Người đăng: Boss
Bước chan To Minh tạm ngừng, Hổ Tử đứng ben cạnh lao ra vai bước, cầm hồ lo
rượu, mắt dần nổi len khat mau. Con về Nhị sư huynh thi chắp tay sau lưng,
thong dong đứng một ben. Đang tiếc bay giờ anh nắng bị may che, du mặt đất
sang sủa nhưng khong thấy nắng nong.
Trước mặt ba người To Minh la mảnh đất chừng ngan met, co thể lờ mờ thấy quần
thể khiến truc bang bạc. Đo la mảnh đất tuyết menh mong, gio đang rit gao cuốn
tuyết lac đac.
Quần kiến truc bang bạc ở gần trước mặt ba người To Minh nhất la hai pho tượng
to lớn. Hai pho tượng thu dữ tợn như lệ quỷ, chem giết nhau. Sat khi ngập trời
chẳng chut che giấu phat ra từ hai pho tượng, tran ngập bốn phia.
Đằng sau hai pho tượng lệ quỷ to lớn nay la phong ốc khong chỉnh tề. Tất cả
phong ốc đều do băng lam thanh, lien mien một mảnh, liếc mắt nhin rất kho thấy
bien giới.
Đo la một bộ lạc con lớn hơn cả thanh tri, khổng lồ khong phải no đồ sộ bao
nhieu ma la chiều dai, dai như vo tận, lan tran đến phia xa.
Nếu co thể đứng tren bầu trời bộ lạc, ở vị tri cực cao nhin xuống mặt đất, co
thể thấy ro tuyết nguyen menh mong nay, bộ dạng của Bắc Cương bộ lạc ro rang
la hinh một mũi ten!
Một mũi ten vo cung khổng lồ khắc tren binh nguyen Bắc Cương!
Phia sau tuyết binh nguyen la từng tầng mảnh đất hom xuống, tầng dưới chot
lien tiếp với đất ben dưới tuyết nguyen, chỗ đo rất it tuyết, nếu anh mắt co
thể nhin xa hơn thi sẽ phat hiện, ro rang la ben ngoai mặt đất thấp hơn tuyết
nguyen rất nhiều phia xa dần co sắc xanh, keo dai xuống co thể thấy hoa nở
chim hot.
Tuyết nguyen nay tựa như khe ranh phan cach đong va hạ!
Bắc Cương bộ lạc tồn tại tren mảnh đất như thế đấy. Tồn tại ở vung đất theo
Thien Han đại bộ lạc thấy la ở phia nam, nhưng trong bảng đồ Nam Thần thi lại
la địa vực phương bắc. Tại đay, canh giữ cửa phương bắc Thien Han đại bộ lạc.
"Nơi nay la một phần của Bắc Cương bộ lạc tại đất Thien Han. Dưới tuyết nguyen
la một phần khac." Bạch Tố nhẹ giọng noi.
"Bắc Cương bộ lạc keo dai tập tục Quỷ Đai, Man Sĩ của họ co toc rất dai, bởi
vi chiến đấu với ben ngoai người chết sẽ khong con đầu, ma người ben trong thi
mỗi thất bại một lần co thể lựa chọn, hoặc la bị đứt đầu hoặc la cắt một đoạn
toc. Cho nen người co toc cang dai biểu thị hắn rất it thất bại, thậm chi rất
co thể la…chưa từng thất bại." Bạch Tố nhin To Minh, nhỏ giọng noi, noi xong
co chần chờ một luc.
"To Minh, ta đề ghị cac người trum đầu lại, như vậy thi co lẽ tốt hơn chut."
Bạch Tố vừa noi xong, chưa đợi To Minh len tiếng thi Nhị sư huynh ở một ben đa
quăng tới anh mắt khen ngợi nhin Bạch Tố xong lại chuyển hướng To Minh.
"Tiểu sư đệ, co be nay rất giỏi! Nhưng co be, việc nay ta đa sớm co chuẩn bị."
Nhị sư huynh on hoa cười, tay phải nang len từ trong ngực lấy ra mấy cai khăn
trum đầu mau đen.
"Khụ, đệ tử Cửu Phong chung ta khong cần che giấu khuon mặt, cũng khinh thường
lam thế. Nhưng ma…" Nhị sư huynh biểu tinh nghiem tuc nhin To Minh va Hổ Tử.
"Chung ta phải nghĩ cho sư phụ chứ. Tuổi ong đa lớn rồi, luc noi dối đầu oc sẽ
phản ứng chậm, chung ta nen kiếm một cai cớ cho ong ấy mới đung. Chung ta
khong sợ lộ mặt, nhưng vi sư phụ của chung ta, vi ong ta, chung ta chỉ co thể
chịu nhục, chỉ co thể đội mũ nay."
