Lưu Luyến Cửu Phong


Người đăng: Boss

Cung thời gian, tại Hải Đong Tong cũng xuất hiện mười sao băng, đay la sao
băng từ Thien Lam thanh phat ra, bao cho Thien Han va Hải Đong sẵn sang phải
đối diện tinh huống kho khăn nhất.

Trong Thien Han Tong, đem cuối cung trước khi khai chiến sớm, so với mỗi ngọn
nui yen tĩnh, tren bầu trời vẫn luon quanh quẩn tiếng chấn, mỗi tiếng la đến
từ chin đại lục Thien Mon di chuyển.

Đối với nhiều người thi đay la đem mất ngủ. Khi bầu trời ben ngoai sang len,
khi tia nắng ban mai thứ nhất đến thi rất nhiều người phải rời khỏi mảnh đất
nay, đi Thien Lam.

Chờ đợi họ, co lẽ la huy hoang, co lẽ la bỗng dưng nổi tiếng, cũng co lẽ
la…chết tha hương.

Một đem nay khong ngủ được, du tu hanh cũng it người kho thể tĩnh tam. Trong
bọn họ co người ngẩn người nhin bong đem, co người lau chui phap khi, co người
cầm đồ vật người than như đang cầu nguyện.

Ben ngoai tiếng chấn vẫn khong ngừng truyền đến. Thien Mon di chuyển, chin đại
lục dịch chuyển dần hinh thanh đồ an mở rộng, chinh giữa đồ an, trong đem tối
vặn vẹo, đoi khi co tia chớp xẹt qua, như hinh thanh mặt gương. Trong ba bau
vật, bảo vật chủ sat sẽ từ ben trong chậm rai giang thế.

Đem khuya, To Minh đi ra khỏi động phủ, ben tai tiếng gầm ru ngay cang kịch
liệt. Thậm chi ngẩng đầu len co thể lờ mờ thấy hinh dạng chin đại lục Thien
Mon trong trời đem. Nhin thấy giữa tia chớp quanh quẩn co một vật mơ hồ như
đến từ thế giới khac chậm rai xuyen qua.

To Minh đứng đo thật lau, cai bong dưới anh trăng tran đầy quai dị. Hắn thu
lại tầm mắt, xoay người đi hướng đỉnh nui, đạp mặt băng Cửu Phong, trong mắt
To Minh co khong tha.

Hắn biết, sang sớm ngay mai rời đi, khong biết khi nao co thể trở về, noi
khong chừng…vĩnh viễn khong về được. Nhưng co một số việc hắn nhất định phải
lam.

Chỉ co trong chiến tranh thi hắn mới nhanh chong trưởng thanh. Nếu bởi vi sợ
hai ma khong dam tiến len, vậy hắn dựa vao cai gi tim đường về nha? Đường về
nha sẽ kho khăn gấp vo số lần so với lần chiến tranh nay.

Chỉ la đối với Cửu Phong, To Minh rất lưu luyến.

Hắn lưu luyến từng gốc cay ngọn cỏ nơi nay, lưu luyến Hổ Tử ngay ngủ, lưu
luyến Nhị sư huynh mỉm cười, va Đại sư huynh thầm lặng quan tam, sư ton đoi
khi hanh động khung đien.

Hắn tran quý mọi thứ.

Hắn cang lưu luyến la cảm giac ở Cửu Phong, cảm giac ấm ap, du nơi đay khi hậu
lạnh lẽo, nhưng trong lạnh lẽo thi long ấm ap, khiến người cang chu trọng va
muốn giữ gin no.

Hắn rất muốn ở lại, ở lại cả đời, khong quan tam Ô Sơn, khong quan tam ẩn ý
hai chữ Tuc Mệnh, khong quan tam ở trong khe hở đa troi qua bao nhieu năm, va
anh mắt lạnh lung cung với lời noi thất vọng.

Những bi ẩn kia hắn rất muốn buong bỏ hết, khong nghĩ gi cả, ở lại Cửu Phong,
tại đay đi qua năm thang cuộc đời.

Nhưng To Minh khong cam long, khong thể quen Ô Sơn, khong quen được tất cả.

Đi tại Cửu Phong, To Minh im lặng, mai đến tới đỉnh nui, nhin đại điện phong
trần. To Minh chắp tay cui đầu hướng đại điện.

"To Minh, cầu kiến sư ton."

Lời hắn thốt ra bị tiếng nổ tren bầu trời nhấn chim, bị gio ret từ bốn phia
thổi tới cuốn đi, như khong tồn tại nơi nay.

To Minh khom lưng tại đo, khong động đậy.

