Bi Ngâm.


Người đăng: Boss

Tiếng đập canh gao thet ma tới, khiến di tich bộ lạc yen tĩnh co cảm giac gio
thổi may phun. To Minh anh mắt lấp loe nhưng than thể khong động đậy.

Tiếng vỗ canh va tiếng keu sắc nhọn mặc du quanh quẩn ben tai, nhưng To Minh
biết chiều dai đường hầm. Du thanh am đến trước nhưng thực tế để Nguyệt Dực
tới đay thi con mất chut thời gian ngắn ngủi.

Thời gian co lẽ khong nhiều nhưng la thời khắc mấu chốt của hắn.

To Minh khong chut nghĩ ngợi, ngưng thần nhin chỗ bộ xương quỷ dị tựa vao,vach
tường co một hang chữ.

"Bỉ thương giả thien, cớ gi ngươi khoc!"

Hang chữ nay mở đầu la cau như thế, trong rồng bay phượng mua lộ ra cuồng ngạo
ba đạo, khiến To Minh liếc một cai con ngươi co rut.

Ý nghĩa cau noi nay, To Minh co chut mơ hồ hiểu rồi lại khong ro. Chỉ la trong
chữ lộ ra the lương va cao ngạo khiến To Minh ấn tượng sau sắc.

"Bỉ thương giả thien, cớ gi ngươi khoc!" To Minh thi thao, anh mắt nhin văn tự
Man tộc con lại.

"Phu đạo Man dục, cung tam phương, dư hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương,
niệm tẫn nhien khung. Nếu hỏa nguyệt lo khỏi may, thien địa menh mong. Khi ấy
trầm tư, huyết hỏa trung trung, cửu vi cực, nhất vi phap, nhien Hỏa Man chin
bai, thanh bai hỏa chi thong! Bỉ thương thien gia, cớ gi ngươi khoc!" Chữ ben
dưới ro rang do một người khắc nhưng khong phải cảm than ma la một đoạn từ ngữ
hơi phức tạp.

"Man Hỏa chin bai…thanh bai hỏa chi thong…" To Minh nhiu may. Nội dung đoạn
văn phức tạp kho hiểu. To Minh lại nhin lần nữa nhưng vẫn thấy rất mơ hồ.

Hắn suy tư, ben tai khong ngừng vang tiếng keu va đập canh cang luc cang kịch
liệt đến từ cửa động. To Minh mắt chợt loe, khong dừng lại ma nhoang len một
cai, cả người nhanh nhẹn nhảy len, mau chong vọt hướng cửa động.

Nhay mắt hắn đa đi tới ben trong, đứng tại đo, tiếng gao sắc ben cang ro rang.
To Minh ngoai đầu nhin bộ lạc ẩn chứa the lương, xoay người chạy nhanh trong
đường hầm.

Hắn vừa chạy vừa để ý tiếng keu choi tai lớn nhỏ. Chạy khoảng mười met thi To
Minh chợt ngừng bước, chui vao một vết nứt cạnh vach đa.

Vết nứt khong lớn nhưng than thể To Minh vốn gầy yếu, giờ phut nay chui vao
rồi hắn lập tức ngồi xổm xuống, thậm chi ho hấp đều biến yếu. Nhờ vach đa che
đậy, tim hắn đập thinh thịch, mắt dọc theo khe hở nhin ra ngoai, lặng lẽ chờ
đợi.

Thời gian từng giay troi qua, khoảng mười giay thi To Minh dựng đứng long tơ.
Hắn ro rang trong thấy sương mu đỏ nồng đậm tựa như bộc phat tran vao đường
hầm. Trong sương mu tiếng thet choi tai chấn động, co từng bong đỏ xẹt nhanh
qua.

Bong đỏ chinh la từng con Nguyệt Dực!

Quan sat Nguyệt Dực ở khoảng cach gần khiến tim To Minh đập nhanh, nhưng hắn
khong nhuc nhich nửa ly, trong đoi mắt hip lại khong để lọt ra tia sang nao.

Số lượng bầy Nguyệt Dực nay qua nhiều, khong ngừng bay vụt qua trong đường
hầm, co một con đanh vao vết nứt, cach vị tri To Minh ngồi xổm người chỉ
khoảng nửa trượng.

To Minh tay phải nắm chặt cai sừng, tay bởi vi qua dung sức ma trắng bệch.
Chớp mắt hắn thậm chi khong cảm nhận được tiếng tim minh đập, cả người như
hoan toan tỉnh tao lại trong giay phut căng thẳng nay.

Hắn nhin chằm chằm Nguyệt Dực đụng vao, bộ mặt cực kỳ dữ tợn, nhin canh vỗ đập
bay xẹt qua vết nứt. Nhưng To Minh khong giảm bớt sự cảnh giac, ngược lại cang
nhiều hơn.

