Người đăng: Boss
Hổ Tử như manh hổ xuống nui, chan đạp đất, tuyết bay len, khiến xung quanh
biến mong lung. Nhưng trong hư ảo bong dang ga bỗng lao ra, tay phải cầm chiến
phủ to lớn. Luc trước To Minh chưa từng thấy qua no, cay bua rỉ set, nhưng bua
lại la do xương thu lam thanh.
Theo Hổ Tử lao ra, mơ hồ co tiếng hổ gầm vọt vao trong cửa Bắc Cương bộ lạc.
Nhị sư huynh khi thế như song thần, bước ra một bước chấn động mặt đất. Bước
chan đạp xuống, bong tuyết văng khắp nơi. Dưới chan y xuất hiện sắc xanh, chỗ
đo quai dị mọc đầy cỏ xanh.
"Cac ngươi thật khong co lễ phep. Ta ton trọng cac ngươi ma lại đối xử với ta
như vậy, khinh người qua đang!" Nhị sư huynh vẻ mặt giận dữ, khong con nụ
cười. Trong luc tiến tới trước tay phải nang len, vung hướng đam người lao len
ngăn cản vi người Cửu Phong xam nhập.
Phất tay một cai, tuyết trắng menh mong xuất hiện sắc xanh, khuếch tan từ
người ba tộc nhan Bắc Cương bộ lạc vẻ mặt dữ tợn.
Chỉ khoảnh khắc, dưới chan ba tộc nhan Bắc Cương bộ lạc vọt tới bỗng xuất hiện
một mảnh cỏ xanh, lấy tốc độ quai dị tran ngập tren người chung. Khi ba người
tới trước mặt Nhị sư huynh thi toan than mọc đầy cỏ, mặt xam như tro tan, giữ
động tac giay dụa đo đong cứng lại.
"Nhị sư huynh, khong phải chung khong lễ phep ma tại chung ta đội khăn. Ba nội
no, du ai thấy chung ta tới, coi như ngươi khach sao hơn, chung đều biết chung
ta đến lam gi thi lễ phep với ngươi lam quai gi?!" Hổ Tử ở khong xa quet bua,
khong quen ngoai đầu rống với Nhị sư huynh vai cau.
Nhị sư huynh ngẩn ra, bản năng sờ khăn tren mặt, lắc đầu, cảm than thở dai.
"Khong thanh cong ham hại Cong Ton Hổ, coi như hắn may mắn."
Ben To Minh, hắn biểu tinh binh tĩnh, chỉ co mắt phải lộ sat khi, tiến len
trước. Hắn khong co khi thế kinh người như Nhị sư huynh, khong co uy nhiếp ba
đạo như Hổ Tử, nhưng trong tay hắn cầm thanh kiếm mau xanh, tren mũi kiếm lượn
lờ tia điện. Trước mặt co ba người xe gio lao đến, To Minh mặc kệ chung. Giay
phut lướt qua nhau, To Minh tăng nhanh tốc độ, từ khoảnh khắc hai ben lướt
qua, tren cổ ba người kia lập tức phun mau, đầu rơi xuống đất.
To Minh binh tĩnh cầm kiếm tiến tới trước.
Chỗ ba người To Minh đứng la trong cửa Bắc Cương bộ lạc, dưới hai pho tượng lệ
quỷ to lớn. Sau lưng họ la địa nguyen tuyết menh mong, gio ret rit gao.
Trước mặt họ la Bắc Cương bộ lạc liếc mắt nhin khong thấy bien giới. Từng
tiếng trống trận thung thung vang, truyền ra từ chỗ sau trong Bắc Cương bộ
lạc. Tiếng trống trận trầm thấp toat ra cảm giac ap lực, vang vọng, hiển nhien
la thong bao cho toan tộc, co cường địch đến.
Từng bong người lao ra khỏi bộ lạc xong thẳng đến đay. Xung quanh ba người To
Minh co khong it tộc nhan binh thường của Bắc Cương bộ lạc. Họ khac với những
người thường To Minh đa thấy. Tren mặt họ khong co nhiều kinh sợ, thậm chi rất
it người hoảng loạn rời đi. Tối đa la họ lui một chut, chừa đủ khoảng cach,
đứng đo lạnh lung nhin ba người To Minh.