Thời gian chậm rai troi qua, nửa tiếng sau, ben cạnh To Minh truyền đến tiếng
thở dai.

"Tam sư huynh của ngươi khong trở lại, Nhị sư huynh của ngươi khong trở lại,
Đại sư huynh của ngươi cũng sẽ khong đi. Ngươi, thật sự muốn đi sao?" Theo
giọng noi xuất hiện la Thien Ta Tử mặc ao dai mau xanh.

To Minh đứng dậy, quay đầu nhin hướng Thien Ta Tử, biểu tinh do dự nhưng rất
nhanh biến thanh kien quyết.

"Đệ tử phải đi. Nếu khong dam bước vao đất Vu tộc, phải đợi tu vi của minh
tăng cao. Vậy co một ngay du ta đạt đến Man Hồn cảnh cũng khong dam đi ra
ngoai Nam Thần. Bởi vi sư ton đa noi, coi như la cường giả Man Hồn, muốn rời
khỏi Nam Thần thi đường đi cực kỳ nguy hiểm."

Thien Ta Tử ao xanh nhin đệ tử trước mặt minh, im lặng lat sau biểu tinh buồn
phiền.

"Trận chiến nay, khac với trước kia. Co lẽ ngươi lựa chọn la đung, trận chiến
nay khong thể tranh khỏi. Thoi, nếu ngươi muốn đi thi cứ đi, co lẽ tại đo, vi
sư va mấy sư huynh của ngươi rồi sẽ co luc gặp lại ngươi." Thien Ta Tử lắc đầu
thở dai.

"Sư ton, rốt cuộc xảy ra chuyện gi?" To Minh chần chờ một luc, nhỏ giọng hỏi.

"Khong phải ngươi đa nghe đến một chut sao?" Thien Ta Tử liếc To Minh.

"Khong phải toan bộ." To Minh khựng lại, từ từ noi.

"Vậy la được rồi, biết nhiều khong phải chuyện tốt." Thien Ta Tử im lặng chẳng
mấy luc sau, phức tạp nhin bầu trời tối đen, tay phải nang len chộp hướng hư
khong, lập tức co một mộc giản xuất hiện trong tray ong, đưa cho To Minh.

"Ngươi đến tim ta chắc la vi ta từng mang ngươi đi gặp ong lao tạo Huan. Nơi
nay co ghi bộ lạc của ong ta, khi Han Băng Thien tiến len ba đem thi co thể
cầm vật nay để rời đi, vị tri ấy gần với chỗ người đo ở nhất." Thien Ta Tử
nhin To Minh thật lau, ngẩng đầu xoa đầu hắn, net mặt hiền từ.

"Đi đường của ngươi đi, nếu năm đo vi sư hướng sư tổ ngươi chứng minh ta lam
đung, vậy hay chứng minh đi, con đường của ngươi chinh xac hơn ta." Thien Ta
Tử lướt qua người To Minh, đi hướng hư vo, dần biến mất.

To Minh đứng đo thật lau sau cui đầu hướng đại điện phong trần, dọc theo bậc
thang đi xuống, trở lại trong động phủ của minh.

Ở trong động phủ, hắn nhin bốn phia, khong tĩnh tọa ma nhin mọi thứ nơi nay,
tất cả đều rất rất quen thuộc.

Khi binh minh len, chan trời co vệt sang, To Minh sửa sang lại hanh trang. Hắn
khong đem theo bất cứ vật gi trong động phủ, giữ nguyen dạng. Hắn tin tưởng,
vai năm sau rồi minh sẽ quay về đay.

Bởi vi nơi nay cũng la nha của hắn.

Đi ra động phủ, tay phải To Minh bỗng nang lẻn ấn vao vach băng ben cạnh, đao
ra một khối băng bỏ vao tui trữ vật.

'Đay la dấu vết Cửu Phong.' To Minh đứng tren binh đai, nhin bầu trời tối đen,
nhin trong Thien Mon co một vật khổng lồ đa lộ ra hơn phan nửa, chẳng qua xung
quanh vặn vẹo mơ hồ, nhin khong ro rang.

Hit sau một hơi khong khi Cửu Phong, To Minh dọc theo bậc thang đi xuống. Khi
trời con chưa sang thi hắn đi tới ben ngoai động phủ Hổ Tử. Từ trong động phủ
truyền ra tiếng ngay, To Minh mặt lộ nụ cười, bước vao động phủ của ga.

Hổ Tử nằm ngửa tại đo, ngủ say như chết, nước miếng chảy xuống dọc theo khoe
miệng, ở tren mặt đất đọng thanh một bai. Ben cạnh đặt rất nhiều hồ lo rượu,
co khong it nga nghieng.

