Ông Lão


Người đăng: Boss

Nhin thấy gio thổi hướng To Minh co một phần toat ra từ sau lưng, ong lao họ
Cảnh biểu tinh biến nghiem tuc. Lao bỗng nhien hiểu ra, tại sao Bạch Thường
Tại xem trọng To Minh nay như vậy.

"Hay cho To Minh…" Ông lao họ Cảnh thi thao.

'Ta vốn định khiến hắn bị lời noi kich động, co thể chịu đựng thời gian nhiều
chut. Du sao loại tốc độ Han Băng Thien co gio thổi tới tuyệt khong binh
thường, la gio toi thể thượng cấp. Ma vị tri mũi kiếm chỉ co người co thể đạt
được loại tạo hoa toi thể nay mới được. Nể mặt Bạch Thường Tại mới khiến người
nay tu hanh tại đay. Nhưng khong ngờ người nay co năng lực lĩnh ngộ đạt đến
trinh độ như vậy. Khong ngờ ngộ ra tới cảnh giới nay!' Mắt ong lao họ Cảnh
sang ngời nhin To Minh.

'Ta để hắn tưởng tượng minh thanh gio, vậy thi co thể ở luc hai ngọn gio va
chạm cảm nhận lực lượng gio, do đo đạt tới hiệu quả toi thể. Lấy phong toi
phong. Nhưng hắn hiểu ra la cảnh giới vượt điều đo, khiến than thể minh bị gio
xuyen thấu, do đo…gặp phong tức vo phong, người ma như khong tồn tại.' Ông lao
họ Cảnh ngay ra nửa ngay, anh mắt nhin To Minh quai lạ.

To Minh ở đo khoanh chan thật lau sau mới mở mắt ra. Giay phut mở mắt ra,
trong mắt hắn một mảnh binh tĩnh.

"Cảnh tiền bối, gio nay hơi nhỏ, co thể để khe hở lớn hơn chut khong?"

Ông lao họ Cảnh hừ một tiếng, nhưng khong noi ra hai chữ vo dụng nữa, ma nang
len tay phải chỉ trước mặt To Minh, bỗng chốc khe hở mở rộng chut, khiến gio
thổi cang mạnh.

Giay phut gio mạnh thổi hướng To Minh, hắn nhắm mắt lại, lỗ chan long toan
than mở rộng, trong đầu tưởng tượng than thể minh la sương đỏ, ben trong tồn
tại vo số khe hở. Những khe hở nay co thể khiến gio trực tiếp xuyen qua, như
la minh khong tồn tại.

Dường như chan long của hắn biết hit thở, gio thổi tren người hắn bị lỗ chan
long dung cach kỳ lạ hut đi, ở trong than thể nhanh chong chuyển hoa, giao
hoan, lại từ phia sau lỗ chan long tản ra.

Chỉ la cach ho hấp nay khong thể thay thế hit thở thật sự, cũng sẽ khiến hắn
co cảm giac nghẹt thở. Thậm chi hơi thở giao hoan sẽ xuất hiện cham chich cang
manh liệt. Nhưng cach nay đung la khiến hắn co thể trong gio mạnh ập vao mặt
giữ cho cao tốc phụ trọng vượt bậc, thậm chi thời gian keo dai lau hơn.

Thời gian troi qua, khi đem khuya ngay thứ hai tiến đến, To Minh mở mắt ra,
mạnh lui vai bước, hit sau vai hơi. Sắc mặt hắn dần hồi phục binh thường, hanh
động như vậy hắn co thể lam nhiều lần trong một ngay.

Ông lao họ Cảnh vẫn luon khong noi một lời, ma dung anh mắt quai lạ khong
ngừng đanh gia To Minh. Lao nhin chăm chu To Minh dung lỗ chan long ho hấp.

"Theo lao phu biết thi co một số manh thu khong cần dung miệng mũi hit thở.
Chung no dung da dẻ thay thế mũi miệng. Nếu khong phải biết ngươi la người Man
tộc, bộ dang đoi khi nghẹt thở thi lao phu chắc chắn sẽ cho rằng ngươi la manh
thu biến thanh." Ông lao họ Cảnh quai lạ len tiếng.

"Ngươi dung cach nay khong giống với luc trước ta phan đoan, nhưng nhin ngươi
như vậy thi cach nay khong keo dai được qua lau, cuối cung vẫn…khong thể hoan
mỹ." Ông lao họ Cảnh im lặng giay lat, từ từ noi.

