Thu Đỉnh


Người đăng: Boss

"Một ngan một trăm vạn!"
"Một ngan ba trăm vạn!"
"Một ngan năm trăm vạn!"

Bở vi gia thấp nhất của đỉnh qua cao, cho nen trong phong đấu gia người co
thực lực mua khong nhiều lắm. Chỉ co ba người ra gia, trong đo một người la
Nhị cong tử phong số ba.

Người khac la Thien Lam Mộng nhan nha, dường như hơn một ngan vạn thạch tệ đối
với co chỉ la một con số.

Con người ra gia cuối cung la ong lao đội mũ. Chỉ co mai toc trắng lộ ra
ngoai, khong thể nhin kỹ diện mạo. Giọng lao khan khan, ngồi trong đam người
vốn khong chut bắt mắt, từ đầu đến cuối số lần ra gia cũng rất it, nhưng bay
giờ đột nhien het gia cao tới một ngan năm trăm vạn, thoang chốc khiến người
xung quanh chu ý.

To Minh nhiu may, rất la cảm than người đất Thien Han đến phong đấu gia nay co
nhiều thạch tệ như vậy. So với những người đo, To Minh lắc đầu. Trong tui hắn
nếu khong tinh đến số mới co được, thật la khong co sức cạnh tranh với đam đo.

'Năm trăm thạch tệ vang, hơn trăm cai mau trắng, hơn ngan cai mau tim. Năm
trăm vạn thạch tệ nay bay giờ xem ra khong đủ cả gia thấp nhất." To Minh biết
minh tinh hơi sai lệch. Kỳ thật từ luc mới bắt đầu hội đấu gia thi hắn đa nhận
ra. Minh vốn tưởng năm trăm vạn thạch tệ đa la số tiền lớn, nhưng khi đấu gia
bắt đầu thi chẳng chut bắt mắt.

Cho nen mới co luc trước thu hoạch bốn ngan vạn thạch tệ.

Mắt To Minh chợt loe, nhin chằm chằm đỉnh trăm met troi nổi giữa khong trung
phong đấu gia, mắt lộ ra cuồng nhiệt hắn nhin sao cũng thấy vật đo la Hoang
Đỉnh để luyện đan dược.

Đặc biệt la xung quanh, To Minh co thể cảm nhận được khi nong khong dung hoa
với hải dương hư ảo nay, hiển nhien no la bị lửa nong bao phủ lau dai, phu hợp
điều kiện.

"Một ngan bảy trăm vạn!" Thien Lam Mộng nhẹ giọng noi, thanh am dịu dang em
tai, lộ ra khi chất đặc biệt của co, khiến người xung quanh nhin co long chợt
nảy mầm xuan.

Đo la một co gai dường như khong thuộc về thế giới nay. Co ưu nha, binh thản,
hơi thở như lan. Co ngồi đo đa co thể khiến bốn phia yen tĩnh, dường như chỗ
co ở du la thuộc về lĩnh vực nao, đều thật tự nhien trở thanh thế giới của co.

Người ngoai chỉ co thể nhin từ xa, khong cach nao tới gần, khong phải lạnh
lung ma la hai thế giới cach xa.

"Hai ngan vạn!" Trong phong số ba truyền ra giọng của Nhị cong tử, thanh am co
loại tuy tiện, so với Thien Lam Mộng nhu hoa nghe thi khac nhưng trong long co
cảm giac tương tự. Giống như hai người nay đến đến từ một thế giới.

Ông lao đội mũ im lặng, đang do dự co nen ra gia tiếp khong. To Minh mạnh
ngẩng đầu, Hoang Đỉnh nay hắn phải co được, lần đấu gia nay hắn đến la vi
đỉnh.

"Hai ngan ba trăm vạn!" To Minh đứng tren đai, từ từ ra tiếng.

Thanh am phat ra, bởi vi luc trước hắn tạo thanh thế cực lớn, bay giờ vừa mở
miệng hấp dẫn anh mắt của nhiều người.

Thien Lam Mộng nang len tay ngọc, nhin To Minh đứng tren đai phong số chin,
trầm ngam giay lat, khong mở miệng keu gia.

Trong phong số ba, Nhị cong tử mắt chợt loe, nhin đỉnh ở giữa khong trung
phong đấu gia, lại nhin To Minh ở phong số chin, khoe miệng bỗng lộ nụ cười.

