Thỏa Hiệp


Người đăng: Boss

Trong khi To Minh cười khổ, phia xa Thien Ta Tử bước ra một bước, hư khong
xuất hiện song gợn vặn vẹo. Than hinh ong giống như luc To Minh mở ra tốc độ
nhanh nhất, khoảnh khắc biến mất khong con bong dang, khi xuất hiện thi đa ở
trước mặt lao gia đầu bạc.

Lao gia đầu bạc con ngươi co rut, đang định lui ra sau thi tay trai gầy go của
Thien Ta Tử tum lấy ao lao.

"Ta khong đien, ta thặt khong đien, ta chữa rồi, đều khỏe rồi…Sao ngươi noi ta
đien!!!" Mắt Thien Ta Tử đỏ rực gầm với lao gia đầu bạc, sắc mặt biểu tinh của
ong, bất cứ ai thấy thi đều nhin ra tựa như minh bị phat hiện bi mật, căng
thẳng va hoảng sợ, muốn giải thich để che giấu cai gi.

Hinh ảnh nay rơi vao mắt tộc nhan Quỷ Đai xung quanh thi anh mắt nhin Thien Ta
Tử cang đầy sợ hai.

Lao gia đầu bạc cũng la tinh thần chấn động. Đay khong phải lần đầu tien lao
gặp Thien Ta Tử, đối với tin đồn lien quan đến Thien Ta Tử thi lao cũng biết
một chut. Vốn khong đặt ở trong long, nhưng hom nay, khi lao bị Thien Ta Tử
bắt lấy, lao chợt phat hiện, Thien Ta Tử trước mắt co gi đo đang sợ khiến lao
kinh hồn.

"Chết tiệt, đa noi ta khong phải đien, ngươi tin khong? Ngươi tin khong?"
Thien Ta Tử rống to, nước miếng phun ra khiến lao gia đầu bạc cach ong gần
nhất giay dụa muốn ne, nhưng ro rang…khong lam được.

"Thien Ta Tử, đồ đien, ngươi muốn lam gi? Nơi nay la Quỷ Đai bộ lạc, nơi nay
la Bắc Cương bộ lạc thuộc Thien Han đại bộ lạc, ta cang la Khoi Thủ Quỷ Đai!!!
Nếu ngươi dam bị thương ta, ta muốn Cửu Phong Thien Han Tong ngươi cả nha chon
cung!" Lao gia đầu bạc giay dụa gầm len, sắc mặt tran ngập phẫn nộ. Nhưng dưới
giận dữ lại che giấu sợ hai.

"Ngươi ngươi ngươi…" Dường như Thien Ta Tử sốt ruột đến hốc mắt ướt nước, tuy
thời lệ sẽ trao ra, phat cuồng rống to.

"Tại sao ngươi cứ phải noi ta đien! Ta khong phải, ta khong phải đồ đien, ta
thật sự chữa hết! Khong tin…khong tin ngươi nhin cai nay đi!" Dường như Thien
Ta Tử nghĩ tới cai gi, vừa tum lao gia đầu bạc tay phải vừa sờ vao ngực, lục
lọi lấy ra một khối mộc giản nhỏ.

Thien Ta Tử lấy mộc giản nem ra phia sau, mộc giản hoa thanh vệt sang am u lao
thẳng đến chỗ To Minh cach khong xa.

"Lao tứ, đọc thứ ghi ben tren cho vi sư, để họ nghe xem!" Thien Ta Tử biểu
tinh đắc ý, nhưng vẫn la hung tợn nhin chằm chằm lao gia đầu bạc trước mặt.

To Minh ngẩn ra, đon lấy mộc giản, cui đầu nhin, biểu tinh biến quai quai.

"Đọc!" Thien Ta Tử bất man keu len.

"A…" To Minh chần chờ một luc, thanh am quanh quẩn bốn phia.

"Phan bộ Tay Vực Thien Han đại bộ lạc…thừa nhận Thien Ta Tử khong đien, thừa
nhận hắn đa trị hết…" To Minh chớp chớp mắt, cười khổ, ngẩng đầu nhin Thien Ta
Tử.

Thien Ta Tử vẻ mặt tran đầy đắc ý, nhin lao gia đầu bạc, biểu tinh huenh hoang
keu to.

"Thế nao? Đay la bằng chứng! Nhin thấy khong? Thien Han Tay Vực chứng minh cho
ta!"

"Lao tứ, lật lại, mặt sau con co, đọc tiếp đi."

To Minh lật lại mộc giản, nhin chữ viết phia sau, lắc đầu cười khổ, lần nữa
cất tiếng noi.

