Người đăng: Boss
Đối với ong lao trước mắt, du To Minh khong phat hiện ra chut dao động tu vi
nao tren người, thậm chi như ngọn lửa co gio thổi liền tắt, nhưng trong long
hắn tran ngập kinh trọng.
Hắn kinh trọng ong lao nay, khong vi Thien Ta Tử cũng phải im lặng ngồi trước
người nay.
Hắn kinh trọng ong lao nay, khong vi sự bi ẩn, ngay cả Thien Ta Tử ở trước mặt
lao thi quần ao cũng phải biến đổi.
To Minh kinh trọng ong lao nay, chỉ co một lý do. Lao, sửa lại Cốt Huan binh
th cho hắn. Huan nay chứa ký ức của To Minh, cai việc sửa lại đối với hắn tựa
như ban an.
Hắn cảm ơn ong lao nay, cho nen phat ra kinh trọng từ nội tam. Điều nay cho du
tu vi của To Minh co cao hơn, du ong lao thật sự chỉ la một người thường, sẽ
vĩnh viễn khong thay đổi.
"n tinh tiền bối sửa lại Huan, van bối cả đời khắc ghi!" To Minh chắp tay
hướng ong lao, cui gập đầu.
Ông lao tạo Huan mặt lộ nụ cười, tay phải mo tren tấm chiếu ben cạnh, rất
nhanh từ ben trong lấy ra một Cốt Huan thuộc về To Minh.
"Chut chuyện nhỏ, khong xem như an. Nếu ngươi đa tin tưởng người mu như ta co
thể sửa lại được, chịu đưa no đến tay ta thi la no co duyen với ta. Ngươi cũng
co duyen với ta. Đay la duyen phận, khong phải an." Tay phải ong lao cầm Cốt
Huan, tay phải nhẹ vuốt no.
"Tới đay, ngồi đối diện ta nao. Huan nay tan khuyết, ngoại thương khong phải
trọng điểm, trọng điểm la no khong con hồn. Chủ nhan trước của no, co phải la
khi thổi Huan khuc thi, khuc hết người đi?" Ông lao khẽ hỏi.
To Minh im lặng, ngồi xếp bằng trước mặt ong lao, nhin cốt huan trong tay ong,
đay mắt hắn xẹt qua đau thương.
"Chắc đung rồi." Ông lao thở dai.
"Tan đi khong chỉ la sinh mệnh chủ nhan trước của no, con co hồn của Huan nay,
khiến no từ đay khong muốn phat ra am thanh nữa, đay mới la trọng điểm tổn
hại." Ông lao nang tay len, đưa Cốt Huan tới trước.
Cũng chỉ co luc nay To Minh mới từ chi tiết nhỏ thấy ra, ong lao đung la một
người mu.
"No…bay giờ co thể phat ra thanh am khong?" To Minh nhận lấy Cốt Huan, vật nay
chỗ luc trước co khe hở bay giờ hoa thanh từng sợi chỉ mau, nhin như la may va
vậy. Trọng lượng cũng nặng hơn, nắm trong tay nặng trĩu.
"Ta chỉ co chữa lanh ngoại thương cho no, con hồn khong muốn vang khuc nữa thi
lực lượng của ta khong thể biến đổi. Co thể thay đổi chỉ co chinh ngươi." Ông
lao nhẹ giọng noi.
"Ta vẫn cho rằng Huan co hồn. Thanh am nức nở, nếu Huan vo hồn thi sao truyền
tải nỗi long mọi người được? Thi sao co thể phat ra thanh am khiến người chim
đắm trong đo. Chỉ la co người cảm nhận được hồn của Huan, co người thi khong
thể." Đoi mắt ong lao nhin To Minh, mắt vo thần, cho người cảm giac thế giới
lao trong thấy khac với người ngoai.
"Huan co hồn…" To Minh thi thao.
Hắn nghĩ tới nhiều đem co độc, minh cầm Huan nay im lặng thổi ra Huan khuc chỉ
chinh minh nghe thấy. Khuc nhạc đau thương như anh trăng rơi, khiến To Minh
ngồi đếm ký ức.
"Hồn Huan nay đa chết. Đo la một loại hư vo, khong thể giải thich, nhưng lần
đầu tien ta thấy no liền biết, hồn no khong con nữa. Nếu ngươi muốn no lại
phat ra am thanh, phat ra thanh am thuộc về ngươi, thứ ma ngươi muốn nghe.
