Người đăng: Boss
Giọng trước la đến từ gian nha dưới gốc cay gần mep tuyết nguyen, đến từ vuốt
quỷ vươn ra tren trời.
Giọng sau, tức đến từ…Thien Ta Tử.
"Noi đung lắm, ba nội no, mấy thằng nhoc cac ngươi quậy đủ chưa?" Thien Ta Tử
mặc ao dai trắng, tren đầu đội khăn đen, lộ ra mắt va miệng, trong rất la…lạ.
Khi ong phat ra thanh am thi tren trời, vuốt quỷ chộp hướng Nhị sư huynh chẳng
những khong tạm ngừng ma tốc độ cang nhanh, chớp mắt lao thẳng tới y. Nhưng
khoảnh khắc no tới gần, Nhị sư huynh khong động, trước người y bỗng xuất hiện
đoan khoi đen.
Khoi kia nhin thi giống với khi thể tren người Nhị sư huynh nhưng kỳ thật hoan
toan khac, theo khoi đen ngưng tụ, từ ben trong đi ra một ga đan ong.
Ga đan ong cả người đen thui, cao hơn hai met, trong như người khổng lồ đứng
trước mặt Nhị sư huynh. Khoe miệng nhếch len cười nhe răng, đanh một đấm vao
vuốt quỷ.
Người nay la một trong tam bach no Đại sư huynh phai tới!
Năm đo ga la mau, đien cuồng truy cầu giết choc. Bay giờ ra tay, lập tức đụng
vao vuốt quỷ phat ra tiếng nổ kinh thien động địa. Vuốt quỷ bị ep lui vai met,
nhưng người ga đan ong cũng run len, hộc ra bung mau.
Ga hộc mau tươi chẳng những khong uể oải, ngược lại them hưng phấn, ngửa đầu
gầm lao thẳng tới vuốt quỷ. Trong luc tiến len, người nay nang tay phải vỗ
lồng ngực.
"Cửu Le Di Trạch, Huyết Uyen Cấm Chu!"
Cu vỗ nay cơ thể ga quai dị biến thanh bốn, năm mảnh!!!
Đoi tay, đoi chan, đầu, than hinh tach ra, hoa thanh vai khoi đen, trong luc
bay ngưng tụ một chỗ, hinh thanh vong xoay đen, một tiếng gầm trầm thấp phat
ra từ trong vong xoay.
Thanh am kia như đến từ suối vang tham sau, lộ ra giết choc va đien cuồng đối
với sinh mệnh. Khi tới gần vuốt quỷ thi từ sau trong vong xoay vươn ra một ban
tay đỏ như mau. Tay khong co da, chỉ co thịt, mặt tren khắc vo số phu văn tum
lấy vuốt quỷ mạnh keo.
Hai ban tay khac nhau đụng chạm giữa khong trung, cung bung phat lực lượng
mạnh nhất. Trong tiếng nổ, từng tiếng hết thảm quanh quẩn. Chỉ thấy vuốt quỷ
bị xe rach, phần bị xe bị keo vao trong vong xoay.
Cung luc đo, vong xoay chấn động, ben trong truyền ra tiếng răng rắc, sau đo
lại hoa thanh khoi đen, ngưng tụ thanh than hinh ga đan ong.
Ga đan ong hộc bai mau, ngửa đầu cuồng cười, lau mau nơi khoe miệng boi tren
lồng ngực.
"Thien Ta Tử, ngươi co ý gi!?"
Canh tay quỷ mất đi ban tay nhanh chong biến mất trong bong đem. Cung luc đo,
trong gian nha mep băng nguyen truyền ra thanh am phẫn nộ.
"Lao nhị, ngươi xuống cho ta!" Thien Ta Tử đội mũ lắc người, nghieng đầu nhin
Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh biểu tinh binh tĩnh, chậm rai đap xuống đứng cạnh To Minh, cung
kinh cui đầu hướng Thien Ta Tử.
"Con co ngươi nữa, la lao đại để ngươi tới chứ gi, cũng xuống cho ta!"
Ga đan ong da đen trừng mắt, lộ ra kiệt ngạo, nhưng khong biết nghĩ tới cai
gi, lập tức hoa thanh thuận theo, nhoang người len đứng cạnh Thien Ta Tử.
"Sư ton…" To Minh chần chờ một lat, nhỏ giọng noi.