"Phan bộ Đong Khu Thien Han đại bộ lạc thừa nhận Thien Ta Tử khong đien, thừa
nhận hắn đa trị hết…"

"Phan bộ Nam Hoang Thien Han đại bộ lạc, thừa nhận Thien Ta Tử khong đien,
thừa nhận hắn đa trị hết…"

"Thien Han đại bộ lạc, thừa nhận Thien Ta Tử tuyệt khong phải ten đien…" Khi
To Minh đọc ra hết những chữ đo, vẻ mặt của Thien Ta Tử cang đắc ý hơn. Ông
tum lao gia đầu bạc ngay ra tại chỗ, ha miệng gao to.

"Nghe thấy chưa? Ta khong đien, ta đa chữa rồi, đay chinh la chứng cứ! Nếu
ngươi khong tin, ta con co ne!" Thien Ta Tử lần nữa từ trong ngực lấy ra hơn
phan nửa mộc giản, nem hết cho To Minh.

"Địch Nguyen bộ lạc thừa nhận Thien Ta Tử đại nhan khong đien…"

"Hứa La bộ lạc thừa nhận Thien Ta Tử đại nhan…đa trị…"

"Thien Lam Thanh, thừa nhận Thien Ta Tử khong phải đồ đien, hắn binh thường…"

"Hải Đong bộ lạc, thừa nhận Thien Ta Tử khong khung đien…"

To Minh cang đọc cang kinh dị, chữ viết mỗi mộc giản đều khong giống, hiển
nhien la từ tay những người khac nhau. Nếu những mộc giản nay thật sự đến từ
bộ lạc khac biệt, vậy Thien Ta Tử…

To Minh hit sau, hắn nhin thấy Thien Lam Thanh, nhin thấy Hải Đong bộ lạc…

Theo To Minh đọc ra, chẳng những hắn chấn động, xung quanh hễ ai nghe thấy lời
nay đều ngay như phỗng, nhin chằm chằm Thien Ta Tử ở giữa khong trung rất la
đắc ý,

"Ta sớm noi rồi, ta khong đien, bay giờ cac ngươi tin chưa!" Tren mặt Thien Ta
Tử la bộ dạng như bị ăn hiếp, du bởi vi đội khăn trum đầu nhưng vẫn thấy ra
đoi chut từ mắt va miệng lộ ra ngoai.

Lao gia đầu bạc bị Thien Ta Tử tum lấy mở to mắt, nửa ngay noi khong nen lời.
Lao khong dam noi nữa. Lao cực kỳ chắc chắn rằng, Thien Ta Tử trước mắt, thật
sự la người đien, nếu minh cứ nhất quyết thi rất co thể sẽ chọc giận Thien Ta
Tử.

Đối với người đien thi chuyện gi đều lam được.

'Đien…đay la kẻ đien, nếu mộc giản la thật, vậy y thật sự la đien. Một người
binh thường tuyệt đối khong đi nhiều chỗ như vậy lấy bằng chứng minh khong
đien. Nếu những cai nay la giả, y nhất định la đồ đien.' Lao gia đầu bạc, Khoi
Thủ Quỷ Đai bay giờ mim chặt moi.

"A? Sao ngươi khong noi gi? Ngươi khinh thường ta!" Thien Ta Tử trừng mắt.

Lời vừa thốt ra thi ngay cả To Minh cũng đồng tinh lao gia đầu bạc.

"Ngươi lại dam khinh thường ta, ngươi ngươi ngươi…tại sao ngươi khinh thường
ta? Ngươi vẫn cho rằng ta đien đung khong!!!" Thien Ta Tử bỗng giận dữ, mặt
căng cứng, trong mắt lộ tia sang như la muốn giết người diệt khẩu.

Tia sang nay co lẽ người ngoai khong nhin ra ý nghĩa, nhưng lao gia đầu bạc bị
ong tum lấy thi thấy ro.

"Ngươi thật la qua đang! Ta ton trọng ngươi như vậy, con lấy ra chứng cứ cho
ngươi xem, vậy ma ngươi vẫn cho rằng ta đien!" Thien Ta Tử vẻ mặt giận dữ, tay
phải nang len, xem bộ dang như la muốn bop chết lao gia đầu bạc.

Ông lao mở to mắt, vung vẫy. Nhưng từ trước lao đa phat hiện, trong cơ thể
minh tất cả tu vi vận chuyển bởi vi bị Thien Ta Tử ma như mất đi, khong thi
triển ra được chut nao.

Bay giờ theo Thien Ta Tử nang len tay phải, nỗi sợ hai chết choc tran ngập tim
lao gia đầu bạc, khiến mặt lao lộ ra khủng hoảng, ha miệng muốn noi cai gi.
Nhưng Thien Ta Tử khong cho lao cơ hội, siết chặt cổ lao, đoi tay mạnh dung
sức, mặt lao gia đầu bạc lập tức nghẹn đỏ bừng.