Hổ Tử chớp mắt, rất la đồng ý gật đầu.
"Nhị sư huynh noi khong sai. Ai, vi sư phụ, du gi đo cũng la sư phụ chung ta.
Nhị sư huynh, ta co thể nhịn được, ta nhịn!" Ga noi rồi chộp lấy một cai khăn
đội len đầu, chỉ lộ hai con mắt cười hi hi.
"Tam sư đệ, lam kho ngươi." Nhị sư huynh vỗ vai Hổ Tử, bộ dang cảm than.
"Nhị sư huynh, vi sư phụ, chut khổ nay tinh cai gi!" Hổ Tử ngừng cười, mắt lộ
kien quyết.
"Chung ta đều la đệ tử tốt của sư ton. Tiểu sư đệ, ngươi thi sao?" Nhị sư
huynh đưa cai khăn cho To Minh.
To Minh biểu tinh quai lạ nhận lấy, khong noi nhảm trực tiếp đội len.
Bạch Tố ở một ben trợn to mắt. Co bỗng cảm thấy dường như minh chưa từng hiểu
Cửu Phong như bay giờ.
'Đay đều la đam người gi thế nay.' Bạch Tố xoa tran.
Co vốn tưởng khuyen mấy người đo đội khăn la việc rất kho khăn. Nhưng sự việc
phat triển khiến co bỗng cảm thấy so với bọn họ, tuổi của minh đung la con qua
nhỏ.
"Sư phụ, vi ong, chung ta khong thể khong lam kho minh, nhưng đay la điều
chung ta cam long, bởi vi chung ta đều la đệ tử tốt của ong, chung ta yeu
ong!" Nhị sư huynh ưỡn ngực ngửa đầu, đội khăn len nhay mắt với To Minh va Hổ
Tử, lam như vo tinh đanh rớt một cai khăn xuống đất, nhoang người len hoa
thanh cầu vồng bay thẳng tới Bắc Cương bộ lạc đằng trước.
Chan phải Hổ Tử giẫm mặt đất một cai, bong tuyết văng khắp nơi, người xe gio
lao nhanh theo Nhị sư huynh.
"Tim chỗ an toan chờ ta!" To Minh liếc Bạch Tố một cai, xoay người tiến một
bước len hư khong, đuổi theo Nhị sư huynh va Hổ Tử.
Ba người ở tren bầu trời hoa thanh cầu vồng sao băng, mục tieu…Bắc Cương bộ
lạc!
Bạch Tố đứng đo nhin ba người đi xa, im lặng chốc lat, ngồi xếp bằng, biểu
tinh co chut phức tạp, co chut lo lắng.
Tren bầu trời, ba sư huynh đệ Cửu Phong bay nhanh song song tới gần Bắc Cương
bộ lạc.
"Nhị sư huynh, sư phụ thật sự ở phia sau hả?" Hổ Tử đoi mắt hưng phấn va hung
dữ nhỏ giọng hỏi.
"Tất nhien, sư ton bước chan nhanh hơn chung ta ma. Lại noi khi chung ta rời
khỏi Cửu Phong, ta chinh mắt thấy ong ta mặc ao trắng ở tren nui rinh chung
ta." Nhị sư huynh cũng nhỏ giọng noi.
"…ta cũng thấy…" To Minh nhỏ giọng gop lời.
"Ha ha, vậy la khong sai rồi. Ta để lại cai mũ cho sư ton, hom nay chung ta
đại khai sat giới, giết hắn cai điểu! Việc lớn hơn nữa co sư phụ ap trận, sợ
quai gi!" Ro rang Nhị sư huynh cũng hưng phấn, mắt sang ngời.
"Giết lam sao?" Hổ Tử keo nghieng cai khăn, liếm moi.
"Lao tam, lao tứ, hom nay ta noi cho cac ngươi nguyen tắc của Cửu Phong. Đay
la năm đo Đại sư huynh noi với ta!" Nhị sư huynh nhin To Minh va Hổ Tử.
"Người hại gốc cay ngọn cỏ Cửu Phong, giết!
"Người hại pho tong Cửu Phong, giết!"
"Người hại đệ tử Cửu Phong, giết hết Man Sĩ cả bộ lạc!"
"Cửu Phong chưa từng gay chuyện, nhưng nếu co người chọc chung ta, vậy phải
dung giết noi cho chung biết, Cửu Phong khong phải chung co thể chọc! Cho nen
chung ta kiếm Trac Qua nhưng nếu tren đường co người cản, ai ngăn kẻ đo chết!"
Thanh am của Nhị sư huynh lộ sat khi, lạnh lung tựa băng gia.
