳ
bất an.
Nghe được lời của đối phương, Huỳnh Huyễn gật đầu, ả cũng cảm thấy Man Tử nay
dường như khong đung lắm.
Ba trăm met, hai trăm met, một trăm met, năm mươi met, ba mươi met. Ba người
như cầu vồng, dấy len tiếng rit gao choi tai, từ khoảng cach ba trăm met mở ra
tốc độ cao nhất, xuất hiện cach To Minh ba mươi met thi chung liếc mắt liền
thấy hắn dựa vao than cay, khong động đậy. Cang thấy trước mặt To Minh ngồi
xổm một con vượn đỏ rực.
Giay phut ba người đến, Hỏa Vượn mạnh xoay người lại, nhe răng nhếch miệng
nhin hướng ba người. Cung luc đo, trong ba người, người đan ba giỏi tốc độ
mạnh vọt len, một giay trước con cach ba mươi met thi giay sau ả đa xuất hiện
ben cạnh To Minh. Người đan ba nay mắt lộ tia sang lạnh, nang len tay phải.
Chỉ thấy tay cầm năm cay kim cham đen bắn thẳng tới đỉnh đầu To Minh.
Nhưng giay phut tay phải người đan ba nang len định hạ xuống, ả đột nhien phat
ra tiếng het thảm thiết. Người run bần bật, ả hộc mau, biểu tinh lộ ra hoảng
sợ va khong thể tin tưởng.
"Sau lưng của ta co cai gi!!!" Người đan ba kinh sợ, trong giọng noi lộ ra cực
độ kinh hoang. Chỉ thấy than hinh ả với tốc độ mắt thường co thể thấy heo rut,
mau thịt chớp mắt bị nuốt hết.
Ga đan ong cầm riu chiến hiện giờ mở to mắt, lộ ra sợ hai. Người xăm hinh dơi
ben cạnh thi hit ngụm khi. Ga thấy ro rang, sau lưng Huỳnh Huyễn co một cai
bong như da dan lưng ả, đang nhanh chong lan tran, như muốn bao trum cả người
ả.