Ngay luc nay, đột nhien truyền đến một tiếng khoc tuyệt vọng. Mắt To Minh theo
vết nứt nhin ra ben ngoai trong sương mu, co mấy bong người bị nhiều Nguyệt
Dực chộp lấy, bay thẳng đến tận cung đường hầm co bộ lạc.

Tổng cộng co chin người.

Trong chin người nay, To Minh khong thể thấy ro từng khuon mặt, nhưng anh mắt
hắn trong chớp mắt trong thấy một bong trắng. Hắn nhin đến khuon mặt tuyệt sắc
tran ngập tuyệt vọng.

'La co ta!'

Con ngươi To Minh co rut, hắn vừa liếc mắt liền nhận ra, bong trắng chinh la
trong bộ phường hắn va Loi Thần từng gặp qua, Bạch Linh của Ô Long bộ lạc!

To Minh yen lặng.

Thời gian chậm rai troi qua. Khong lau sau, ben ngoai vết nứt, tiếng keu biến
mất, ngay cả sương mu cũng mất hơn phan nửa. Dường như tất cả Nguyệt Dực đa
trở lại sao huyệt của chung, tuy theo huyết nguyệt tren trời tan đi, bắt đầu
lần nữa ngủ say.

Nhiệt độ cực nong vao giay phut nay nhanh chong tran ngập, thay thế cho lạnh
lẽo. Thậm chi ngay cả vach vết nứt cũng mau chong nong len. Cũng ở luc nay,
từng tiếng ket ket quanh quẩn, To Minh tận mắt thấy vach đa ben cạnh lại xuất
hiện vai vết nứt nhỏ.

'Thi ra vết rạn ở đay la hinh thanh như vậy.'

Mắt To Minh ngưng tụ, than thể mau chong đứng len bước nhanh ra khỏi vết nứt.
Đứng trong đường hầm, hắn nhin xung quanh sương mu đa biến mỏng, từng đợt song
nhiệt từ chỗ tận cung co bộ lạc ập vao mặt, thổi tới người To Minh, khiến hắn
lập tức ướt đẫm mồ hoi.

Đa dưới chan cũng mau chong nong len, đạp tren no co cảm giac chan nong bỏng.
To Minh biết ro, sợ rằng khong bao lau sau nơi nay nhiệt độ cao, khong phải
hắn co thể tồn tại!

Đi, hay la khong đi!

Khuon mặt To Minh xẹt qua tia chần chờ. Truyền đến từng tiếng keu lộ ra sự the
thảm, khiến người nghe thấy tinh thần chấn động.

'Thoi, trong bộ phường cung Loi Thần lừa gạt co ta, hom nay lần nữa gặp lại,
nếu cứ bỏ đi thi minh khong yen long…'

Du gi To Minh vẫn la con nit, tam lương thiện.

Giờ phut nay hit sau một hơi khi nong, thoang chốc hắn đa chạy hướng phia cuối
đường hầm.

'Nếu co thể cứu thi cứ cứu! Nếu khong thể cũng sẽ khong tiếc nuối.'

Trong mắt To Minh lộ ra kien quyết, nắm chặt cai sừng. cang tới gần tận cung
đường hầm, hắn cang cảm giac nhiệt độ nơi nay đien cuồng tăng len.

May mắn mục đich cach khong xa, khong bao lau sau To Minh đa đi tới cuối
đường. Khong quan tam vach đa nhiệt độ cao, dan sat than thể, hắn tho đầu nhin
ben trong.

Xem một cai, đoi mắt hắn loe tia sang nhạt.

Bộ lạc phia dưới long chảo to, luc trước To Minh thấy co rất nhiều mũi nhọn
sắc ben nho len. Giờ phut nay tren phần nho len đo co bảy người giay dụa sắp
chết.

Than thể bảy người nay bị bảy mũi nhọn đam xuyen qua ngực va sau lưng, mau
tươi chảy dọc xuống. Họ chưa chết, đang khong ngừng phat ra tiếng gao thảm
thiết, cảm nhận sinh mệnh chậm rai troi đi.

Bảy người nay khong ngoại lệ đều la nam tinh. To Minh chăm chu nhin, thầm thở
phao. Hắn khong quen bảy người nay, hiển nhien khong phải tộc nhan Ô Sơn bộ
lạc.

Xung quanh họ co mấy mũi nhọn lấy tốc độ mắt thường co thể trong thấy đang từ
từ hoa tan. Theo chung no hoa tan, thật nhiều dung nham mau đỏ sậm tran ngập
mặt đất bộ lạc, tựa như dong song.

Nhin tới đay, To Minh hit sau, giờ hắn đa hiểu mũi nhọn dung để lam cai gi!

'Nơi nay cực kỳ quai dị, co lẽ Nguyệt Dực thức tỉnh va rời đi co lien quan đến
mũi nhọn nay!' To Minh mơ hồ phan đoan.