Hổ Tử hit sau, đem cai khăn hơi nghieng chỉnh lại ngay ngắn, mắt đỏ rực, nhưng
chần chờ một lat, đang bay thi nhin sang Nhị sư huynh.
"Nhị sư huynh, tại sao trước kia ta bị khi dễ ngươi khong giup ta? Cai nay
khong phu hợp nguyen tắc Cửu Phong chung ta!" Hổ Tử rất la bất man.
"Nếu ngươi đừng mỗi ngay ban đem rinh rập ta thi ta cũng giup ngươi!" Nhị sư
huynh lắc đầu cảm than.
To Minh khong len tiếng, tran loe anh sang xanh, mắt tran ngập sat khi, than
thể như mũi ten đầy sat khi rit gao dẫn đầu ba người.
Ba người bay nhanh, cach Bắc Cương bộ lạc ngay cang gần!
Cung luc đo, sau lưng họ, chỗ Bạch Tố ngồi xếp bằng, khong biết co thi triển
thuật phap gi ma than thể dần trong suốt, hư ảo kho thấy.
Nhưng ngay luc đo, đoi mắt Bạch Tố bỗng mở to, suýt kinh keu ra tiếng.
Bởi vi trước mặt co xuất hiện một mảnh khoi đen. Khoi đen tran ngập dan sat
đất tuyết lao nhanh, chớp mắt đa lao đến phia xa tới ngan met.
"Co be đừng ra tiếng."
Lý do Bạch Tố khong keu len la vi ben tai vang giọng gia nua. Ngay sau đo,
Bạch Tố thấy một ben tren mặt tuyết xuất hiện một ong lao mặc ao trắng.
Ông lao khom lưng ron ren đi tới, đến trước mặt Bạch Tố con đặt ngon trỏ ben
miệng suỵt.
Bạch Tố biểu tinh lập tức biến quai lạ. Co từng thấy ong lao, biết người nay
chinh la sư ton của To Minh, Thien Ta Tử!
Thien Ta Tử cui đầu nhặt cai khăn Nhị sư huynh bỏ xuống, lầm bầm vai cấu.
"Mấy thằng nhoc hư, mưu ma chước quỷ khong it. Biết mang cai khăn thi coi như
khong ngốc, con để lại một cai cho lao tử, khong lẽ chung nhin thấy ta?" Thien
Ta Tử vừa lầm bầm vừa đội khăn len đầu, xoay người nhin Bạch Tố ngay ra tại
chỗ, mặt lộ nụ cười.
"Cai kia, ngươi la bạn của lao tứ nha ta ha? Thế nao, ta như vậy co dễ nhin
khong?"
Bạch Tố ngay ra, phản xạ gật đầu.
Thien Ta Tử ao trắng vẻ mặt đắc ý xoay người bay nhanh theo đam To Minh phia
xa.
Giay phut ba người To Minh tới gần Bắc Cương bộ lạc ngan met thi trong bộ lạc
lập tức phat hiện. Nhưng bộ lạc nay khac với mấy bộ lạc To Minh từng gặp.
Nếu la bộ lạc khac, bay giờ đa sớm co người bay ra ngăn cản.
Nhưng Bắc Cương bộ lạc thi khac. Phat hiện ba người To Minh đến, chỉ co một
phần tộc nhan ngừng cong việc, ngẩng đầu lạnh lung nhin bầu trời, con lại đa
số tộc nhan lam như khong thấy.
Noi thi chậm ma xảy ra thi nhanh, lat sau ba người To Minh đa tới gần cửa lớn
Bắc Cương bộ lạc do hai pho tượng hợp thanh. Nhị sư huynh mỉm cười bước ra một
bước, chắp tay cui đầu hướng tới tộc nhan Bắc Cương bộ lạc lạnh lung khong noi
gi nhin ra ngoai cửa lớn.
"Ta la Cong Ton Hổ Tam Phong Thien Han Tong, muốn bai kiến Trac Qua lao đệ,
xin thong bao gium cho."
Mấy người trong cửa Bắc Cương bộ lạc lạnh lung nhin, vẫn khong noi lời nao.
Nhị sư huynh lắc đầu.
"Cac người thật khong lễ độ, như vậy…khong tốt…" Y noi rồi bước ra một bước.
Khoảnh khắc một bước đạp xuống, bỗng nhien cả mặt đất chấn động, bong tuyết
bay len tran ngập. Khiến mấy người Bắc Cương bộ lạc mới nay con lạnh lung nay
biến sắc mặt.
"Giao ra Trac Qua, ai cản kẻ đo chết!" Hổ Tử nhấc đoi tay len. Tren tay trai
ngưng tụ ra một chiến phủ to lớn, tay phải cầm hồ lo hớp ngụm rượu lớn mạnh
vọt ra ngoai.