Người đăng: Boss
Trong gio tuyết, tiếng gio nghe vao tai một số người như khuc nhạc rền rĩ vang
vọng. Như Bạch Tố giờ phut nay, siết chặt cổ ao long, thở ra khi thanh khoi
trắng.
Tiếng gio nghe vao tai một số người, khong phải rền rĩ ma tựa tiếng thở dai
khong biết đến từ ai. Như la To Minh, hắn đi tren mặt tuyết, đạp tuyết đọng,
nghe trong tiếng gio hỗn loạn tiếng rao rạo tren mặt đất, tiến tới trước.
Hai người đi khong nhanh, khong ai noi chuyện, đon gio tuyết dần đi xa.
Gio rất lớn, tuyết khong nhỏ. Bong tuyết lất phất rơi, rơi tren bả vai họ, rơi
tren quần ao, rơi tren toc.
"Ngươi…ngươi va co ấy, năm đo cũng từng đi trong gio tuyết như vậy, đung
khong?"
Thật lau sau, ben tai To Minh vang giọng dịu nhẹ của Bạch Tố.
"Cuối cung co vẫn hỏi điều nay." Bước chan To Minh khong tạm dừng, cứ đi mai,
trong thanh am như chất chứa than khẽ.
"Ta khong nen hỏi?" Bạch Tố đi nhanh vai bước, song song với To Minh, nghieng
đầu nhin hắn.
"Ta va co ấy, rất nhiều năm trước, từng đi như vậy." To Minh im lặng giay lat,
khẽ noi, mắt co hoai niệm.
"Ta va co ấy thật sự rất giống?" Bạch Tố cui đầu, khẽ khang hỏi.
"Rất giống, trừ một it chi tiết nhỏ." Giọng To Minh bay trong gio tuyết.
"La sai cai nay sao?" Bạch Tố ngừng bước chan, từ trong ngực lấy ra hai đồ
vật, trước mặt To Minh đeo len vanh tai, khoe miệng tươi cười ngẩng đầu nhin
hắn.
Khi To Minh nhin thấy đoi khuyen tai đeo tren tai Bạch Tố, than thể chấn động,
mắt hoảng hốt. Đoi khuyen tai nay tồn tại trong ký ức của hắn, la vật thuộc về
Bạch Linh.
Bạch Tố đeo khuyen tai, trong đem tran ngập gio tuyết, đặc biệt la tuyết rơi
giữa hai người, khiến To Minh hoảng hốt, dường như trở lại năm thang tươi đẹp
đo, dưới Ô Sơn, trong tuyết, từng dĩ vang.
"To Minh, khong phải anh đa noi sẽ mang toi đi vong vong sao…" Bạch Tố vẻ mặt
xấu hổ, nhưng khong cui đầu, nhin chằm chằm To Minh, nhỏ nhẹ noi.
Cau nay thốt ra, Bạch Tố cảm giac ro rang, To Minh trước mắt trong khoảnh khắc
như đong cứng trong gio tuyết, ngay cả anh mắt cũng đong lại.
Nhin bộ dang của To Minh trước mắt, trong long Bạch Tố nổi len đắc ý. Co vi
một ngay nay đa chuẩn bị từ lau.
"Con thiếu chut…" Đang luc Bạch Tố đắc ý thi To Minh hai mắt nhắm nghiền, khẽ
thở dai, luc mở mắt ra thi trong mắt vẫn binh tĩnh như cũ, xoay người đi tới
trước.
Bạch Tố mở to mắt, co chut khong cam long giậm chan, vội vang đi theo.
Giờ phut nay, trong nơi Hải Đong Tong tổ chức đấu gia, ở goc bộ lạc tạm thời,
hang loạt lều da co một cai lều ro rang xa hoa hơn nhiều, Tư Ma Tin ngồi xếp
bằng tại đo, đoi mắt khep bỗng nhien mở ra, trong mắt chợt loe vui sướng.
'Sẽ khong sai. Mới nay trong nhay mắt, ta cảm nhận được Man Chủng manh nha sắp
thanh! Vị tri Man Chủng la tren tuyết nguyen ngoai bộ lạc. Man Chủng dao động
manh liệt vượt qua tất cả Man Tử ta co, người nay chinh la To Minh! Bạch Tố,
ta co thanh cong hay khong, toan nhờ vao co!'
Vốn Tư Ma Tin đa từ bỏ việc từ chỗ Bạch Tố hạ Man Chủng rồi. Y cho rằng minh
rất kho thanh cong, cho nen mới gay chuyện Tử Xa, mượn Bắc Cương bộ lạc giết
To Minh. Nhưng ai ngờ việc nay sẽ xuất hiện kết quả như vậy.
