Không Phục?


Người đăng: Boss

To Minh ngồi ở mep kiếm to, trong đầu hiện ra lời của sư ton trước khi chia
tay.

Đo la khi hắn hỏi Thien Ta Tử về việc mười sao băng, ong đa noi như vậy.

Bay giờ To Minh đa hiểu ý nghĩa cau noi nay. Biết cang nhiều thi đung la khong
phải chuyện tốt. Như To Minh bay giờ, trước mắt hắn cứ hiện ra hinh ảnh Đong
Hoang đại lục thuc đẩy Tử Hải tiến đến.

Hắn nhin mặt đất ben dưới troi nhanh, nhin day nui trập trung, thậm chi lờ mờ
thấy một số bộ lạc. Nhưng trong khoảnh khắc, trước mắt hắn hiện ra la mặt đất
day nui tan vỡ. Mảnh đất bị tốc len, tử thương vo số. Tử Hải đen lan tran,
nhấn chim tất cả sinh mệnh.

Thien Lam Mộng ngồi cạnh To Minh, cũng im lặng, khong biết đang nghĩ cai gi,
hoặc la trong đầu trống rỗng.

Thời gian chậm rai troi qua, rất nhanh, đem ngay thứ nhất buong xuống. Bầu
trời tối đen nhưng phia xa co thể thấy một vệt sang, dường như chỗ đo co mặt
trời.

Đệ tử Thien Han Tong tren kiếm to tĩnh tọa một ngay, dần đi qua chao hỏi nhau.
Trong đo những người quen biết tụ tập lại, tiếng cười quanh quẩn, như la dung
cach nay để ổn định tinh thần sắp đối mặt trận chiến Thien Lam.

Từng tiếng cười đua truyền ra từ Han Băng Thien kiếm. Nhin bọn họ, nhin những
người khong hay biết sự thật, To Minh co thể tưởng tượng được, nếu bay giờ mọi
người biết đap an, vậy sẽ co bao nhieu người con co thể cười, sẽ co mấy người
bước vao trận chiến đấu nay.

Khi To Minh nhin cac đệ tử Thien Han Tong thi hắn cũng thấy ở mep kiếm to, mỗi
một khoảnh cach sẽ co người Thien Han Tong ngồi xếp bằng, khoảng cach cac ben
gần bằng nhau.

Con co ong lao ngồi xếp bằng ở mũi kiếm, người nay biểu tinh thản nhien, nhưng
từ đầu chan may chau, To Minh cảm nhận được tam tinh của lao co lẽ khong binh
tĩnh như mặt ngoai.

'Ông ta biết sự thật. Co lẽ chin người đến từ Thien Mon đều biết sự thật.'

Ánh mắt To Minh quet qua người ong lao họ Cảnh ngồi ở mũi kiếm thi lao bỗng mở
mắt ra, anh mắt như điện nhin To Minh.

To Minh nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được anh mắt đối phương rơi vao người minh,
như bị kim đam qua một luc mới từ từ tan đi.

'Ngươi ten la To Minh?' Ben tai To Minh bỗng truyền đến giọng gia nua.

Theo To Minh mở mắt ra, hắn lập tức trong thấy ong lao họ Cảnh ngồi ở mũi kiếm
khong thu lại tầm mắt, vẫn nhin minh nhưng khong co cảm giấc sắc ben.

To Minh gật đầu.

'Đi tới chỗ ta.' Ông lao họ Cảnh nhin To Minh, giọng noi quanh quẩn ben tai
hắn. So với Thien Lam Mộng truyền vao tam thần thi khac nhưng hiệu quả lại
giống nhau.

To Minh do dự một luc, đứng dậy. Thien Lam Mộng ở một ben liếc hắn một cai,
khong len tiếng.

To Minh tiến tới trước, đi qua từng đam người, đi qua từng đồng mon ngồi tĩnh
tọa, nghe tiếng cười đua luc xa luc gần, cảm nhận ho hấp khac nhau của người
tĩnh tọa. Mai đến khi hắn đi rất xa, đi tới mũi kiếm to, đi tới trước mặt ong
lao họ Cảnh.

Luc trước hắn ở cach nơi nay khong xa lắm, nếu khong thi hai người kho ma nhin
lẫn nhau. Nhưng tới rồi cũng phải tốn chut thời gian.

"Ngồi đi." Ông lao họ Cảnh nhin To Minh, khan giọng noi.

Lao ở chỗ mũi kiếm la đối diện khong gian vo tận, cũng la chỗ co tiếng gio rit
manh liệt nhất. Đứng tại đay, To Minh cảm nhận như co gio ập vao mặt, cảm nhận
tốc độ cực nhanh, lực lượng thanh kiếm rạch hư khong.