"Cam miệng!" Thien Ta Tử trừng mắt, chỉ vao To Minh va Nhị sư huynh, con co ga
đan ong da đen, biểu tinh tức giận. Sự tức giận đo khong giống giả bộ, ma thật
sự la nổi giận.
"Nhin xem việc tốt cac ngươi đa lam, to gan qua nhỉ? Quậy đủ rồi chưa?"
Đang luc Thien Ta Tử dạy dỗ đệ tử thi trong gian nha ở mep tuyết nguyen lần
nữa truyền ra thanh am gia nua.
"Thien Ta Tử, việc nay ngươi phải cho Quỷ Đai bộ lạc chung ta một giải thich!"
Thien Ta Tử khong ngoai đầu lại ma trừng đam To Minh, bộ dang nổi giận khiến
To Minh bản năng nhin Nhị sư huynh ben cạnh.
Nhị sư huynh cui đầu khong noi lời nao
"Co cac ngươi lam như vậy sao? Cac ngươi noi xem, co sao? Chạy tới bộ lạc
người ta, đanh giết một trận đa đời. Nao nao nao, noi cho ta cac ngươi quậy đa
chưa!? Ba nội no, lao tử một đường đi theo mấy thằng nhoc cac ngươi, thật la
nhin khong nổi ma!" Thien Ta Tử rống to.
"Cac ngươi đang quậy, đang giết người đo hả? Đay la xong bộ lạc người khac
sao? Co kiểu xong như cac ngươi khong? Khong co chut khi thế gi cả, tức chết
ta! Cac ngươi đứng đo nhin, để sư ton dạy cho biết cai gi la xong bộ lạc, cai
gi gọi la pho trương!" Thien Ta Tử chẳng những khong giảm lửa giận, ngược lại
cang noi giọng cang lớn, bộ dang chỉ tiếc khong ren sắt thanh thep, suýt chut
đấm ngực giậm chan.
"Thien Ta Tử!!!" Một giọng noi tức giận khong kem hơn Thien Ta Tử bao nhieu
phat ra từ gian nha.
"A? Ngươi đang keu ai đo? Lao tử mới khong phải la anh minh thần vo, anh tuấn
phong lưu, trời sinh bất pham, tu vi cai thế, khoi ngo vạm vỡ, con co gi ta,
a, thong minh tuyệt đỉnh, may kiếm mắt sang van van va van van Thien Ta Tử!"
Thien Ta Tử lập tức quay đầu nhin gian nha phia xa, vỗ ngực, bộ dang rất la
kieu ngạo.
"Con mắt nao của ngươi thấy ta giống Thien Ta Tử? Đang tiếc qua, ta thật sự
khong phải Thien Ta Tử!" Thien Ta Tử chớp mắt, vội noi.
"Đủ rồi, Thien Ta Tử, sư đồ mấy người đi tới Quỷ Đai ta…"
Chưa đợi thanh am gia nua noi xong, một tiếng ru the lương lớn hơn lao gấp mấy
lần phat ra từ miệng Thien Ta Tử.
"Ta khong phải Thien Ta Tử, ta thật sự khong phải Thien Ta Tử!" Thien Ta Tử vẻ
mặt căng thẳng, lớn tiếng het thảm, nhoang người len chộp lấy một tộc nhan Quỷ
Đai bộ lạc quỳ hướng gian nha, giống như tum thu nhỏ lơ lửng trước mặt minh,
mắt đỏ rực trừng tộc nhan đa bị hu đến ngay ngốc.
"Ngươi noi đi, ta co phải la Thien Ta Tử khong!?"
Tộc nhan Quỷ Đai bộ lạc run bần bật, vội lắc đầu.
Tren mặt Thien Ta Tử lập tức lộ nụ cười, quăng ga sang ben.
"Thien Ta Tử, ngươi qua đang rồi!" Tiếng gầm giận dữ truyền ra từ gian nha.
Chỉ thấy đại thụ ben ngoai gian nha bay giờ đột nhien quai dị mấp may. Ben
tren tất cả la cay đen đều rơi rụng, đan xen bay bay hoa thanh mười tam quỷ
ảnh tựa con nit, dữ tợn ha miệng, cai đầu tach ra hoa thanh khoi đen đậm đặc
lao thẳng đến Thien Ta Tử.
Thien Ta Tử mở to mắt, ben trong cũng co giận dữ.
"Ta khong phải Thien Ta Tử, đang chết, ta khong phải la Thien Ta Tử!" Ông noi,
than thể tiến len một bước, định xong tới mười tam quỷ vật thi đột nhien khựng
lại, ngoai đầu hung tợn trừng đam To Minh.