Những mũi nhọn nay cach một thời gian, khong biết vi nguyen nhan gi, từ dung
nham chuyển hoa thanh. Nhưng thời gian chuyển hoa khong qua lau, qua một đem,
khi Nguyệt Dực lần nữa trở về sẽ hoa tan, lại hồi phục thanh dung nham.

'Nhin số lượng mũi nhọn, chỉ sợ khi toan bộ hoa tan sẽ tran đầy cai long chảo,
khiến bộ lạc lại lần nữa bị ẩn tang dưới đay dung nham.'

To Minh mạnh ngẩng đầu, nhin thấy trung tam bộ lạc, than cay đỏ giống đại thụ
lộ ra một phần than.

Hiện giờ than cay nay dưới sự cực nong của long chảo, dường như co dấu hiệu
hoa tan, quỷ dị dao động. Nếu nhin kỹ thi co thể ro rang thấy ben trong lượn
lờ từng đường net, đoi khi lộ ra một cai thi ro rang la Nguyệt Dực!

Chẳng qua, đam Nguyệt Dực tiến vao than cay, đoi khi lộ ra cai đầu khong con
dữ tợn ma la thống khổ, the lương va bi ai.

Chung no khong tiếp tục gao thet, nhưng vẻ mặt lại như tiếng khoc trong cam
lặng. Co khong it Nguyệt Dực lam ra động tac hơi quai dị. Chỉ thấy chung no
trong bi ai thống khổ khong ngừng lặp nang len mong vuốt đặt trong miệng cắn
xe, tret vao đoi mắt, nhưng mong bị cắn khong chảy ra một mau tươi nao.

'Khong ngờ đam Nguyệt Dực chui vao than cay! Chung no…đang lam cai gi…'

To Minh nhin chằm chằm than cay, lặng lẽ cảm nhận nơi nay ngay cang nong bức,
hắn khong thể tiếp tục dừng chan tại đay.

'Khong tim thấy co ấy…thoi…'

To Minh lắc đầu, hắn đa cố hết sức, giờ phut nay cần mau chong rời khỏi đay.
Nhưng đang luc hắn định nhich người thi thoang chốc, hắn bỗng nhien dừng bước.

Ánh mắt hắn rơi vao cay đỏ ở trung tam long chảo, hai khuon mặt hiện ra từ
than cay, trong đo hắn một người hắn khong biết, nhưng người khac chinh la
Bạch Linh.

Bạch Linh mở to mắt, trong mắt khong động đậy, khong chut sinh khi, dường như
đa tuyệt vọng khong muốn sống, lộ ra vẻ đẹp the lương.

To Minh nhin khuon mặt đo, lại nhin dung nham ben dưới từ từ tụ lại trao ra.
Dung nham hoa tan số lớn mũi nhọn đa phủ len một tầng day, ngập một nửa gian
nha bộ lạc.

Giờ phut nay co thể trong thấy trong long chảo, hiện ra noc nha đa, chẳng qua
noc nha cũng dần biến đỏ.

'Nguyệt Dực ra ngoai co lien quan đến huyết nguyệt, nhưng giờ phut nay xem ra,
chắc la lien quan đến nhiệt độ cực cao nơi đay. Chung no rất sợ nhiệt, cho nen
chỉ co khi chỗ nay lạnh lẽo rồi mới bay ra kiếm ăn. Khi trở về toan bộ chui
vao than cay, khong con nao ra ngoai, điều nay hợp với suy đoan của minh.' To
Minh khong hanh động thiếu suy nghĩ, chỉ đứng đo, anh mắt lấp loe.

'Chắc la co thể cứu, nhưng ma, con cần chờ lat nữa đa…' To Minh nhin chăm chu
than cay, đoi khi nhin ben dưới long chảo dang len dung nham.

Chốc lat sau nhiệt độ lại lần nữa tăng cao, khiến To Minh toan than khong
ngừng đổ mồ hoi, lan da hiện dấu vết nứt nẻ. Mắt hắn chợt loe, khi huyết cả
người soi sục. Lực lượng sợi mau thứ mười một thoang chốc tran ngập toan than,
hắn tiến len một bước.

Rất nhanh, đảo mắt hắn đa tới noc nha một bộ lạc trong long chảo. Khi chan đạp
xuống, thanh am xeo xeo vang len, đoi chan hắn lập tức tỏa ra luồng khoi
trắng. To Minh khong chut dừng lại, than thể lần nữa nhảy len, rơi vao đỉnh
chop gian nha khac. Mấy lần len xuống, hắn đa tới gần than cay đỏ quai dị.

Khoảnh khắc hắn tới gần, To Minh trong thấy cạnh khuon mặt Bạch Linh một co
gai khac hắn khong quen biết, chợt phat ra tiếng het thảm. Chỉ thấy dung nhan
mau chong heo tan, chớp mắt biến thanh xương kho đang sợ!

Từ khi co dung nhập vao than cay,đa bị lực lượng kỳ dị hấp thu toan bộ mau
thịt va sinh mệnh


Cầu Ma - Chương #31