"Xem ra hắn chu ý la vật đo…"

"Nhị cong tử, bảo vật hinh đỉnh hiếm khi xuất thế, nếu người co được hiến cho
Man Cong, co lẽ sẽ co diệu dụng khac." Ông lao họ Trần Thien Mon ở một ben
trầm giọng noi.

"Hiến cho Man Cong?" Ánh mắt Nhị cong tử lộ trầm tư.

Giờ phut nay, trong phong đấu gia, bởi vi Thien Lam Mộng im lặng, Nhị cong tử
suy tư khiến sau khi To Minh ra gia rơi vao khong khi tĩnh lặng.

Tim To Minh đập nhanh, hắn khong lam được may troi nước chảy khong them quan
tam, long căng thẳng.

"Ba ngan vạn!" Một giọng khan khan bỗng vang len.

Theo thanh am xuất hiện, thoang chốc khiến khong khi phong đấu gia kịch liệt
nghẹt thở.

To Minh liếc mắt nhin thấy người ra gia la ong lao đội mũ trước đo.

"Bốn ngan vạn!" To Minh cắn răng một cai, khong do dự qua lau, mở miệng.

Noi ra cai gia bốn ngan vạn, trong phong đấu gia xon xao. Bốn ngan vạn, đay
tuyệt đối khong phải số lượng nhỏ. Du luc trước khong phải khong xuất hiện
qua, nhưng kỳ thật la cuối cung một tỷ cũng tốt, cung bị Hải Đong Tong tieu
phi mấy ngan vạn mua đi cũng đung, trong mắt nhiều người chỉ la kịch vui.

Nhưng hom nay khong giống, đay la đấu gia chan chinh, trong hoan cảnh nay, ra
gia bốn ngan vạn đủ khiến vo số người ho hấp dồn dập.

"Bốn ngan một trăm vạn." Ông lao đội mũ vẫn khong ngẩng đầu, nghe To Minh ra
gia thi tuy theo mở miệng.

"Bốn ngan năm trăm vạn!" To Minh im lặng giay lat, lần nữa bao gia. Đay la tất
cả thạch tệ của hắn, la cực hạn của hắn. Nếu ong lao vẫn tiếp tục, To Minh chỉ
con cach khac.

Ông lao đội mũ suy tư chẳng mấy luc sau, lần nữa mở miệng.

"Năm ngan vạn!"

To Minh nhắm chặt mắt, khi lần nữa mở ra thi ben trong chỉ co binh tĩnh. Hắn
khong nhin ong lao đội mũ ma nhin Hoang Đỉnh troi nổi giữa khong trung. Đỉnh
nay tỏa ra anh sang tuế nguyệt, như no chất chứa tang thương vạn năm.

Ông lao đội mũ thốt ra gia năm ngan vạn, trong phong đấu gia trừ tiếng hit thở
nặng nề ra khong co thanh am nao khac. Cai gia nay khong phải tay mơ co được,
du la trưởng lao Hải Đong Tong phong số tam, lấy tu vi va địa vị, dung vo số
năm mới tich lũy được tai sản hơi vượt qua gia nay một chut.

Khi To Minh im lặng thi, mọi người trong phong đấu gia con đang chờ To Minh
keu gia thi, cửa phong số chin của To Minh bị người nhẹ go.

To Minh khong quay đầu lại, Tử Xa binh tĩnh đi tới. Ngoai cửa phong đứng người
đan ong mặc đồ đen, người đan ong đội mặt nạ trắng, chắp tay hướng To Minh
đứng trong phong, đặt xuống một tui trữ vật trắng xong xoay người đi.

Từ đầu đến cuối người nay khong noi cau gi.

Tử Xa nhiu may, cầm lấy tui trữ vật trở về ben cạnh To Minh. Chỉ la khi ga
nhin thấy chữ 'mộng' Theu tren tui liền hiểu ra cai gi, đưa no cho To Minh.

To Minh nhận lấy, nhin chữ mộng tren tui trữ vật, im lặng giay lat, thần thức
tra trong tui.

"Sau ngan vạn!" Giay phut To Minh thu lại thần thức, hướng phong đấu gia keu
gia!

Gia cả vừa ra lập tức dấy len tiếng xon xao. Gia sau ngan vạn la rất nhiều
người cả đời khong thể co được.