Điều nay cần ngươi bổ sung hồn mới cho no!" Giọng ong lao mang theo tang
thương quanh quẩn trong nha. Ben ngoai đoi khi truyền đến tiếng con nit chơi
đua, như gần như xa, khiến người nghe hoảng hốt.
"Lam sao mới lam được điều nay?" To Minh ngẩng đầu len, nhin ong lao.
"Quen no." Ông lao im lặng giay lat, nhắm chặt mắt.
To Minh nhin Huan trong tay, giật minh thật lau sau mới cui đầu thật sau hướng
ong lao, xoay người muốn rời đi, bước chan hắn bỗng tạm dừng.
"Tiền bối, đất Nam Thần nhiều tai nạn, đặc biệt la vị tri bộ lạc nay cach
Thien Lam thanh khong xa. Nếu co thể thi nen di chuyển hướng trung bộ đi. Trận
chiến trăm năm co lẽ khong như dĩ vang." To Minh nhẹ giọng noi, ven len cửa
nha đi ra ngoai.
Giay phut nửa chan hắn đạp ra khỏi nha thi sau lưng truyền đến thanh am tang
thương của ong lao.
"Thế gian nay khong co nơi tương đối an toan. Cung luc đo, khong co nơi tuyệt
đối nguy hiểm. Hoa cỏ đam rễ nảy mầm, no co lựa chọn sao?"
To Minh ngừng lại chut, nội dung ẩn chứa trong lời noi hắn nghe ma nửa hiểu
nửa khong. To Minh im lặng đi ra khỏi nha, đi ra bộ lạc nhỏ nay.
Nhin bầu trời sang sủa, To Minh biểu tinh phức tạp, nhưng tam tinh hắn kien
định. Hắn biết tiếp đến minh phải đối mặt la tai họa ma Nam Thần chưa từng
xuất hiện. Hắn cũng biết trong tai họa nay co lẽ sẽ co vo số người chết đi.
Hắn co thể lựa chọn tranh ne, tim một nơi an toan bế quan, chờ đợi tai nạn
đến. Co lẽ co thể trốn thoat khỏi nguy hiểm. Nhưng hắn sẽ khong trốn tranh, co
thien tai tẩy lễ, khiến minh biến cang mạnh hơn!
Tu hanh binh thường, trong thời gian chưa tới mười năm nay, sẽ chậm rai muốn
chinh minh sống sot tốt hơn, muốn minh biến cang mạnh, vậy nhất định phải
khiến minh co trai tim khong sợ hai.
Nếu khong tạo hoa tức chiến ra tạo hoa. Nếu khong cơ duyen thi giết ra kỳ ngộ.
Nếu tu vi xuất hiện binh cảnh, vậy lấy mau tươi đến giải. Nếu sinh mệnh xuất
hiện nguy hiểm, thi dung đien cuồng giữa sự sống va cai chết xong ra con đường
sinh tồn thuộc về minh.
"Thế gian nay khong co nơi tương đối an toan, cũng khong co nơi tuyệt đối nguy
hiểm." To Minh thi thao, đi xa hơn, bước chan ngay cang vững vang.
Hắn cứ đi mai, khong tăng tốc, thậm chi khong vận dụng lực lượng tu vi trong
người, bao gồm khi huyết đều khong nhuc nhich chut nao. Hắn chỉ dựa vao than
thể, như người thường đi tren vung đất day nui nay, đi trong canh rừng.
Đi hướng Thien Lam thanh.
Mục tieu của hắn la Thien Lam thanh, nhưng mục tieu trong long lại la Ô Sơn.
Con đường nay du hắn đi qua, nhưng trong đầu hiện ra vẫn la Ô Sơn.
Tren đường đi về nha, đi trong ký ức, như đang tim kiếm.
Day nui trập trung, trong rừng ẩm ướt va đầm lầy khong khiến To Minh dừng chan
qua lau. Thời gian trong khi hắn đi đa qua ba ngay.
Con đường ba ngay kỳ thực nếu To Minh mở ra tốc độ thi chỉ giay lat đa vượt
qua rất xa, nhưng hắn khong lam thế.
Luc mới bắt đầu, hắn cố ý khiến minh quen đi tu vi, quen tất cả. Nhưng chậm
rai, theo hắn đi qua day nui, rừng cay, binh nguyen, cac vung đất, khi hắn
trong trời đất menh mong khong trong thấy bong người nao khac thi dần dần, hắn
lam được trạng thai quen.