Bong người từ bộ lạc lao nhanh ra co rất nhiều, nhin thoang qua chừng vai chục
người. Bay giờ chung xe gio tới gần, tự chia thanh ba phần thẳng tới To Minh,
Hổ Tử va Nhị sư huynh.
Hổ Tử nhếch moi cười, uống hớp rượu lớn, nhoang người len bước ra, bỏ bua sang
ben cạnh, duỗi đoi tay ngửa đầu phat ra tiếng rống.
"Nhập…mộng!"
Tiếng rống kinh thien động địa khiến tộc nhan Bắc Cương bộ lạc chia thanh ba
phần ai cũng ngay ra. Nhưng chung ngay người chỉ la khoảnh khắc. Chỉ thấy vang
tiếng ngay ngủ, Hổ Tử giống như luc trước giup To Minh đối khang Tư Ma Tin,
gục người ngủ say như chết.
To Minh vẻ mặt la lạ. Nhị sư huynh ở ben cạnh thở dai, nhoang người len đa vao
người Hổ Tử một cước.
Đa một cai Hổ Tử lập tức mở mắt ra, nhặt lấy bua ben cạnh, vẻ mặt lung tung.
"Lao tam, đừng hở chut la…nhập mộng." Nhị sư huynh lắc đầu, đi hướng mười mấy
bong người Bắc Cương bộ lạc, đoi tay nang len, lập tức hai tay đầy sắc xanh
mạnh ấn mặt đất.
Tuyết nhanh chong hoa tan, hiện ra từng mảng cỏ xanh, quai dị sinh trưởng,
khiến xung quanh như biến thanh thảo nguyen. Giay phut tộc nhan Bắc Cương bộ
lạc xong tới chỗ Nhị sư huynh, cỏ xanh tren mặt đất đứt đoạn, như từng mũi ten
nhọn bắn hướng mấy người đo.
Hổ Tử thi bởi vi tức giận chuyện vừa nay, vung bua đanh với mười mấy người
kia. Lần đầu tien To Minh trong thấy Hổ Tử dũng manh như vậy. Người nay khong
them để ý đau đớn, khong để ý bị thương, dựa vao hung han vo cun, tựa manh hổ
xong vao đam người, chem giết.
Cang khiến To Minh nhin chăm chu la tren người Hổ Tử mỗi khi bị cong kich đều
loe anh sang, dường như khong co việc gi. Tren người ga như co một tầng ao
giap khong thấy được, khiến tất cả tổn thương rơi vao người ga đều khong đau
khong ngứa.
Hổ Tử ngửa đầu cười to, chem giết hai mắt đỏ rực, cuối cung duỗi tay ra định
lam động tac nhập mộng thi bị Nhị sư huynh ở một ben ho khan, cắt đứt động tac
của Hổ Tử.
Ben To Minh, hắn tiến len một bước. Những tộc nhan Bắc Cương bộ lạc tu vi
khong tầm thường. Nhưng khoảnh khắc chung tới gần, lấy To Minh lam trung tam,
tia chớp đanh ra, bỗng khuếch tan tam hướng. Tia chớp đến qua đột ngột, tất cả
người bị đanh trung đều tạm ngừng.
Giay phut chung tạm ngừng, To Minh lao nhanh ra, anh sang xanh quet ngang,
mười mấy cai đầu người bay len theo giọt mau.
"Trac Qua đi ra!!!" Sau khi giết mười mấy người, To Minh ngửa đầu phat ra
tiếng gầm hướng Bắc Cương bộ lạc.
Dư am tiếng gầm con chưa tan, Hổ Tử ở một ben tren người xuất hiện tiếng ket
ket tan vỡ, từng tiếng nổ kinh người. Chỉ thấy người Hổ Tử như co một tấm
gương trong suốt vỡ tan tanh. Vo số mảnh vỡ lấy ga lam trung tam quet bốn
phia, khiến những người xung quanh keu thảm thet, cả người thủng lỗ chỗ, đều
rut lui.
"Ba nội no, đay la sang tạo mới nhất của Hổ gia gia nha ngươi, hộ giap vo
địch!" Hổ Tử đắc ý ngửa len trời gầm một tiếng.
"Trac Qua đi ra!!!"
Chinh luc nay, Nhị sư huynh thong thả vỗ bong tuyết tren quần ao. Trước mặt y
la mười mấy cai xac toan than bị cỏ xanh xuyen thấu. Y nghieng đầu, mỉm cười
nhin sau trong Bắc Cương bộ lạc, cũng rống ra cau nay.