Tại đay khoảng cach mười mấy met chỉ co một minh ong lao ngồi xếp bằng, khong
co lao keu gọi thi khong ai được đến gần.

To Minh khong noi lời nao, ngồi ben cạnh ong lao, giay phut hắn ngồi xuống,
bỗng co cảm giac gio mạnh thổi đến, thở gấp, thậm chi than thể te liệt. Loại
cảm giac nay đến qua đột ngột, than thể To Minh như bị gio mảnh thổi lung lay,
như sắp bị thổi ra khỏi kiếm to vạn met nay.

Mai toc hắn bay loạn đằng sau đầu. Than thể To Minh khong thể ngồi vững được,
lảo đảo lui vai bước. Mắt hắn chợt loe, một cước đạp xuống, than thể đứng
thẳng, mặt đỏ ửng. Lại tiến len vai bước, trở lại chỗ chuẩn bị ngồi xuống,
chậm rai ngồi.

Khoảnh khắc ngồi xuống, cảm giac te liệt lần nữa đến, nhưng lần nay To Minh đa
co chuẩn bị, than thể truyền ra tiếng bum bum, chậm rai, cuối cung vẫn la
ngồi xuống.

Ngồi tại đo, than thể To Minh run rẩy, mau thịt toan than nhanh chong di
chuyển, lực lượng Khai Trần trong người cũng theo đo di động, thậm chi thần
thức của hắn cũng khuếch tan, than thể trong khoảnh khắc nay khong thể khống
chế, tự động đối khang lực lượng gio mạnh.

"Đay mới la toi thể!" Ông lao họ Cảnh nhin To Minh ngồi xuống, mặt lộ khen
ngợi.

"Coi như ngươi mang hai mươi vong băng nặng nề vo cung thi tối đa chỉ ren
luyện sơ sơ ma thoi." Khen ngợi trong mắt ong lao biến mất, con lại chỉ la
khinh thường.

To Minh kho thở, khong thể mở miệng, nhưng đoi mắt lộ ra chất vấn. Đay la cach
hắn nghĩ ra, cach như vậy cũng đung la giup hắn tăng tốc độ nhanh khong it.
Thậm chi nếu hắn triển khai tốc độ cao nhất, ở cự ly ngắn co thể vượt qua Han
Băng Thien kiếm.

"Khong phục? Vậy ta cho ngươi cơ hội chứng minh." Ông lao họ Cảnh hừ lạnh một
tiếng, tay phải bỗng nang len chộp lấy vai To Minh, quăng ra ben cạnh.

Ông lao hanh động qua nhanh, To Minh khong thể nao ne tranh được. Hắn chỉ cảm
thấy hoa mắt, than thể bị ong lao nem ra ngoai, khong ngờ bị quăng ra khỏi
than kiếm Han Băng Thien!

Thậm chi lực lượng nay chẳng những nem To Minh ra khỏi than kiếm, con vung ra
ngoai man sang phong hộ, khiến To Minh chớp mắt thoat khỏi kiếm nay, đặt minh
trong đem tối, trong gio mạnh thet gao.

Mai đến giờ phut nay, người tren kiếm to mới nhin thấy, cung phat ra tiếng
kinh ho.

Giay phut To Minh bị vung ra Han Băng Thien kiếm, toan than hắn vang tiếng nổ.
Kiếm rất nhanh, chớp mắt đa ngoai vạn met. Khi hắn nhin ro bốn phia thi chuoi
kiếm đa nhoang qua trước mắt, keo theo gio mạnh cuốn lấy người To Minh, khiến
hắn khong thể đứng vững.

Đoi mắt To Minh lộ ra giận dữ. Hắn chưa hề đắc tội ong lao, nhưng đối phương
lại lam như vậy. Tuy nhien, bay giờ hắn khong kịp nghĩ nhiều. Mắt thấy kiếm to
sắp sửa khuất xa, cả người To Minh vang tiếng nổ, tất cả vong băng chớp mắt nổ
tung, khoảnh tốc độ tăng đến trinh độ khủng bố đuổi theo kiếm to phia xa.

Tốc độ của hắn trong khoảng cach ngắn la co thể vượt qua kiếm nay, than thể
xuyen thấu hư vo, xuất hiện cach đuoi kiếm trăm met, cuồng phong xe than thể
To Minh. Đoi mắt hắn co tơ mau, lần nữa vọt len, khi xuất hiện thi đa đuổi kịp
kiếm, nhưng chỉ la cạnh chuoi kiếm ma thoi. Khoe miệng To Minh tran mau tươi,
mạnh đạp một bước, xuyen qua phong hộ, một cước đạp vao cuối chuoi kiếm to
đang lao nhanh. Khi đap xuống thi To Minh hộc ra bai mau, sắc mặt trắng bệch.