To Minh nhin Hổ Tử thật lau, lấy một hồ lo chứa đầy rượu, xoay người rời đi.

Khong trung sang ngời nhưng mặt đất vẫn tối đen. Trong ngọn nui To Minh thấy
Nhị sư huynh như u linh phieu đang. Bước chan hắn tạm dừng, khoảnh khắc ngừng
lại, đằng trước trong đem tối, Nhị sư huynh mơ hồ bay đến, đứng yen trước mặt
To Minh, nhin hắn.

"Nhị sư huynh…" To Minh khẽ noi.

"Tiểu sư đệ, ta nghi ngờ mỗi đem trộm hoa cỏ của ta chắc la người Vu tộc,
ngươi đi chỗ đo rồi phải tim giup xem rốt cuộc la ai lam." Nhị sư huynh nghiem
tuc noi.

To Minh ngẩn ra, cười khổ gật đầu.

"Cầm đi, bảo trọng." Nhị sư huynh trong đem khuya toat ra hơi thở lạnh lẽo.

Y tiến len mấy bước, đặt một vật vao tay To Minh, lướt qua cạnh hắn.

To Minh cui đầu nhin long ban tay, la một cọng cỏ đen tỏa ra anh sang am u.

"No la lấy quỷ khi của ta sinh trưởng, đặt ở bất cứ đau cũng co thể hinh thanh
quỷ vụ, để khi ngươi mỏi mệt co thể yen tam ngủ ben trong."

Giọng lạnh lẽo của Nhị sư huynh từ xa truyền đến, nhưng To Minh khong thấy
lạnh chut nao, long ấm ap.

Sang sớm bất giac tiến đến, bầu trời sang tỏ, hắc am dưới đất bị đuổi đi. Từ
tren chin ngọn nui co khong it người bước ra động phủ, ngẩng đầu nhin trời.
Thấy tren bầu trời, chin đại lục Thien Mon thanh vong tron, ben trong tia chớp
vong quanh như đan thanh lưới, ben trong lưới lộ ra goc của vật kich cỡ chừng
trăm met.

Đen thui, goc cạnh sắc ben, nhin như một thanh kiếm to!

Kiếm lộ ra một phần đa cỡ trăm met, tho to cỡ mười met, nhin như đỉnh một ngọn
nui! Mặt tren co cac ký hiệu phức tạp đang chợt loe. Mỗi lần nhấp nhay la tỏa
ra ap lực to lớn giang xuống mặt đất.

Tiếng nổ quanh quẩn lien tục. To Minh nhin vật tựa kiếm to nay như muốn nhanh
chong xuyen qua lưới, theo động tac đam xuyen thi tiếng chấn cang kịch liệt
hơn.

Lat sau, khi tia nắng ban mai phản chiếu anh sang choi mắt tren mặt đất thi
bầu trời chấn động, vật như kiếm kia từ trong Thien Mon lộ ra hoan toan.

Đo la một thanh kiếm đen, than kiếm dai hơn trăm met, chiều rộng mười met,
bềnh bồng giữa khong trung, lộ ra sat khi kinh người. Nếu chỉ thế thi thoi,
nhưng giay phut kiếm xuất hiện, than kiếm nhanh chong trướng to ra. Chớp mắt
đa hinh thanh bong ma khổng lồ tren mặt đất!

Vật đo tăng lớn gấp trăm lần, kich cỡ chừng vạn met, chiều rộng gần ngan met,
như la nui to troi nổi tren bầu trời!

No nhin như la kiếm, nhưng nếu cẩn thận xem thi lại giống thuyền!

Bong ma to lớn tren mắt đất như bao phủ chin ngọn nui, theo vật đo xuất hiện,
ap lực manh liệt tran ngập tam thần mỗi người ngẩng đầu nhin.

"Lao phu la Cảnh Thanh Vinh, dẫn đội đợt nay!"

Tren đại lục Thien Mon bay ra chin bong người. Chin bong người đều mặc ao
trắng, trong đo co ba người ngồi xếp bằng ở mỗi goc khac nhau tren kiếm to.
Chỉ co một người đứng ở mũi kiếm, mắt quet mặt đất, từ từ noi.

"Người xuất chiến hay bước len Han Băng Thien! Khi chan ngươi đạp xuống sẽ để
lại dấu ấn, nếu ngươi chết trận thi dấu ấn sẽ tan biến! Cac mon nhan Thien
Han, trận chiến săn Vu sao con khong nhanh đến!"


Cầu Ma - Chương #319