Đối với việc Bạch Tố, y vừa hận vừa khong dam đắc tội. Y con cần đối phương
giup đỡ tiến vao Thien Han Động, tuy thời gian hơi dai, đến nay chưa co kết
quả nhưng du sao cũng la hy vọng.
Y đa tinh hết rồi, nếu trước Thien Lam Săn Vu con chưa được hồi đap tiến vao
Thien Han Động, To Minh cũng khong trở thanh Man Tử của y, vậy y nhất định
phải tham gia cuộc chiến Thien Lam Săn Vu, đạt đủ số đầu người.
Hai việc nay chỉ co một việc hoan thanh, y co thể khong cần ham chiến ma tập
trung việc tiến vao Thien Mon. Hom nay ban đem đột nhien manh động khiến long
Tư Ma Tin sung sướng hẳn len.
Y đứng dậy, ven cửa lều, nhin trời đất phương xa, trong mắt co hưng phấn va
mong chờ.
"Bạch Tố, co la quý nhan trong mạng của Tư Ma Tin ta. Nếu việc nay co giup ta
lam tốt, Tư Ma Tin tại đay thề sẽ lấy co lam vợ!" Tư Ma Tin thi thao, siết
chặt nắm tay, hit sau vai hơi để minh binh tĩnh lại, ngồi xếp bằng tren mặt
tuyết.
Trong gio tuyết, To Minh đi tren mặt tuyết, Bạch Tố khong cam long theo sau,
đoi khi hậm hực liếc To Minh, khong biết trong đầu nghĩ tới cai gi.
Bay giờ co khong biết, phương xa trong bộ lạc, Tư Ma Tin nhin chằm chằm nơi
nay, sốt ruột chờ đợi.
Thời gian chậm rai troi qua, rất nhanh đa đến đem khuya, anh trăng tren trời
như bị bong tuyết cắt thanh mảnh vỡ, nhưng giay tiếp theo lại hồi phục, cho
người cảm giac nhin lầm.
"Đa khuya rồi, nếu co khong con chuyện khac thi trở về thoi." To Minh ngừng
bước, quay đầu nhin Bạch Tố.
Bạch Tố lặng im khong noi.
To Minh đi dọc theo đường cũ trong gio tuyết.
"To Minh!" Bạch Tố đứng đo đột nhien len tiếng.
Giay phut To Minh xoay người, Bạch Tố chạy nhanh tới om hắn, đầu vui sau vao
ngực hắn. To Minh im lặng giay lat, nang tay len vịn vai Bạch Tố.
Bạch Tố ngẩng đầu len, nhin To Minh, trong mắt đầy phức tạp, con co ý nghĩa
noi khong ro, nhin chăm chu.
"Trong gio tuyết, nếu như chung ta cứ đi mai, co hay khong sẽ đi tới…đầu bạc…"
Bạch Tố khe khẽ thi thao.
Thanh am trong gio tuyết như xuyen thấu năm thang rơi vao tai To Minh. Khiến
mắt hắn co đau thương.
Bay giờ, trong bộ lạc, Tư Ma Tin ngồi xếp bằng ở mep lều người run len, đoi
mắt lộ ra tia sang hưng phấn, gần như co thể so với trăng sang.
Tim y đập nhanh. Y co thể cảm nhận ro rang, phia xa tren tuyết nguyen, hơi thở
Man Chủng ngay cang đậm, con kem một chut la co thể hoan toan thanh cong.
Loại cảm giac nay khiến y hưng phấn, muốn ngửa đầu cất tiếng cười to.
'To Minh a To Minh, mặc kệ tu vi ngươi ngay cang tăng, nhưng rốt cuộc ngươi
vẫn qua tự tin, tam ý của Bạch Tố vẫn luon co ta. Co ấy sẽ theo ta dặn hoan
thanh ý chi của ta! Rốt cuộc ngươi vẫn la trở thanh Man Tử của ta!!!'
Tư Ma Tin kich động nhin tuyết nguyen phương xa, chờ đợi.
Tren tuyết nguyen, To Minh nhin Bạch Tố, ben tai quanh quẩn thanh am của co,
trong mắt đau thương cang đậm, chậm rai nhắm mắt lại.
Bạch Tố biểu tinh cang them phức tạp, co nhin To Minh, chần chờ va do dự.
"Cứ như vậy kết thuc đi. Bạch Tố, co khong phải la nang, khong cần kho xử
minh." To Minh phat ra tiếng khan khan. Hắn mở mắt ra, ben trong chất chứa đau
thương, co thương hại. Nang len tay phải, trong long ban tay hắn ngưng tụ một
it bong tuyết thanh cầu tuyết.