Ông lao đội mũ than thể chấn động, chậm rai ngẩng đầu nhin tren đai phong thứ
chin, than hinh To Minh, cui đầu, khong keu gia nữa.

Lại đợi một luc, giọng của ong lao toc xanh vang vọng trong phong đấu gia.

"Đỉnh nay lấy gia sau ngan vạn thuộc về người phong số chin! Đấu gia hom nay
kết thuc, sang sớm ngay mai sẽ tiếp tục. Lao phu co thể trước tien he lộ, đấu
gia ngay mai sẽ xuất hiện bảo vật cang hiếm thấy hơn!"

Ông lao toc xanh noi xong vung tay ao phải, bỗng chốc mấy hải long ben cạnh
gầm rống, từng đợt song gợn khuếch tan bốn phia. Song gợn đi qua đau la biển
sau hư ảo nay biến mất, lộ ra trời đem va trăng sang, con co tuyết rơi lất
phất.

Trong phong đấu gia, theo đay biển hư ảo biến mất, gio lạnh rit gao đến. Mọi
người dần đứng dậy rời đi, quay về chỗ ở của minh, chờ ngay mai trời sang.

To Minh cũng rời đi, Tử Xa theo sau lưng. Hai người đi ra phong thứ chin, trở
lại chỗ ở me bộ lạc.

Vừa trở về khong bao lau thi co đệ tử Hải Đong Tong đến, vi đưa tới Hoang Đỉnh
khổng lồ cho To Minh va lấy đủ thạch tệ.

Đỉnh nay cỡ trăm trượng, đặt ngoai lều To Minh. To Minh đứng cạnh đỉnh, Tử Xa
đứng phia xa bảo vệ, nhưng vẫn co khong it người ở ngoai lều của minh nhin
hướng nơi nay, từng anh mắt co chut xấu xa.

Đỉnh qua lớn, To Minh thử thu vao trong tui trữ vật nhưng khong lam được.

Tất nhien Hải Đong Tong khong cần biết To Minh lam cach nao mang đi cai đỉnh.
Thậm chi mười mấy người khieng đỉnh đến cũng đứng khong xa nhin. Nếu như To
Minh khong cach nao mang đi cai đỉnh, mặc kệ no bị đặt ở ben ngoai một đem thi
việc nay sẽ thanh tro cười.

To Minh đứng cạnh đỉnh khổng lồ, khoảng cach gần như vậy, hắn thậm chi cảm
nhận được đỉnh tran đầy tang thương. Vật nay tựa như người gia, trải qua thời
đại thay đổi, cũng co lẽ đa qua nhiều chủ nhan.

Nang tay len, ấn vao đỉnh khổng lồ, To Minh khep mắt. Thần thức của hắn thuận
theo ban tay tỏa ra, dung nhập vao trong đỉnh. Khoảnh khắc thần thức tiến vao
đỉnh, To Minh giật bắn người.

Lực lượng menh mong từ trong đỉnh bắn ra, thẳng đến thần thức của To Minh, tựa
như hủy diệt, như song dữ lũ lụt, muốn nhấn chim thần thức To Minh. Tất cả xảy
ra qua nhanh, phản lực chớp mắt đến, đụng vao thần thức vo hinh của To Minh.

"Nam…om…toi…" To Minh nhẹ đọc ra mấy am khong thuận miệng.

Thanh am nay người ngoai nghe khong hiểu, chỉ co đoi moi hắn khep mở. Đay la
trong ký ức của hắn, khi lần đầu bước vao khong gian kỳ lạ co được cach luyện
đan dược, nhin đồ an đỉnh trong đầu hiện ra cach khống chế Hoang Đỉnh như thế.

Từ khi hắn co được thi đay la lần đầu tien sử dụng. Ba am tiết đơn giản nhưng
ben trong ẩn chứa lực lượng To Minh khong thể hiểu. Khi chữ thứ nhất hắn noi
ra, hắn cảm nhận ro mau thịt rung len, dường như bị lực lượng trong am tiết
hut đi, thuận theo tay phải dung nhập vao đỉnh khổng lồ.

Khi thốt ra am thứ hai, xương cốt trong người To Minh như ma sat, cũng khong
thể noi la ma sat, la loại xương cốt toan than chấn động. Loại chấn động nay
truyền ra ngoai thanh am 'om'.


Cầu Ma - Chương #307