To Minh mắt chợt loe, hắn biết nếu lao gia đầu bạc chết thi sự việc sẽ lập tức
biến thanh chuyện lớn. Nhưng hắn khong sợ hai, mắt đầy sat khi. Giay phut lao
gia đầu bạc bị sư ton giết chết, hắn sẽ nhanh chong ra tay, trước khi mấy
người khac phản kich thi ra tay giết ngay.

Nhị sư huynh va ga đan ong da đen ở một ben đa đanh nat mười mấy quỷ ảnh con
nit, co khong it bị Nhị sư huynh nuốt mất. Bộ dạng của y vẫn như luc trời tối,
toan than tỏa khi lạnh, vẻ mặt lạnh lung, nhưng giờ đay trong anh mắt lạnh lẽo
co sat khi.

Nhưng khi lao gia đầu bạc sắp bị Thien Ta Tử bop chết, khi tất cả tộc nhan Quỷ
Đai bộ lạc quỳ tren mặt đất biểu tinh tran ngập kinh khủng va đien cuồng, muốn
bất chấp tất cả phản kich…

Một thanh am gia nua bất đắc dĩ chậm rai vang vọng trong coi trời đất nay.

"Ngươi khong đien, ngươi đa trị…lao phu Mặc Sơn chứng minh cho ngươi."

Giọng noi nhẹ nhang bay tới, truyền khắp thien địa. lao gia đầu bạc trong tay
Thien Ta Tử đột nhien run bần bật, tựa như tan vỡ, hoa thanh vo số sau đen
nhỏ. Những con sau nay vội vang bay lượn, chi chit rậm rạp bay nhanh ra ngoai
mấy trăm met rồi mới ngưng tụ thanh bộ dang lao gia đầu bạc.

Biểu tinh của lao vẫn con đọng lại sợ hai, như sống sot sau tai nạn, hướng hư
vo quỳ lạy.

"Bai kiến Man Cong, cảm ơn Man Cong cứu mạng."

Chỗ lao gia đầu bạc quỳ lạy, hư vo co song gợn quanh quẩn, ben trong từ từ
bước ra một ong lao mặc ao đen. Ông lao khong để ý đến Khoi Thủ Quỷ Đai bộ
lạc, ma nhin hướng Thien Ta Tử.

"Thien Ta Tử."

Lao vừa thốt lời thi Thien Ta Tử hừ lạnh một tiếng, cũng khong them để ý Khoi
Thủ Quỷ Đai bộ lạc quỳ đo ma trợn trừng mắt.

"Ta khong phải la Thien Ta Tử!"

Khoảnh khắc Man Cong Quỷ Đai bộ lạc đi ra thi To Minh toan than chấn động, hắn
cảm nhận ap lực như ẩn như hiện. Áp lực nay khiến khi huyết toan than hắn như
đong lại, biểu tinh biến nghiem trọng. Nhưng giờ phut nay nghe lời của sư ton
thi dường như ap lực biến mất.

To Minh cười cười. Hắn lờ mờ cảm thấy nếu Man Cong Quỷ Đai bộ lạc nay cứ noi
tiếp, co lẽ sẽ bị sư ton vong đi vong lại, dẫn tới lời luc trước.

"Như vậy la lao phu đa nhận sai người, nen gọi cac hạ như thế nao?" Man Cong
Quỷ Đai bộ lạc mặc đồ đen mỉm cười, biểu tinh chẳng lộ chut vui giận, binh
thản hỏi, nhin Thien Ta Tử.

"Lao phu la Thien Ta Tử! Ba nội no, ngươi khong biết ta? Luc ngươi con nhỏ ta
từng om ngươi, thế ma ngươi khong nhận ra ta, ngươi con hỏi ta la ai?" Thien
Ta Tử trừng mắt, ra vẻ tức giận.

Man Cong vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu chắp tay hướng Thien Ta Tử.

"Sư thuc, đừng đua nữa, việc nay ta chỉ mới vừa biết nguyen do, la tộc nhan
của ta khong đung. Ta đa mang tới nghiệt suc." Lao cười khổ noi, vung tay ao
phải.

Lập tức trong hư vo co một than hinh lảo đảo đi ra, bum một tiếng bị ep quỳ
tại đo.

Đo la một ga trai trang, nửa than trần, toc quấn mấy vong ở cổ, tren mặt đầy
phẫn nộ va khong cam long, con co kinh sợ.


Cầu Ma - Chương #292