"Lam gi đo? Cung xong len! Cac ngươi muốn lao gia ta một minh đi a?"
Nhị sư huynh mắt chợt loe, người thứ nhất lao ra, tốc độ cực nhanh, chớp mắt
đa vượt qua Thien Ta Tử, khoe miệng lộ nụ cười am trầm, trong mắt lạnh lung.
Người thứ hai lao ra la ga đan ong da đen. Biểu tinh của ga co tan nhẫn, hu
quai dị, tựa như khoi đen xe gio bay đến.
Du To Minh la người cuối cung đi ra, nhưng tốc độ của hắn thi chỉ cần một bước
la lao tới trước nhất. Ngoai người lượn lờ Giap Thần Tướng, Ham Sơn Chuong
vang vọng, bởi vi bổn mệnh set khiến trời đem bỗng vang tiếng sấm.
Trong người To Minh, khi bổn mệnh mảnh nhỏ kỳ lạ hinh thanh do năm đo luyện
hoa set bay giờ tỏa ra tia chớp người ngoai khong trong thấy truyền khắp người
To Minh. Khiến từng tia chớp lấy To Minh lam trung tam khuếch tan xung quanh.
Thien Ta Tử nhếch moi cười, nang len tay phải mạnh vung trước mặt. Bỗng chốc
sương mu biến ảo trước người ong. Sương mu cuồn cuộn, tựa như song dữ thẳng
đến đằng trước, đi qua đau la tất cả băng ốc nổ tung. Co một it tộc nhan khong
tranh kịp, trong tiếng keu kinh khủng bị cuốn vao sương trắng, trong luc tiến
tới, sương trắng hoa thanh quả cầu sương khổng lồ to cỡ mười mấy met.
Oanh oanh lao đến, thẳng tới gian nha gần mep tuyết nguyen.
Giay phut sương cầu tới gần gian nha, ben trong đột nhien đi ra một ong lao
toc trắng. Khoảnh khắc một chưởng ấn vao sương cầu, than thể Thien Ta Tử bỗng
biến mất, luc xuất hiện thi đa ở trong sương, đanh một đấm vao ong lao.
"Ta khong phải Thien Ta Tử!"
Một đấm!
"Ta thật sự khong phải la Thien Ta Tử!"
Lại một đấm.
"Ba nội no, lao tử khong thừa nhận!"
Lại một đấm.
Trong tiếng nổ, ong lao toc trắng vẻ mặt giận dữ lien tục chống cự, nhưng than
thể khong ngừng lui. Dưới nắm đấm của Thien Ta Tử, gian nha nổ tung thanh mảnh
vụn đảo vong, biến thanh bụi phấn. Than thể ong lao toc trắng đa bị Thien Ta
Tử từng quyền đanh tới mep vực tuyết nguyen. Trong tiếng gầm cuối cung, một
đấm đanh vao người ong lao, đanh ra khỏi tuyết nguyen!
"Lao tam, lao tứ, nhin thấy chưa? Giết người nếu khong hủy ốc thi con keu la
xong bộ lạc sao? Cac ngươi lam la quậy, con đay mới la thật!" Thien Ta Tử biểu
tinh đắc ý, ngoai đầu nhin đam To Minh đang đấu với mười tam con nit quỷ ảnh.
"Thien Ta Tử, ten đien nay!" Giữa khong trung ngoai tuyết nguyen, ong lao toc
trắng vẻ mặt chật vật, quần ao rach rưới, toc tai bu xu, khoe miệng trao mau,
biểu tinh hung ac.
"Đien hả? Ta khong đien, ta khong đien!" Thien Ta Tử nghe lời ong lao noi xong
thi ngẩn ra, biểu tinh thoang chốc căng thẳng, đoi mắt đỏ hồng.
"Ta thật khong phải đien, ta khong phải…ta khong đien!" Thien Ta Tử bước ra
một bước gầm với ong lao, trong biểu tinh co uất ức, căng thẳng, va co nỗi sợ
như bị người phat hiện bi mật.
"Ta khong phải đien, ta chữa hết rồi, ta thật khong đien!" Thien Ta Tử như
phat đien len lao tới ong lao, xem bộ dang như muốn bắt lấy ong ta để chứng
minh cai gi.
Ông lao trợn to mắt, ben trong co nỗi sợ.
To Minh ở khong xa cười khổ, chỉ co nước cười khổ.