"Nhưng tốc độ của ta đung la nhanh hơn trước, thời gian keo dai cũng lau hơn
nhiều. Với ta ma noi, kết quả như vậy rất vừa long. Con cach hoan mỹ hơn, cần
phải sống sot trong trận chiến nay mới co tư cach lĩnh ngộ." To Minh im lặng
chẳng mấy luc sau, trầm giọng noi.

Dường như ong lao họ Cảnh khong đồng ý, nhưng hinh như nghĩ tới cai gi, khong
phản bac ma hoa thanh tiếng thở dai.

"Co lẽ ngươi noi đung, sống sot mới co cơ hội. Ngươi tự tu luyện đi, ta hơi
mệt." Lao lắc đầu, nhắm mắt lại, tĩnh tọa.

Ban đem, bầu trời sao nhấp nhay nhưng To Minh khong them ngắm. Hắn nghỉ ngơi
một lat sau, hit sau, lần nữa đi tới khe ở mũi kiếm, ngồi xếp bằng, dung cach
ma ong lao họ Cảnh cũng khong qua hiểu ro để ren luyện.

Kỳ thật To Minh cũng khong hiểu lắm về chuyện nay, chỉ la dựa theo linh cảm
sương mu khong tan đi, tự lần mo ra cach gi đo. Cach nay nhin thi hinh như
khong kho, nhưng khống chế lỗ chan long mỗi một lần hit thở khac nhau thi cần
cảm giac tỉ mỉ, người binh thường rất kho lam được.

Du la To Minh cũng phải khong ngừng thể nghiệm, từ từ tim ra chut quy luật,
chậm rai triển khai cach ren luyện khac hẳn với ganh nặng.

'Ganh nặng cũng khong thể từ bỏ, trừ phi người ngoai noi hoan toan chinh xac.
Nhưng trận chiến tranh nay phải keo dai nhiều năm, trinh độ khốc liệt kho thể
tưởng tượng. Sống sot mới la trọng điểm!' Ánh mắt To Minh lộ ra kien quyết,
mắt nhắm nghiền.

Thời gian một đem dần troi qua, khi sang sớm ngay thứ ba, mặt trời len cao thi
To Minh ở tren bầu trời nay nhin thấy mặt trời mọc khac hẳn.

Cảnh tưởng mặt trời len đồ sộ hấp dẫn To Minh chu ý. Thật lau sau hắn mới khep
mắt lại, chim đắm trong luyện gio, mai đến khi đem khuya lần nữa giang xuống,
khi đem tối ngay thứ ba qua đi, sang sớm ngay mới lại đến nữa, To Minh đứng
len, đi tới trước mặt ong lao họ Cảnh vẫn luon nhắm mắt như đang ngủ say.

Giay phut hắn đi tới, ong lao nay mở mắt ra.

"Cảnh tiền bối, cảm ơn người đa điểm hoa." To Minh chắp tay, cui đầu, anh mắt
co ý cảm kich.

"Khong cần cảm tạ ta ngay. Nếu ngươi co thể sống sot trong trận chiến tranh
nay, lại cảm ơn cũng khong muộn."

Cach noi của ong lao họ Cảnh thi To Minh dần nghe quen tai rồi, thấy vậy chỉ
cười thoi, từ trong ngực lấy ra mộc giản Thien Ta Tử đưa hắn, cung kinh đưa
cho ong lao.

Ông lao họ Cảnh nhận lấy mộc giản, nhin lướt qua xong thi nhiu may.

"Tiền bối, van bối phải từ đay rời đi." To Minh binh tĩnh noi.

"Cầm lệnh bai của Thien Ta Tử tiền bối, ngươi co thể tuy thời rời đi nhưng con
lộ trinh hơn một ngay la tới Thien Lam thanh. Nếu bay giờ ngươi đi thi phải tự
minh tới Thien Lam thanh." Ông lao họ Cảnh ngẩng đầu liếc To Minh.

"Nếu khong phải việc đặc biệt quan trọng thi ta đề nghị ngươi đừng lam vậy."

"Việc nay rất quan trọng với van bối." To Minh nhin ong lao.

"Cho ngươi bảy ngay, lấy tốc độ của ngươi chắc co thể đi tới Thien Lam thanh.
Vị tri cụ thể thi dựa vao ngươi khắc ấn sự sống len thanh kiếm nay chắc co thể
cảm nhận được. Bảy ngay sau nếu ngươi khong trở về sẽ xử theo tội trốn chạy!"
Ông lao họ Cảnh vung tay ao, nem mộc giản hướng To Minh, lại nhắm hai mắt lại,
khong them để ý nữa.