Quen tu vi của minh, quen minh tại đất Nam Thần, quen mục tieu của minh, quen
rất nhiều, rất nhiều. Mai đến tối ngay thứ tư đến, trong rừng cay nay To Minh
mệt mỏi.
Hắn mệt mỏi dựa vao gốc cay, ngẩng đầu nhin trời đem, nhin đằng sau rất nhiều
la cay nửa che nửa đậy trăng sang. To Minh lấy ra Huan.
Đem Huan đặt tại ben miệng, To Minh nhắm mắt lại, khe khẽ thổi len. Nhưng thật
lau sau, trong rừng cay nay chẳng truyền ra chut thanh am nao. To Minh đứng
đo, vẻ mặt hoai niệm, chim đắm Huan khuc trong ký ức.
Tại vị tri bia rừng yen tĩnh nay, cach To Minh một khoảng nhưng khong xa lắm,
co ba người đang từ hướng Thien Lam thanh lao nhanh tới.
Ba người nay tiến len rất cẩn thận, một người khep mắt lại, xung quanh phạm vi
mấy trăm met co song gợn vo hinh lăn tăn, song gợn đụng vao từng than cay đều
sẽ bắn lại. Chỉ co đụng vao một it con thu nhỏ trong rừng mới ngưng tụ lại
nhiều.
Tren mặt người nay, dưới anh trăng co thể thấy, bộ mặt co thật nhiều đồ an con
dơi, đo khong phải Man Văn ma la đồ đằng!
Đồ đằng của Vu tộc!
Sau lưng người đo đi theo hai người, trong đo co một than thể cực cao to, nhin
như ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ. Cơ bắp nho ra khiến người nay tựa ngọn đồi nhỏ,
mỗi bước ra một bước sẽ khiến mặt đất như rung động. Nhưng lạ lung la khong
truyền ra chut thanh am nao.
Bả vai người nay vac một cai riu chiến to lớn, lưỡi bua co mau nau sậm đỏ, đo
la dấu vết mau tươi kho lại.
Người kia thi than thể lun gầy, thong qua đường cong than thể co thể thấy ra
người nay la đan ba. Khuon mặt binh thường, da hơi đen, mắt như điện. Trong ba
người chỉ co ả la chạy nhanh ma thong thả nhất, dường như lao nhanh như thế
đối với ả la phải giảm tốc độ mới giữ cho ba người ngang hang. Tren mặt ả đam
hoa văn con ruồi độc, khiến ả trong rất la xấu xi.
Ba người lao nhanh, khong bao lau sau thi tạm dừng ở trong rừng. Bay giờ vị
tri của ba người cach To Minh chỉ năm ngan met, nhưng hiển nhien ba người con
chưa phat hiện hắn tồn tại. To Minh thi chim đắm trong Huan khuc khong thanh
am. Hai ben khong hề hay biết, cach năm ngan met, co hai tộc địch một khi đụng
độ sẽ la sinh tử.
"Chinh la chỗ nay, theo ước hẹn, chung ta phải chờ Ô Đa hai tiếng đồng hồ. Chờ
ở đay được rồi. Huỳnh Huyễn, tốc độ của ngươi nhanh nhất, co thể tuần tra phạm
vi chinh giữa mấy vạn met một lần, xac định xem co an toan khong. Dựa theo bản
đồ thi chỗ nay khong co bộ lạc, bộ lạc gần nhất cũng cach một khoảng, chắc sẽ
khong xuất hiện người Man tộc, nhưng cũng cần cẩn thận chut."
"Nếu hai tiếng sau ma Ô Đa khong co đến la ta sẽ rời đi a." Người đan ba trong
ba người ngoai đầu liếc người len tiếng, nhoang người len biến mất trong đem
tối.
"Ô Đa trời sinh thich giết choc, nếu hắn khong đến thi ta cũng sẽ đi." Ga đan
ong vac riu chiến ngồi một ben, lạnh lung liếc người tren mặt co hinh xăm con
dơi.
"Yen tam đi, hắn cần chung ta mang đến Vu tinh, chắc chắn sẽ đến. Một khi
thanh cong giao dịch, ba người chung ta khong uổng phi chết nhiều người mới
thanh cong tiến vao Man tộc. Co thuật phap của hắn, chung ta co thể hoa than
trở thanh người Man tộc, tranh đi…tai biến Đong Hoang." Người mặt xăm đồ đằng
dơi trầm giọng noi, khi noi tới bốn chữ tai biến Đong Hoang thi hơi thở dồn
dập hơn.