"Bỏ no trong long ban tay, hoa tan. Khi tuyết hoa thanh nước, co vẫn la co, co
khong phải la nang."
Bạch Tố ngơ ngac nhin tuyết trong tay To Minh, lat sau chinh co cũng khong
biết tại sao, như la ma xui quỷ khiến, khẽ noi.
"To Minh, con nhớ ước hẹn của chung ta khong…"
Khoảnh khắc co noi ra cau nay, tay To Minh ro rang run rẩy.
"Nhưng ma anh…khong thực hiện ước hẹn nay…" Bạch Tố thi thao, lui mấy bước,
nhin To Minh.
Tuyết trong long ban tay To Minh hoa tan thanh nước. Hắn nhin Bạch Tố, cười
cay đắng, gật đầu.
Bạch Tố nhin To Minh như vậy, tim bỗng đau nhoi. Co khong dam đối mặt To Minh,
lảo đảo lui bước, mai đến cang lui cang xa, mai đến lui tới khi trong tầm mắt
khong con bong dang To Minh.
Trong bộ lạc, tiếng cười của Tư Ma Tin vang vọng. Y đứng đỏ, vẻ mặt kich động
va nỗi vui sướng khong thể che giấu. Y cảm giac ro rang, Man Chủng tren tuyết
nguyen đa hoan toan thanh cong. Y thậm chi cảm nhận được tồn tại sự lien hệ,
lien hệ nay cho y cảm giac, chỉ cần một ý niệm của minh la co thể quyết định
sinh tử của Man Chủng nay!
"To Minh a To Minh, ngươi rốt cuộc vẫn trở thanh Man Chủng của Tư Ma Tin
ta!!!" Tư Ma Tin cười to, nhoang người len vọt ra, lao thẳng đến tuyết nguyen.
Y phải xem coi bộ dạng hiện giờ của To Minh!
Đang đi thi Tư Ma Tin khựng lại, tren binh nguyen, y thấy Bạch Tố như mất hồn
lảo đảo đi tới. Tư Ma Tin vui sướng tới gần Bạch Tố.
"Tố nhi, đa khiến muội chịu uất ức!" Tư Ma Tin định om lấy Bạch Tố nhưng bị co
bản năng ne ra, biểu tinh phức tạp, khong len tiếng.
"Ta vốn muốn đi gặp tan Man Tử To Minh nay, nhưng muội quan trọng hơn hắn, ta
ở ben cạnh muội, để hắn tới bai kiến chung ta." Tư Ma Tin vo cung kich động,
khong để ý vẻ mặt Bạch Tố, động ý niệm, đối với Man Chủng y cảm ứng được hạ
lệnh tiến tới.
Nhưng sau khi truyền ra mệnh lệnh, dần dần Tư Ma Tin biến sắc mặt. Từ vui
sướng kich động biến chần chờ, từ chần chờ biến kho hiểu, cuối cung la đổi sắc
mặt.
Tren tuyết nguyen, To Minh ngồi đo, nhin tuyết tren trời, biểu tinh chẳng co
chut đau thương ma la binh tĩnh khong gợn song. Hắn nhẹ lắc đầu.
"Bạch Linh, toi đa cho co ấy một cơ hội, đay la lựa chọn của co ấy. Từ nay về
sau, du co ấy co giống như co, cho du giống đến như cung một người, cũng sẽ
khong tạo ra gợn song trong tam toi. Kết thuc, gồm cả lần đầu tien tam biến
của toi."
To Minh cui đầu, tay phải nang len phất một cai, ban vẽ xuất hiện. Cach thật
lau sau hắn lần đầu tien lật mặt chinh ban vẽ, nhin minh trong ban vẽ, nhin
cọng cỏ xanh dưới chan minh trong ban vẽ. Trong mắt To Minh, tranh đa biến
đổi.
Minh trong tranh nhấc chan len, cỏ quấn chan bị hắn nang len, đạp qua, như gio
thổi khong để lại dấu vết.
Theo hinh ảnh biến đổi, khi chất lột xac lan tran từ người To Minh. Toc hắn
xoa tung bay trong gio. Đoi mắt hắn lộ ra tang thương như nhin thấu chuyện gi
đo trong thế gian. Tuyết xung quanh bỗng chốc ua tới chỗ hắn.
Tren người hắn, trong Huyết Nguyệt Ô Sơn Đồ lần đầu tien xuất hiện tuyết bay.
Huyết Nguyệt Ô Sơn Phong Tuyết Đồ!