Nhưng theo tay ao vung len, sau lưng man sang phong hộ kiếm to co một chỗ vặn
vẹo dao động, hiển nhien đo la lao tạm thời mở ra lỗ hổng cho To Minh.

To Minh nhận lấy mộc giản, chắp tay cui đầu hướng ong lao, xoay lại liếc đam
người. Tử Xa ở mep kiếm nhin hắn, To Minh mỉm cười gật đầu, trong mắt co cổ
vũ.

Tử Xa im lặng nhin To Minh, cũng gật đầu.

Con về Thien Lam Mộng thi vẫn ngồi ở mep kiếm, đưa lưng hướng To Minh, toc đẹp
xoa lưng, dường như co đang nhin bầu trời, khong biết la suy nghĩ cai gi.

To Minh thu lại tầm mắt, trước anh mắt sửng sốt của người xung quanh, hắn
nhoang người len lao thẳng tới canh cửa tạm thời ong lao mở ra. Loe người len,
xuyen thấu qua man sang vặn vẹo kia.

Giay phut To Minh xuyen qua man sang, ben tai hắn quanh quẩn tiếng nổ đinh tai
nhức oc. Tiếng nổ nay con đang lien tục, kiếm to Han Băng Thien đa xe gio lao
ra xa. Khi To Minh ngoai đầu nhin lại thi chỉ co thể thấy một điểm đen biến
mất phia xa.

Theo no biến mất con co tiếng chấn vừa nay.

Bầu trời menh mang dần yen tĩnh lại. Một minh To Minh đứng đo nhin phia xa,
thật lau sau mới thu lại tầm mắt, đap xuống đất.

Giay phut đap xuống đất, bởi vi vong băng luc trước nổ tung bay giờ tốc độ
kinh người, luc lao nhanh hắn cảm nhận co gio mạnh ập vao mặt. Khoảnh khắc gio
tới gần, To Minh thi triển cach hit thở minh vừa lĩnh ngộ.

Loe người len, hắn đa biến mất.

Loại tốc độ nay đa đạt đến trinh độ kinh người.

Tren mảnh đất Man tộc menh mong, tren đỉnh một ngọn nui trong day nui trập
trung co gio mạnh rit gao, co song gợn hư vo vặn vẹo. Than thể To Minh tựa tan
ảnh ngưng tụ lại, đứng đo.

Mặt hắn tai nhợt, khi hiện ra thi lien tục hut vai ngụm khi mới ổn định lại,
nhưng đoi mắt sang ngời, tim đập thinh thịch.

'Tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, con co thể keo dai tới một tiếng đồng hồ!'

Tren mặt To Minh co nụ cười. Đợi khi huyết trong người binh ổn lại, hắn cui
đầu nhin hướng day nui. Khong xa tren một mảnh đất tồn tại trại tử do đầu gỗ
lam thanh, một bộ lạc Man tộc loại nhỏ.

Sang sớm trong bộ lạc, khoi bếp lượn lờ, mơ hồ nghe tiếng con nit chơi đua.
Đứng đay, To Minh nhin thấy người trong bộ lạc bắt đầu một ngay mới.

Đay la lần thứ hai To Minh đến bộ lạc nay, anh mắt hắn tập trung vao một gian
nha nhin rất binh thường.

Hắn nhoang người len, đi xuống nui, hướng tới chỗ bộ lạc.

To Minh đến thật lặng lẽ, lấy tu vi của hắn co thể khiến tộc nhan bộ lạc nhỏ
nay khong phat hiện ra. Khi bước vao trong, khi hắn xuất hiện trong bộ lạc,
ngoai gian nha binh thường thi To Minh nghe đến khuc Huan truyền ra từ trong
nha.

Huan khuc tran ngập yen binh, khiến người nghe sẽ yen tĩnh lại.

To Minh đứng đo, mắt khep, chim đắm trong Huan khuc. Thật lau sau, khuc nhạc
dần tan đi, một giọng noi gia nua khan khan phat ra từ trong nha.

"Ngươi đến rồi."

"Van bối To Minh cầu kiến tiền bối." To Minh mở mắt ra, trong mắt tran đầy
binh tĩnh, chắp tay cui đầu.

"Vao đi, Huan của ngươi, ta đa sửa lại rồi."

To Minh biểu tinh cung kinh, ven len cửa gian nha. Giay phut bước vao trong,
hắn thấy ben trong giống hệt như trước, thậm chi vị tri ngồi chẳng chut biến
đổi. Dường như trong khoảng thời gian nay ong lao tạo Huan chưa từng đứng dậy.
Lao nhin minh, tren mặt co nụ cười hiền lanh. Hai mắt kia, vo thần.


Cầu Ma - Chương #323