Lau mau tươi nơi khoe miệng, To Minh sải bước tới trước. Hắn đi qua đau, những
người nhin thấy hắn đều lộ anh mắt hoảng sợ va kinh nể, tản ra nhường đường.
Mới nay họ chinh mắt thấy To Minh từ phia sau đuổi kịp. Nhưng du sao kiếm to
qua lớn, người trong thấy toan bộ qua trinh khong nhiều lắm.

To Minh lao nhanh, lat sau đa chạy ra vạn met, trở lại vị tri mũi kiếm. Ông
lao họ Cảnh ngồi xếp bằng, lạnh lung nhin To Minh.

"Vẫn chưa phục? Cảm thấy co thể đuổi kịp kiếm nay la rất lợi hại?"

"Rốt cuộc cai gi la toi thể?" To Minh nhin chằm chằm ong lao, thở ra hơi dai.

"Để than minh ganh sức nặng, khi triển khai tốc độ thi đột nhien biến nhẹ, lam
vậy rất ngu ngốc. Ngươi va một mảnh la cay co gi khac biệt? Hoặc la ngươi muốn
trở thanh la cay, khi gio mạnh thổi qua thi la cay nhẹ nhang nen co thể bị
thổi cang xa. Nhưng no khong thể keo dai qua lau, thời gian dai sẽ vỡ nat.
Thậm chi khi gặp phải gio ngược đến, hai luồng gio va chạm, la cay lập tức vỡ
nat. Ngươi co tin khong? Tốc độ của ngươi cang nhanh thi chết cang mau, ngươi
tin khong?" Ông lao lạnh giọng noi.

To Minh mạnh ngẩng đầu, sững sờ ra đo.

"Nếu khong phải nể mặt Bạch Thường Tại, lao phu mới lười điểm hoa ngươi. Tới
đay, ngồi cạnh ta!" Ông lao họ Cảnh nhiu may quat với To Minh.

To Minh im lặng giay lat, đi tới ben cạnh ong lao, chắp tay cui đầu với lao,
cung kinh ngồi một ben.

Khi ong lao họ Cảnh chỉ điểm To Minh thi giap tranh đất Nam Thần phương xa, vị
tri tận cung phương đong, nơi nay vốn co vach nui hinh thang nhưng hom nay hơn
phan nửa đa bị nước biển đen như mực chim ngập. Nước biển tỏa ra hơi thở quai
lạ, mặt biển khong tĩnh ma song gợn lăn tăn.

Tren một vach nui, bay giờ đứng bảy, tam người mặc đồ đỏ. Những người nay mặt
tai nhợt, tren mặt co nhiều đồ đằng. Trong đo một người ngồi xổm xuống, cẩn
thận nhin vị tri mười mấy met dưới vach nui, Tử Hải tầng tầng đập song.

"Lại cao một met. Qua khong bao lau vực nay sẽ chim, một khi nơi nay chim thi
Tử Hải sẽ lan tran ra nhiều."

Khi người nay thấp giọng noi thi đằng trước, trong nước tim đen vo tận lập tức
co từng tiếng thet gao từ xa truyền đến. Ngay sau đo, song gợn cang lớn, chỉ
thấy mặt biển phia xa co một cai đuoi cỡ trăm met đập mặt biển, oanh một
tiếng đập Tử Hải dấy động nhiều gợn song hơn.

Chỗ cang xa hơn, cai đuoi tho khỏi mặt biển vỗ đập khong ngờ tới…mấy trăm
cai!!!

Mấy người Vu tộc mặt trắng bệch, trong đo co một ong lao luon nhắm mắt nay
chậm rai mở ra.

"Ta cảm nhận được chung no sợ hai. Hồn Ngạc vốn nen tồn tại sau dưới Tử Hải,
chung no đang sợ, cho nen khong thể khong tới đay. Tien tri Giới Man Sơn khong
phải la truyền thuyết xa xưa, no...la thật." Ông lao thi thao.

Lao nang len tay phải vung hướng bầu trời. Lập tức co một điểm sang bay ra
khỏi tay thẳng tới mặt biển tối đen. Bay ra khoảng cach rất xa thi điểm sang
bung nổ, khiến Tử Hải trong phạm vi mấy vạn met chợt biến sang như ban ngay!

"Đo la!" Trong đam người co một người thất thanh kinh ho, biến sắc mặt.


Cầu Ma - Chương #321