"Trac Qua đi ra!!!"
Thanh am ba huynh đệ trong khoảnh khắc dung hợp lại, hinh thanh song am ngập
trời đanh tam hướng.
Xung quanh cac tộc nhan Bắc Cương bộ lạc binh thường khong thể giữ biểu tinh
binh tĩnh nửa, biến đổi kịch liệt.
"Tế Cốt!!! Người dung cỏ giết người, hắn la cường giả Tế Cốt!!!"
"Ga đan ong cầm bua tren người co gi đo ma chống được nhiều cong kich như thế,
cuối cung như la tự nổ nhưng lại tổn thương được tộc nhan chung ta!"
"Con co cai ten quanh người chớp động anh sang xanh, tia chớp lượn lờ, người
nay tu vi khong cao nhưng tốc độ cực nhanh. Nhưng nhin thi chắc tu vi của hắn
yếu nhất!"
Giữa Bắc Cương bộ lạc, cach đam To Minh khoảng vạn met, nơi nay co rất nhiều
kiến truc băng ốc, tiếng chem giết lờ mờ truyền đến từ cửa chinh bộ lạc, vang
đến nơi nay thi đa yếu nhiều.
Nơi nay tồn tại vo số tộc nhan Bắc Cương bộ lạc, họ biểu tinh lạnh lung, dường
như chẳng them quan tam phia trước chiến đấu.
Trong rất nhiều kiến truc giữa Bắc Cương bộ lạc, co một băng ốc ro rang cao
hơn mấy phong ốc khac nhiều, co một đống lửa, ben đống lửa ngồi ba người.
Đay la ba người đan ong trung nien, đều co toc dai đến phần eo. Toc dai được
tết thanh bim, xem khong co cảm giac rối loạn. Bọn họ biểu tinh thản nhien
ngồi đo, ben cạnh co pho tong đang nướng một con thu nhỏ, thỉnh thoảng boi it
gia vị.
"Ta ca khong đến." Một trong ba người binh tĩnh noi.
"Cai nay khong tinh, đương nhien chung khong qua được rồi. Luc trước noi la
thời gian, ta ca một tiếng đồng hồ, đầu ba người nay sẽ bị treo tren cửa." Một
người khac mỉm cười noi.
"Như vậy đi, ta ca hai tiếng, ta xem cai người am hiểu cỏ xanh khong tệ, người
nay chắc co thể sống lau hơn chut."
"Nếu vậy thi ta ca nửa tiếng vậy. Đừng quen mặt trước tuy noi la tộc lệ thuộc
cư ngụ, khong co chiến sĩ Quỷ Đai bộ lạc chung ta, nhưng hom nay đi tuần tra
dẫn đội chinh la Du Lam. Hắn co tu vi gần bằng chung ta, ta con nghe noi tiễn
khi của hắn đa co một tơ đen, quỷ của hắn cũng sắp tới lần lột xac thứ hai
rồi."
Ba người noi chuyện co vẻ như việc xảy ra ở đầu bộ lạc chẳng đang để trong
long, ngược lại con lấy đo lam vui, ca cược.
Ngay luc ba người đang noi chuyện thi sau lưng họ, giữa Bắc Cương bộ lạc, một
gian nha khac với băng ốc khac truyền ra giọng am trầm.
"Ta ca ba người đều sống sot, để ta đich than uống mau chung, nhổ toc chung!
Tặng cho đệ đệ khong nen than của ta, Trac Qua!"
Giọng noi xuất hiện khiến đốm lửa ba người vay quanh chợt yếu đi, như la khong
dam tuy tiện đốt chay. Ba người lập tức đứng dậy, quỳ lạy hướng băng ốc đo,
biểu tinh thanh kinh lộ ra cuồng nhiệt.
Giữa Bắc Cương bộ lạc ma con như vậy, cang đừng noi tới cuối bộ lạc tồn tại ở
tuyết nguyen. Tộc nhan co thể cư ngụ tại đo co than phận địa vị rất cao quý.
Cuối Bắc Cương bộ lạc, bay giờ trừ tiếng trống trận quanh quẩn ra hoan toan
tĩnh lặng, chẳng truyền đến tiếng chem giết nao.
Nơi nay co mấy trăm gian nha, mỗi một gian đều truyền ra hơi thở khong yếu
chut nao.